Chương 12: Ánh dương nơi cuối đường

Bất chợt, ba cô nhận ra lồng ngực họ đập phập phồng. Một khoảnh khắc, rồi hai khoảnh khắc, ông nhận ra rõ ràng, Tạ Văn và Hinh Nhi vẫn còn thở, họ còn sống! Trong sự hoảng loạn và kinh hoàng, ông hét lên:

"Họ còn thở! Gọi cấp cứu ngay!"

Ba cô vội vàng lôi điện thoại ra, tay run rẩy nhấn số khẩn cấp. Ông gọi nhanh chóng cho cấp cứu gần nhất, giọng ông khẩn khoản và đầy lo lắng:

"Làm ơn, chúng tôi cần xe cấp cứu ngay! Hai người bị thương nặng, đang chảy máu rất nhiều! Địa chỉ là..."

Trong khi đó, bà ngoại và Lộ Khiết cố gắng cầm máu cho Tạ Văn và Hinh Nhi. Bà ngoại dùng khăn trải giường, xé thành những dải dài để băng bó vết thương. Lộ Khiết, dù hoảng sợ, cũng cố gắng giữ bình tĩnh, giúp bà ngoại ấn chặt vết thương để ngăn máu chảy thêm. Cả hai người họ cùng làm việc trong sự đồng lòng và tuyệt vọng, đôi tay run rẩy nhưng không dừng lại.

Chỉ vài phút sau, tiếng còi xe cấp cứu vang lên ngoài cửa. Nhân viên y tế lao vào, mang theo cáng và các dụng cụ cần thiết. Họ nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Tạ Văn và Hinh Nhi, sau đó cẩn thận đặt họ lên cáng và đưa ra xe cấp cứu. Cả gia đình đi theo, không khoảng khắc nào họ rời mắt khỏi 2 người.

Trên đường đến bệnh viện, nhân viên y tế tiếp tục sơ cứu và cố gắng giữ cho Tạ Văn và Hinh Nhi ổn định. Bà ngoại và Lộ Khiết ngồi phía sau, nước mắt không ngừng rơi. Ba cô thì ngồi bên cạnh tài xế, lòng tràn đầy lo lắng và hy vọng mong manh. Họ cầu nguyện trong lòng, hy vọng rằng bác sĩ sẽ cứu được Tạ Văn và Hinh Nhi.

Khi đến bệnh viện, đội ngũ y tế đã sẵn sàng đón tiếp họ. Tạ Văn và Hinh Nhi được nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu dưới sự chăm sóc cẩn thận của các y tá và bác sĩ. Bà ngoại và Lộ Khiết chờ đợi bên ngoài. Trong khi đó, ba cô đã đi thanh toán viện phí và làm những thủ tục cần thiết tại quầy tiếp tân. Ba cô nói gì đó với họ, khiến nhân viên tiếp tân vội vã chạy đi đâu đó, có lẽ để thông báo cho đội ngũ y tế về tình trạng cấp cứu. Một lúc sau, có vài vị bác sĩ khác cũng nhanh chóng vào phòng, có thể là để hỗ trợ hoặc cung cấp sự chăm sóc cần thiết cho Tạ Văn và Hinh Nhi.

Ba trở về từ quầy tiếp tân, đứng lại với bà và Lộ Khiết, cả ba người nắm chặt tay nhau, đôi mắt đầy hy vọng và lo lắng nhìn vào cửa phòng cấp cứu, mỗi giây trôi qua như một cơn ác mộng không dứt.

Suốt vài tiếng trôi qua, không gian trong phòng cấp cứu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Các y tá và bác sĩ vội vã thay phiên nhau ra vào phòng, mỗi lần mang theo các bịch máu truyền, dụng cụ y tế và thuốc men cần thiết. Tiếng bước chân vội vàng trên sàn nhà, tiếng máy móc hoạt động liên tục, và cả tiếng nói kêu gọi hỗ trợ cấp cứu.

Mỗi lần cánh cửa mở ra, ánh đèn sáng chói từ bên trong phòng cấp cứu chiếu ra ngoài, khẳng định sự tập trung và nỗ lực của đội ngũ y tế trong việc cứu chữa. Bác sĩ và y tá di chuyển nhanh chóng, với sự tỉ mỉ và tập trung cao độ, nhưng cũng không kém phần cẩn thận và nhạy bén trong mỗi động tác.

Tiếng máy móc hoạt động liên tục, tiếng bíp bíp của máy theo dõi dấu hiệu sống và tiếng nói của nhân viên y tế, tất cả kết hợp tạo nên một bức tranh bầu không khí đầy chuyên nghiệp và hy vọng mong manh giữa sự sống và cái chết cận kề trong phòng cấp cứu.