Chương 25: Tứ Đại Ma Thần

Có bận bốn người đương trên đường tróc yêu thì thấy đoàn người mặc áo đỏ, chiêng trống tưng bừng lên núi.

Phía sau có một cái kiệu bên trên trói một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, khăn phủ đầu cùng màu đỏ, giống như rước dâu nhưng có lẽ nào lại trói tân nương như vậy.

Bọn Phong Liêm thấy lạ liền ghé lại hỏi một người trong đoàn:

- Lão bá, đây là lễ gì vậy ?

Người ấy mới đáp:

- Đây là lễ đưa dâu cho Tứ Đại Thiên Vương.

Phong Liêm mới hỏi:

- Tứ Đại Thiên Vương ư? Có lẽ nào Thiên Vương lại lấy vợ.

Cả bốn người đều thấy không ổn, bèn đi theo đám rước ấy. Đoàn người đi một hồi lâu thì thấy phía trước có một cái điện lớn dựa vào núi, không ngờ trên núi lại có một cái điện sơn son thiếp vàng như vậy, điều ấy làm cả bốn người đều thấy ngạc nhiên.

Lúc đến cách điện khoảng năm trượng thì đoàn người dừng lại, một bô lão râu tóc bạc phơ ra hiệu hạ kiệu rồi tiến lên phía trước quỳ xuống, mọi người thấy bô lão ấy quỳ thì đều nhất lượt quỷ theo, bô lão nói:

- Hôm nay dân làng dâng tân nương cho Thiên Vương, Kính mong Thiên Vương tới xem mặt.

Bất ngờ mây đen mù mịt gió nổi lên cuồn cuộn, cửa điện mở ra bên trong có bốn đốm lửa bay ra, một đốm màu lục, một đốm màu đỏ, một đốm màu trắng, một đốm màu lam.

Cả bốn đốm lửa ấy bay thành vòng tròn xung quanh tân nương, tự dưng lụa phủ đầu bị hất lên không, có thể thấy rõ tân nương là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp.

Bốn đốm lừa bay đúng ba vòng thì quay lại trong điện, cửa điện lại đóng sầm lại, lụa phủ đầu rơi xuống che đi mặt tân nương, trời lại quang đãng gió lại ngưng thổi.

Bỗng trong điện có tiếng nói phát ra:

- Ta rất ưng, mau đưa tân nương tới.

Bô lão mới mừng rỡ đứng dậy ra hiệu cho bốn kiệu phu khênh kiệu đến trước cửa điện rồi đặt tân nương xuống.

Tân nương lúc ấy đang ngủ li bì thì tỉnh dậy kêu la thảm thiết, bô lão phải lấy một chiếc khăn nhét vào miệng, toàn thân tân nương đều bị dây buộc nên không thể nào thoát ra được.

Độn Ngân Tử thấy vậy định ra tay can ngăn nhưng Hạn Bạt giữ lại ra hiệu không nên rút dây động rừng. Vũ Bình mới hỏi một người trong đoàn ấy:

- Lão bá, chúng tôi từ nơi khác đến không biết lễ này, xin lão bá nói cho được tường.

Người kia nói:

- Trước ở vùng này thường có thiên tai, có một lần trưởng làng mơ thấy bốn người cao lớn xưng là Tứ Đại Thiên Vương được sai xuống. Sớm hôm sau thấy tiếng nổ lớn trên núi, mọi người mới lên xem thử thì thấy ngôi điện này đã nằm ở đấy từ bao giờ. Trưởng làng mới nhớ tới chuyện tối qua nên mọi người đều sợ hãi thắp hương cúng bái. Đêm ấy trưởng làng lại mơ thấy Tứ Đại Thiên Vương đến nói mỗi năm phải cống một thiếu nữ để Thiên Vương lấy làm vợ thì Thiên Vương sẽ giúp trừ thiên tai cho. Vậy là trưởng làng làm theo, quả nhiên thiên tai tự nhiên hết, từ ấy lệ này là lệ của làng.

Phong Liêm tức lắm lại hỏi thêm:

- Vậy lễ này được mấy năm rồi?

