Ba của Lộ Khiết, sau một hồi lặng im suy nghĩ, nhẹ nhàng bảo Tạ Văn và Hinh Nhi ra khỏi nhà:
"Hai đứa tạm rời khỏi nhà đi!"
Hai người lặng lẽ rời đi, Lộ Khiết đứng đó, lòng cô rối bời với hàng loạt câu hỏi không có lời giải đáp. Lời nguyền? Mất mát? Tình yêu? Vô vàn vô vàn câu hỏi...
Ba của cô quay trở lại bên cạnh bà ngoại. Ông nhẹ nhàng đỡ bà lên ghế, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng và nỗi buồn. Ông nhẹ xoa dịu bà bằng những lời an ủi, đôi tay vỗ về lưng bà, từng cử chỉ đều mang đầy sự kiên nhẫn và yêu thương. Bà ngoại, dù vẫn còn nức nở, nhưng cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của ông, dần dần dịu lại. Bà dựa vào vai ông, nước mắt chảy dài nhưng không còn dữ dội như trước.
Sáng hôm sau là ngày nghỉ của Lộ Khiết. Tạ Văn rủ cô ra ngoài chơi cùng anh và Hinh Nhi. Lộ Khiết vui vẻ chấp nhận, háo hức mong chờ một ngày vui vẻ để quên đi những căng thẳng của ngày hôm qua.
Khi Tạ Văn đến đón cô, cô nhanh chóng leo lên xe, Hinh Nhi đã chuyển chỗ ngồi ra hàng ghế sau, nhường chỗ cho 2 chú cháu quấn quít nhau. Lộ Khiết ngồi vào ghế lái phụ cạnh anh, cô quay sang nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
"Chúng ta đi đâu chơi vậy chú?"
Tạ Văn mỉm cười đáp lại, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương:
"Chú nghĩ chúng ta sẽ đi dạo công viên, rồi ăn kem, và có thể sẽ đi mua sắm nếu con thích."
Lộ Khiết vỗ tay, mắt sáng rỡ lên vì phấn khích:
"Thật tuyệt, con rất thích!"
Cả ba người bắt đầu chuyến hành trình của mình. Tạ Văn lái xe đến công viên lớn nhất trong thành phố, nơi có nhiều trò chơi thú vị và những khu vực vui chơi dành riêng cho trẻ em. Khi họ đến nơi, Lộ Khiết nhảy xuống xe, mắt sáng rỡ với niềm háo hức.
Công viên rộng lớn, cây cối xanh tươi mát rượi, tiếng chim hót líu lo hòa cùng tiếng cười nói của mọi người. Ba người bước vào khu vực trò chơi, Lộ Khiết ngay lập tức bị cuốn hút bởi những trò chơi hấp dẫn như đu quay, tàu lượn và cầu trượt. Cô kéo tay Tạ Văn và Hinh Nhi, rủ cả hai chơi cùng:
"Chú ơi, cô Hinh Nhi, chúng ta chơi đu quay trước nhé!"
Tạ Văn và Hinh Nhi nhìn nhau cười rồi gật đầu. Cả ba cùng leo lên chiếc đu quay lớn, Lộ Khiết ngồi giữa, tay nắm chặt tay Tạ Văn và Hinh Nhi. Chiếc đu quay từ từ chuyển động, gió mát rượi thổi qua, khiến mái tóc Lộ Khiết bay phấp phới. Cô cười tươi, cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng.
Sau khi chơi đu quay, họ tiếp tục thử thách với tàu lượn siêu tốc. Tiếng hét vang lên khi tàu lượn lao xuống dốc, Lộ Khiết vừa sợ vừa thích thú, nắm chặt tay Tạ Văn.
Sau khi chơi đùa thỏa thích, ba người cùng nhau đi dạo trong công viên. Họ tìm một quầy kem nhỏ ven đường, nơi có những cây kem đủ màu sắc và hương vị hấp dẫn. Tạ Văn mua cho Lộ Khiết một cây kem vani lớn, còn anh và Hinh Nhi thì chọn kem dâu và sô cô la.
Lộ Khiết ngồi xuống một chiếc ghế đá, thưởng thức cây kem mát lạnh. Cô liếm từng lớp kem vani ngọt ngào, cảm giác ngọt ngào tan chảy trong miệng. Tạ Văn và Hinh Nhi ngồi bên cạnh, cũng tận hưởng những cây kem của mình. Họ cùng nhau trò chuyện và cười đùa, kể về những kỷ niệm vui vẻ trong quá khứ.
Hinh Nhi, với nụ cười dịu dàng, kể về lần đầu tiên cô và Tạ Văn gặp nhau, còn Tạ Văn thì nói về những chuyến công tác xa nhà. Lộ Khiết lắng nghe, mắt mở to đầy hứng thú, thỉnh thoảng lại chen vào những câu hỏi khiến cả hai người lớn bật cười.
Cả ba người ngồi bên nhau dưới bóng cây xanh mát, cảm nhận được sự ấm áp và thân thuộc. Những lo lắng, căng thẳng dường như tan biến, nhường chỗ cho niềm vui và hạnh phúc đơn giản của một buổi sáng trong lành tại công viên.