Mẹ cô xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng sở hữu nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, khiến ai nấy cũng phải ngưỡng mộ. Ba cô lại là một đại tá ưu tú, đầy tài năng và dũng cảm. Năm đó, chính ba là người chủ động theo đuổi mẹ cô trước, kiên trì và chân thành, cuối cùng mẹ cô cũng xiêu lòng và đồng ý gả cho ba, mở ra một câu chuyện tình yêu đẹp như mơ.
Cứ ngỡ rằng gia đình cô sẽ yên ổn, hạnh phúc trọn vẹn. Tuy nhiên, sau khi hạ sinh cô được một năm, mẹ cô đột ngột biến mất không để lại dấu vết, để lại cho cô những ký ức mờ nhạt qua những bức ảnh kỷ niệm. Ngày mẹ sinh cô, sương mù dày đặc bao phủ quanh bệnh viện. Mẹ đã đặt tên cô là Sở Lộ Khiết, với ý nghĩa mong cô luôn trong trắng, tinh khiết và đơn thuần như những giọt sương, không bị vấy bẩn bởi cuộc đời.
Ba cô biết mẹ còn sống, và cũng biết rằng bà đã rời bỏ ông và cô. Dù vậy, ba cô chưa bao giờ tỏ ra oán than hay trách cứ. Ông luôn an ủi cô rằng mẹ bỏ đi là vì muốn tốt cho cả hai ba con, rằng mẹ làm thế chỉ vì mong muốn điều tốt đẹp nhất cho gia đình. Ông luôn nhắn nhủ cô đừng oán giận mẹ.
Cô lớn lên với nhiều câu hỏi trong lòng, không hiểu tại sao việc bỏ đi lại có thể tốt cho cô và ba. Tại sao không ở lại cùng nhau chung sống, cùng xây dựng tổ ấm gia đình, đó chẳng phải điều tốt nhất sao? Những câu hỏi đó mãi luôn ám ảnh cô, khiến cô không thể nào nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ và mong mỏi một ngày nào đó sẽ tìm ra được câu trả lời.
Điều kì lạ không chỉ là ở mẹ cô, ngay cả gia đình dòng họ cô cũng thật kì lạ!
Từ khi cô còn nhỏ, bà ngoại đã dạy cô rằng không được nảy sinh tình cảm yêu đương với bất kỳ ai. Nếu có tình cảm, cô tuyệt đối không được ở cạnh người đó bất luận lý do gì. Khi đủ tuổi, gia đình sẽ sắp đặt hôn phối cho cô theo sự chọn lựa của họ, và cô buộc phải tuân theo quy tắc này mà không được sai phạm. Quy tắc này áp dụng cho tất cả mọi người trong dòng họ, không phân biệt nam hay nữ. Bất kỳ ai cố ý phá vỡ và làm theo ý muốn của bản thân sẽ phải chịu hậu quả lớn. Tuy nhiên, bà không tiết lộ rõ ràng hậu quả đó là gì, chỉ là khi nhắc đến điều này, trong mắt bà như ẩn như hiện một nỗi mất mát lớn.
Bà ngoại cũng giải thích rằng thứ tình cảm bị cấm kỵ này là tình yêu, không phải là tình cảm ruột thịt. Vì vậy, cô vẫn có thể gần gũi với gia đình, họ hàng và ba mình mà không bị ảnh hưởng.
Những lời dạy dỗ và quy tắc khắt khe của gia đình khiến cô luôn băn khoăn, liệu có điều gì ẩn giấu sau những quy tắc ấy? Điều gì đã khiến cả gia đình phải sống trong sự kỷ luật nghiêm ngặt và từ chối một phần quan trọng của cuộc sống như là tình yêu?
Sau đó, khi cô được đưa đi nhà trẻ, cô bắt đầu cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ. Mỗi khi tan học ra về, cô đều thấy một người phụ nữ bịt kín khuôn mặt đứng từ xa nhìn mình. Vì ba đã dạy từ nhỏ rằng không được tiếp xúc với người lạ, cô luôn cẩn thận ở lại trong nhà trẻ cho đến khi ba, bà ngoại, hoặc chú cô thay phiên nhau tới đón.
Người phụ nữ ấy tuy xa lạ, nhưng đôi khi, khi đứng trên lầu nhìn xuống, cô lại cảm thấy một sự kết nối mơ hồ, như thể có điều gì đó quen thuộc nhưng không rõ ràng. Cô không thể nhìn thấy mặt người phụ nữ, nhưng ánh mắt từ xa ấy luôn khiến cô cảm thấy một sự gần gũi, dù người đó chưa từng tiếp xúc hay trò chuyện với cô.