Chương 17: Mộc Tinh

Thuở Hồng Hoang đất Phong Châu có cây Chiên Đàn ngàn năm to lớn dị thường bóng tỏa ngoài trăm dặm, chim hạc thường bay về làm tổ trên cây trắng xóa một vùng nên đất ấy còn được gọi là Bạch Hạc.

Về sau cây Chiên Đàn bị sét đánh chết hóa thành loài yêu quái gọi là Quỷ Xương Cuồng, Lạc Long Quân đánh nhau với nó trăm ngày trăm đêm không thắng nổi mới sáng tạo ra trống chiêng để đuổi nó về vùng Tây Nam.

Tuy không diệt được nó nhưng Lạc Long Quân cũng chém được hồn nó thành muôn mảnh vạn kiếp khó phục yêu lực giảm đi đáng kể.

Về sau hồn nó nhập vào cây Bồ Đề mà hồi phục nguyên khí, từ ấy nó lại hoành hành vùng Tây Nam.

Dân vùng ấy phải lập đền cho nó, hằng tháng phải cúng tế người sống nó mới chịu yên.

Độn Ngân Tử qua vùng ấy nghe tiếng Mộc Tinh hoành hành thì muốn tiêu diệt, chàng đến trước cây Bồ Đề giương cung bắn mạnh, mũi tên đâm vào thân cây, từ ấy chảy ra dòng nhựa đỏ như máu.

Bỗng có tiếng kêu chói tai, đất trời tối sầm lại, gió từ đâu cuộn lên như vũ bão, Mộc Tinh từ trong cây ấy hiện ra háo thành một người cao lớn tay cầm đại đao, mặt mày dữ dằn xông tới chỗ Độn Ngân Tử.

Chàng bắn mấy mươi nhát nữa nhưng Mộc Tinh vung đao cản được mũi tên, vừa lúc ấy nó chém tới Độn Ngân Tử tránh được, lại bắn liền ba mũi tên nữa nhưng Mộc Tinh bỗng hóa ra tấm khiên chắn hết.

Nó lại quay lại bổ xuống đầu Độn Ngân Tử sức mạnh như khai sơn phá thạch, chàng chắc mẩm rằng lần này toi mạng rồi.

Nào ngờ có cây thương từ đâu phóng đến đâm trúng vào lưỡi đao làm nó trật sang một bên.

Từ xa hai người chạy lạ, ấy là Vũ Bình và Phong Liêm.

Vũ Bình tung thần la chụp yêu quái nhưng nó dùng phép Cường Đại biến to ra gấp mười lần, cao hơn mười trượng thần la không bắt được.

Mộc Tinh lại vung đao chém xuống, đao chạm vào đất nổ lên một tiếng vang trời cát bụi mù mịt, kình phong tỏa ra tám hướng.

Phong Liêm nhặt lấy cây thương phóng lên đâm trúng mắt trái nó, làm nó đau đớn khôn cùng.

Độn Ngân Tử thấy hai người từ đâu đến tương trợ thì mừng lắm, chàng cũng bắn mũi tên vào mắt phải, vậy là mộc tinh mù cả hai mắt.

Mộc Tinh bị đuối thế dùng phép Nhập Thủy nhảy xuống sông hòa cùng dòng nước trôi đi, tưởng rằng nó đã thoát ai ngời Vũ Bình lại ném thần la xuống kéo nó lên.

Mộc Tinh thét lớn:

- Năm xưa ta oai phong là vậy đánh với Sùng Lãm trăm ngày trăm đêm cân tài cân sức, nếu ngày ấy không bị Sùng Lãm chém hồm thành muôn mảnh nay các người sao có thể bắt được.

Nói xong nó lại dùng thuật Độn Thổ chui xuống đất hòng trốn thoát nhưng Phong Liêm lấy thương đâm theo trúng vào mình nó, Mộc Tinh đau quá phải trồi lên.

Bấy giờ Mộc Tinh không còn đường thoát đành liều mạng, nó biến ra hình người vạm vỡ hai tay cấm song kiếm đánh nhau với Phong Liêm.

Tuy bị mù nhưng tai nó rất thính đánh từ trưa đến tối hai bên vẫn không phân thắng bại, Độn Ngân Tử và Vũ Bình chia nhau chặn hai đầu không để Mộc Tinh thừa cơ trốn được.

Đến giờ tý, Mộc Tinh đuối thế bèn dùng phép Đằng Vân cưỡi mây bỏ chạy, Độn Ngân Tử giương cung bắn nó rơi xuống đất, Phong Liêm lần này không để nó thoát liền chạy lại phóng thương đâm chết nó ngay.

Mộc Tinh từ ấy vạn kiếp bất phục.

Phong Liêm Vũ Bình lại kết thân được với Độn Ngân Tử cùng nhau tróc yêu nã quái.