Người kia đáp:

- Năm nay mới là năm thứ ba, khi trước là lấy vợ cho Bắc Thiên Vương và Nam Thiên Vương, hôm nay đến lượt Đông Thiên Vương.

Bốn người bàn nhau chắc chắn là do yêu quái gây chuyện bèn lập kế trừ yêu.

Vũ Bình đi tới dùng thiết phiến quạt mạnh một cái, bụi vàng bay đến đâu chỗ ấy tự dưng tiêu biến, một lúc sau ngôi điện biến đâu mất chỉ trơ lại cái động tối om.

Trong động có tiếng phát ra:

- Là kẻ nào phá đám.

Tự dưng gió lại nổi lên, chớp giật liên hồi trong động bốn đốm lửa ban nãy lao ra vun vút. Dân chúng thấy thế sợ quá bỏ kiệu chạy tán loạn, Độn Ngân Tử vội đến cởi trói cho thiếu nữ.

Phong Liêm thấy mấy đốm lửa ấy bay ra thì phóng thương chặn trước cửa động, bốn đốm lửa ấy thấy cây thương tỏa ra thần khí thì dừng lại hóa ra nguyên dạng là bốn con yêu quái.

Phong Liêm thét lớn :

- Bọn yêu quái này dám hoành hành lại xưng là Tứ Đại Thiên Vương, xem hôm nay ta diệt các người như thế nào.

Bốn con yêu quái ấy gốm có Sa Thổ chuyên gây nở đất, Thủy Cơ chuyên dâng nước lũ, Tàng Vũ thì gây mưa lớn, Hạn Thần chuyên làm hạn hán.

Bọn chúng vốn dĩ từ nơi khác đến, thấy vùng này đất rộng người đông thì hoành hành ngang ngược.

Độn Ngân Tử với Hạn Bạt chẳng cần nhiều lời gảy đàn bắn cung ngay. Yêu quái thấy kình phong lẫn thần tiễn bay đến vun vút bèn hóa phép tránh đi.

Phong Liêm chạy lại rút cây thương chặn lấy Sa Thổ mà đánh nhau với nó, ba yêu quái kia cũng chia nhau đánh với ba người còn lại.

Sa Thổ hóa thành nhân hình tay cầm xà mâu đấu với Phong Liêm, Phong Liêm sức mạnh khôn cùng, đến cả long tộc như Kình Thần còn không thắng nổi chàng thì Sa Thổ sao có thể so được, bởi thế mới ba mươi hiệp nó đã bị chàng đâm chết.

Hạn Thần đấu với Vũ Bình, tuy chàng là thư sinh chân yêu tay mềm nhưng tróc quái với Phong Liêm đã lâu nên học được đôi chút kinh nghiệm. Vũ Bình ném thần la chụp lấy Hạn Thần, nó toan hóa thành cát để thoát thân thì bị chàng quạt một quạt bụi vàng bám vào khiến thân mình chẳng thể nhúc nhích đành nằm im chịu trận.

Thủy Cơ vốn là Thủy Thần ở Đà Giang không hiểu vì gì mà bỏ chỗ nước lên chỗ cao làm yêu quái hại người nhưng cũng vì xa nơi nước lũ nên sức mạnh giảm sút đi nhiều, Hạn Bạt lại học được Thủy thuật nên phép nào của nó cũng bị Hạn Bát làm tiêu tán hết, một hồi sau nó bị kình phong từ cây Thất Huyền cầm chém chết.

Vũ Tàng đương đấu với Độn Ngân Tử thấy huynh đệ kẻ bị giết người bị bắt thì sợ lắm, nó bèn dùng phép Đằng Vân bay đi, Độn Ngân Tử giương cung bắn theo nhưng không tới đành để nó trốn mất.

Sau khi trừ yêu xong bốn người xuống núi tụ tập dân làng lại rồi nói Tứ Đại Thiên Vương ấy chỉ là yêu quái hóa thành, bốn người đã diệt yêu xong, từ giờ không cần phải lấy vợ cho yêu quái nữa.

Dân chúng nghe vậy mừng lắm, mời bốn tráng sĩ ở lại thiết đãi rất hậu lại tôn là Hàng Ma Tứ Đại Thần.