Chương 2: Ánh dương nơi cuối đường

Cô không dám hỏi ba hay bà ngoại về người phụ nữ đó vì sợ họ lo lắng hoặc buồn phiền. Nhưng hình ảnh người phụ nữ lặng lẽ đứng đó, nhìn theo cô mỗi ngày, dần trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cô. Mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ, cô lại cảm nhận được một cảm giác khó tả, như thể trong sự xa lạ đó có một sợi dây vô hình kết nối họ.

Trong một lần ra về, cô bị đứa trẻ lớn tuổi nhất giành đồ chơi bà ngoại mới mua cho cô. Đúng lúc đó, mẹ của thằng bé xuất hiện và đẩy cô ngã sõng soài dưới đất. Đầu cô đập mạnh vào nền nhà, máu chảy dài từ đỉnh đầu tới cằm. Bà ta còn mắng cô là đồ không được dạy dỗ đàng hoàng và giơ tay định tát cô. Bất ngờ, người phụ nữ bịt kín mặt kia đã chạy lại, nắm lấy tay bà ta và tát bà ta một cái thật mạnh.

Người phụ nữ tháo khẩu trang và đưa ra đoạn video ghi lại cảnh cô bị giật đồ chơi và bị bà ta hành hung. Người phụ nữ lớn tiếng nói sẽ báo cảnh sát, dọa bà ta sợ hãi đến mức chắp tay xin lỗi cô rối rít. Trong lúc đó, cô đưa tay đỡ lấy vết thương trên đầu, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt người phụ nữ. Khuôn mặt đó... rất thân thuộc.

Đúng lúc đó, chiếc xe ô tô quen thuộc của ba cô đỗ lại ven đường. Ba cô bước ra, đứng chôn chân nhìn người phụ nữ và run rẩy thốt ra cái tên:

"T...ạ... Vô... S..ong."

Cái tên ấy khiến cả cô cũng cứng đờ người. Ánh mắt cô dần chuyển từ khuôn mặt người phụ nữ sang ba mình. Cái tên đó chính là tên của mẹ, người mà bấy lâu nay cô luôn nhung nhớ.

Đôi mắt mẹ dịu lại, đượm buồn. Bà đưa điện thoại với chiếc video quay cảnh cô vừa bị đánh cho ba rồi lặng lẽ rời đi, chỉ để lại hai từ:

"Xin lỗi."

Cô đang ngồi trên bậc thềm trước cửa vội đứng dậy, chạy về phía mẹ đồng thời hét lên gọi bà. Nhưng bà cứ vậy mà rời đi, không ngoảnh lại. Ba cản cô lại, nhưng cô vẫn không ngừng gọi mẹ, mong rằng bà sẽ quay lại mà ôm lấy cô, trở về với gia đình.

Đến khi bóng mẹ khuất hẳn nơi ngã rẽ ven đường, lúc đó cô mới nhận ra điều đó là không thể. Chân cô khuỵu xuống, hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn ra, chảy dài trên đôi gò má. Ba cô cũng chỉ biết ôm chặt lấy cô, vỗ về an ủi trong sự bất lực và nỗi buồn sâu thẳm.

Sau khi báo cáo về việc bị hành hung, từ đồn cảnh sát trở về nhà, cô lặng lẽ nhìn ba. Dù ba không nói gì, nhưng trong ánh mắt ông hiện rõ những tâm tư xao động. Cả hai cha con im lặng suốt quãng đường dài trở về nhà. Từ hôm đó, ba cố gắng đến đón cô thường xuyên hơn, nhưng mẹ cũng từ đó mà không xuất hiện nữa. Cô biết ba chăm chỉ đón cô không chỉ vì an toàn của cô mà còn hy vọng gặp lại mẹ. Tuy nhiên, cô vẫn không hiểu tại sao mẹ lại lẩn trốn ba.

Sau vụ việc bị bắt nạt, cô nhận ra rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ bản thân. Cô nhờ ba dạy dỗ thêm về võ thuật, quyết tâm không để bị bắt nạt thêm lần nào nữa.

Những buổi chiều ở nhà trở thành thời gian đặc biệt giữa hai cha con. Ba luôn sắp xếp công việc để dành thời gian tập luyện với cô. Khi ánh nắng dần buông xuống, sân vườn nhà trở thành sàn tập võ thuật. Ba cô, trong bộ trang phục võ thuật giản dị, kiên nhẫn hướng dẫn từng động tác. Ông bắt đầu từ những kỹ thuật cơ bản, nhấn mạnh vào tầm quan trọng của sự kiên nhẫn và kỷ luật.

Cô, dù mệt mỏi sau một ngày học tập, vẫn háo hức chờ đợi những buổi tập luyện này. Mỗi khi ba hướng dẫn một chiêu thức mới, ánh mắt cô lại sáng lên, đầy quyết tâm. Dù có những lúc mệt mỏi, mồ hôi thấm đẫm áo, cô vẫn không bỏ cuộc. Những lần té ngã, cô luôn tự mình đứng dậy, tiếp tục tập luyện dưới sự động viên của ba. Ba luôn nhẹ nhàng chỉnh sửa từng động tác, nhắc nhở cô giữ thăng bằng và tập trung. Mỗi khi cô thực hiện đúng một chiêu thức, ba lại mỉm cười hài lòng, ánh mắt đầy tự hào.