Trong khi lễ cưới diễn ra, ba của Lộ Khiết thủ thỉ với bà ngoại:
"Con xin lỗi, con đã cố phá hỏng buổi lễ, nhưng không thể!"
Bà ngoại buồn rầu, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không:
"Là số trời a!"
Lộ Khiết, đứng gần đó, nghe được lời của ba và bà, cô bé không khỏi băn khoăn và lo lắng, vô vàn câu hỏi từ đó đến giờ cô vẫn chưa tìm ra lời giải thích. Cô bé chỉ mong rằng tình yêu của họ sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi khó khăn và thử thách.
Buổi lễ kết thúc với màn bắn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm. Những chùm pháo hoa sáng lấp lánh, tỏa sáng cả một góc trời, như minh chứng cho tình yêu đẹp đẽ và rực rỡ của Tạ Văn và Hinh Nhi.
Đám cưới kết thúc, mọi người bắt đầu ra về, nhưng không khí vui vẻ và rôm rả vẫn còn đọng lại trong khu vườn. Những tiếng cười nói, trò chuyện vang lên khắp nơi. Lộ Khiết, bà ngoại và ba cô cùng Tạ Văn và Hinh Nhi đứng ở cổng, cùng nhau tiễn khách.
Lộ Khiết, với sự nhiệt tình và vui vẻ của mình, kéo tay Hinh Nhi và nói:
"Cô ơi, từ nay con sẽ gọi cô là dì rồi, hôm nay cũng mệt rồi, dì với chú về phòng trước đi, để con, ba với bà tiễn khách nốt nhé, xíu nữa con sẽ mang một ít bánh và hoa quả lên cho hai người."
Hinh Nhi nhìn Lộ Khiết với ánh mắt trìu mến, cô xoa nhẹ đầu cô bé, cười và nói:
"Vậy dì cảm ơn con nhé!"
Sau đó, Hinh Nhi kéo Tạ Văn về phòng để nghỉ ngơi. Họ bước đi chậm rãi, tay trong tay, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu lên bộ lễ phục trắng tinh khôi, tạo nên một khung cảnh đẹp như trong cổ tích. Tạ Văn nhìn Hinh Nhi, nụ cười của anh dịu dàng và ấm áp. Hinh Nhi cũng nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương.
Trong khi đó, Lộ Khiết, bà ngoại và ba cô tiếp tục đứng tiễn những vị khách cuối cùng. Họ gửi lời cảm ơn và chúc phúc, ánh mắt ai nấy đều ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Lộ Khiết chăm chỉ giúp ba và bà ngoại, đôi mắt cô bé sáng ngời, đôi môi nở nụ cười tươi rói.
Khi khách mời cuối cùng ra về, Lộ Khiết không quên lời hứa của mình. Cô bé cẩn thận chuẩn bị một đĩa bánh ngọt và một ít hoa quả tươi, rồi mang lên phòng cho Tạ Văn và Hinh Nhi.
Khi đứng trước cửa phòng, cô gõ cửa nhẹ nhàng nhưng hồi lâu không có ai trả lời. Mọi thứ im ắng đến kỳ lạ. Cô bé kiên nhẫn gõ cửa thêm vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, cánh cửa vẫn im lìm, không có tiếng động nào từ bên trong.
Nghĩ rằng họ đã ngủ, Lộ Khiết thở dài, bưng đĩa bánh trở xuống nhà. Trên đường đi, cô bé cắn từng miếng bánh, nhưng lòng lại dâng lên một nỗi bồn chồn lo lắng khó tả. Cảm giác như có điều gì đó không đúng, nhưng cô bé không thể xác định được đó là gì:
"Rõ là mình có nói lên đó với họ mà..." - Cô hờn dỗi lẩm bẩm.
Vừa bước xuống bậc thang, cô vừa nhìn quanh ngôi nhà, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng. Mọi thứ dường như vẫn bình thường, nhưng lòng cô lại không thể yên. Cô nhớ lại ánh mắt của bà và ba suốt buổi lễ, vẻ u ám, buồn bã như che giấu một điều gì đó rất lớn. Những lời thủ thỉ của ba với bà ngoại vẫn văng vẳng trong đầu cô.
Khi cô trở lại phòng khách, bà và ba vẫn còn ngồi đó, đôi mắt trầm tư như suy nghĩ điều gì xa xăm. Lộ Khiết bước đến bên ba, kéo kéo tay ông, nhìn lên với ánh mắt tò mò:
"Ba, chú Tạ Văn và cô Hinh Nhi ngủ rồi à? Con mang bánh lên nhưng họ không mở cửa."