Nghe Lộ Khiết nói xong, sắc mặt ba cô và bà ngoại lập tức tái nhợt. Bà ngoại buông rơi chiếc ly trên tay, nó rơi xuống đất vỡ tan, đôi mắt bà mở to, hoảng hốt. Bà nắm chặt tay ghế, giọng run rẩy:
"Không thể nào..."
Ba cô cũng không khá hơn, khuôn mặt ông trắng bệch như vừa thấy ma, ánh mắt lo lắng lộ rõ. Ông đứng bật dậy, chạy vội lên cầu thang, tiếng bước chân vang lên gấp gáp trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà.
"Lộ Khiết, con ở đây với bà," ông vội nói, giọng lạc đi vì sợ hãi.
Bà ngoại sau vài giây ngẩn người, cũng nhanh chóng đứng dậy, đôi chân run rẩy bước theo ba lên cầu thang. Bà không nói một lời, nhưng sự lo lắng và sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt.
Lộ Khiết đứng yên tại chỗ, trái tim cô bé đập thình thịch trong lồng ngực. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác bất an càng lúc càng lớn dần. Cô bé lặng lẽ theo sau, đôi mắt mở to theo dõi từng hành động của ba và bà ngoại.
Khi ba và bà đến trước cửa phòng của Tạ Văn và Hinh Nhi, ba cô gõ cửa mạnh, gọi lớn:
"Tạ Văn! Hinh Nhi! Mở cửa!"
Không có tiếng đáp lại. Ông vặn tay nắm cửa, nhưng cửa đã khóa. Ông quay sang nhìn bà ngoại, ánh mắt đầy hoảng loạn. Bà ngoại chỉ biết đứng đó, tay bà run lên không ngừng, đôi mắt rưng rưng.
Ba cô dùng hết sức đẩy mạnh cửa, cánh cửa bật mở với tiếng rầm lớn. Cả ba người lao vào phòng và choáng váng với cảnh tượng trước mắt. Căn phòng vẫn sáng đèn, Tạ Văn và Hinh Nhi nằm ôm lấy nhau trên giường, vẫn mặc bộ lễ phục, nhưng toàn thân nhuốm đầy máu. Vệt máu đỏ thẫm chảy dài từ ngực họ xuống, nhuộm đỏ chiếc váy cưới của Hinh Nhi, thấm đẫm ga giường trắng tinh. Một con dao găm nằm lăn lóc ở góc giường, ánh thép lấp lánh dưới ánh đèn, như nhân chứng câm lặng cho bi kịch vừa diễn ra khiến cảnh tượng thêm phần lạnh lẽo.
Gương mặt Tạ Văn tái nhợt nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm, ánh mắt khép hờ như đang chìm vào giấc ngủ yên bình. Hinh Nhi cũng vậy, nhưng nụ cười nở trên môi đau đớn và bi thương. Cả hai ôm chặt lấy nhau, như thể trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, họ tìm thấy sự an ủi và yêu thương trong vòng tay của người mình yêu.
Ba cô sững sờ, ánh mắt tràn ngập nỗi đau và sự kinh hoàng, đôi chân như không còn sức lực, khuỵu xuống, bàn tay run rẩy chạm vào vai Tạ Văn, giọng nói lạc đi vì nỗi đau và kinh hoàng:
"Tạ Văn... anh đã cảnh báo rồi mà... Sao em cứng đầu vậy?"
Bà ngoại đứng chết lặng, đôi mắt mờ đi vì nước mắt, bàn tay run rẩy che miệng để không bật thành tiếng khóc, sau đó lại ghì chặt ngực mình như muốn ngăn trái tim không vỡ ra. Bà lẩm bẩm trong cơn hoảng loạn, nước mắt tràn ra không ngừng:
"Không... không thể nào... con không thể... không thể..."
Lời nói của bà vang lên, hòa cùng nỗi đau đớn của cả gia đình. Mọi thứ như dừng lại trong khoảnh khắc này, chỉ còn lại sự đau khổ và mất mát bao trùm lấy họ.
Lộ Khiết đứng phía sau, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô bé nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể hiểu nổi sự thật tàn khốc này. Đôi mắt tròn xoe, ngập tràn nước mắt, nhìn người chú mà cô yêu quý và người phụ nữ hiền lành, giờ đây nằm im lìm trong vũng máu.
Tiếng khóc của bà ngoại, tiếng thở dồn dập của ba và sự tang tóc bao trùm trong căn phòng, tất cả như hòa quyện vào nhau, tạo nên một cảnh tượng đau đớn, bi thương. Trong giây phút đó, Lộ Khiết cảm nhận được nỗi đau mất mát sâu sắc mà gia đình cô phải chịu đựng, và sự thật kinh hoàng về lời nguyền mà họ đã luôn cố gắng tránh né.
Không gian trong phòng trở nên ngột ngạt và nặng nề hơn bao giờ hết. Ánh đèn vàng mờ nhạt hắt xuống cảnh tượng bi ai, làm tăng thêm phần u ám. Ba người họ không ai nói thêm lời nào, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng thổn thức vang lên trong không gian.