Tần Tình sau khi quen thuộc với trường liền rời khỏi trung học Nhất Sư , lúc đó cũng đã 12 rưỡi . Bà nội của Tần Tình sống ở Phú Lâm Uyển cách Nhất trung cũng không xa nên Tần Tình đã không gọi taxi mà đi bộ đến chỗ của bà nội . Nhưng chỉ mới đi được một nửa đường , Tần Tình liền hối hận . Đây là lần đầu tiên cô đi bộ đến đây . Vốn dĩ cho rằng sẽ không có vấn đề , nhưng hiện tại … hình như cô đang bị lạc đường . Tần Tình do dự dừng lại . Cô nhìn ngõ nhỏ phía trước , lại dời mắt nhìn cái ngõ nhỏ bên cạnh . Cô ngập ngừng một chút , không thể xác định nên đi bên nào . Rối rắm một lúc , Tần Tình quyết định gọi điện hỏi bà nội . Nhưng mà qua 45 giây rồi mà vẫn không ai nghe máy . Căn cứ vào trình độ nghễnh ngãng của bà nội mình , Tần Tình biết bà nội đang không mang máy trợ thính . Tần Tình bẹp bẹp miệng , chuyển sang gọi cho mẹ mình . Lần này , không đợi qua 45 giây , dãy số trực tiếp trong trạng thái tắt máy .
- “ Lại mở cuộc họp … “
Tần Tình không khỏi bất đắc dĩ nhăn mũi . Lại gần cửa hàng tiện lợi bên cạnh con ngõ nhỏ , ngồi xổm xuống rũ mắt thấy một con chó Corgi đang nằm phơi nắng trên nền đất . “ Xem bộ dáng kia , so với mình rất nhàn nhã . “ - Tần Tình thở dài .
- “ Chân ngắn nhỏ , em nói xem , chị phải đi bên nào thì tới Phú Lâm Uyển đây ? “ .
- “ … “
Corgi lỗ tai vừa động , liếc mắt nhìn Tần Tình một cái , đi lại về phía cô . Xác định là trong tay cô không có đồ ăn gì , nó không do dự trở về chỗ cũ nằm . Nó còn đổi hướng , đem cái mông tròn tròn cùng với cái đuôi của mình hướng về phía Tần Tình . Tần Tình cũng không uể oải , tiếp tục hỏi :
- “ Chân ngắn nhỏ , nếu em dẫn đường như này , có phải tới trưa mai chị mới về đến nhà không ? “ .
Lần này , Corgi vẫn không có phản ứng gì . Trên đỉnh đầu Tần Tình truyền đến một tiếng cười nhẹ . Lúc nãy , vì “ nói chuyện “ cùng Corgi quá mức nhập tâm nên Tần Tình đã không nhận ra bên cạnh cửa hàng tiện lợi có người tới . Lúc này nghe được tiếng cười kia , mặt Tần Tình có chút đỏ lên , cô ngẩng đầu nhìn về phía tiếng cười truyền đến .