Chương 16: Nhai Tệ

Rồng sinh chín con, con thứ bảy gọi Nhai Tệ, Nhai tệ đầu rồng mình sói, hai sừng mọc dài ra sau, mắt như ác quỷ, toàn thân màu xanh xám thích ăn thịt người.

Nhai Tệ vốn làm loạn ở bên Trung Hoa nhưng bị Hạ Vũ thu phục nhốt vào trong thanh kiếm, về sau Triệu Vũ Vương tức là Triệu Đà, có được kiếm ấy, đánh đâu thắng đó.

Triệu Vũ Vương dẫn quân sang chiếm Âu Lạc, thành Cổ Loa cao hơn mười trượng lại bị nỏ thần của An Dương Vương bắn ra, quân sĩ chết như ngả rạ, máu chảy thành sông, lúc hỗn loạn rơi mất thanh kiếm báu.

Kiếm ấy ở bãi tử địa hấp thụ tử khí, Nhai Tệ trọng sinh.

Nhai Tệ lúc đầu ăn xác chết nhưng sau thấy mùi vị không ngon nên nó bắt người sống ăn thịt.

Sức nó mạnh lắm, mấy trăm năm qua không ai bắt được, đến đời Lý Nam Đế, có tráng sĩ là Triệu Quang Phục sức địch muôn người đánh nhau với Nhai Tệ, dồn được nó vào động rồi sai người lấy đá lớn đè cửa động lại.

Triệu Quang Phục sợ nó trốn ra bèn lấy thanh kiếm của mình cắm lên phiến đá làm phong ấn.

Về sau Triệu Quang Phục bị Lý Phật Tử đuổi giết, ông chạy đến cửa biển Đại Nha thì nhảy xuống tự vẫn, cùng lúc ấy phong ấn bị vỡ Nhai Tệ phá đá ra ngoài, nó lại hoành hành tiếp.

Độn Ngân Tử có bận đi qua cái đầm lớn thấy bên kia đầm có con thú thân mình kỳ dị có bờm sư tử lại có sừng cong vút ra sau, toàn thân màu xanh xám như rêu, thú ấy chính là Nhai Tệ.

Con thú mò đến rình bên đâm, cách ấy không xa là mấy thiếu phụ đương giặt đồ, Độn Ngận Tử thấy tình thế không ổn bèn rút cung bắn sang bên kia đầm, nhưng cái đầm ấy rộng quá phong tiễn chưa đến nơi thì tiêu tán hết.

Độn Ngân Tử lại hô hoán nhưng khoảng cách quá xa không nghe thấy được, Nhai Tệ vồ lấy một người rồi kéo xác đi.

Độn Ngân Tử lại bên thôn hỏi thăm, người ta không biết thú ấy là giống gì chỉ gọi là Ông Kễnh. Chàng muốn trừ hại cho dân bèn vào rừng kiếm Nhai Tệ.

Độn Ngân Tử theo dấu máu người đi tới một cái động lớn, trong động tử khí nghi ngút, xương người vô kể, máu thịt bầy nhầy.

Lúc sau Nhai Tệ thấy mùi người bèn gầm lên một tiếng rung chuyển cả động, Độn Ngân Tử trong bóng tối không cần đuốc vẫn nhìn rõ như ban ngày, thấy Nhai Tệ tiến lại bèn giương cung bắn, nào ngờ Nhai Tệ tránh được, nó lao vun vún đến chỗ chàng, tốc độ thật khủng khiếp.

Độn Ngân Tử bắn liền mất nhát nhưng nó đều tránh được cả, chớp nhoáng còn cách một bước nhảy, Nhai Tệ chồm đến toan xé xác Độn Ngân Tử nhưng chàng mau lẹ cúi đầu nhảy lên trước một bước tránh được.

Sau đó chàng bắn tên trúng vào đùi nó ấy vậy mà lớp vẩy quá cứng không thể nào xuyên được, Độn Ngân Tử bắn liền mấy phát nữa nhưng chỉ như gãi ngứa cho nó.

Nhai Tệ vồ hụt thì gầm lên như sấm, nhảy tới cái nữa, Độn Ngân Tử cúi mình nằm ngửa ra sau bỗng trông thấy trước ngực Nhai Tệ có một vệt đen to bằng bàn tay, chàng bèn kéo cung bắn trúng chỗ ấy.

Số là Hạ Vũ lúc bắt được Nhai Tệ thấy trên mình nó có lớp vảy cứng như sắt, giả dụ sau này thoát khỏi phong ấn sợ là hậu nhân không thu phục được bèn bóc một cái vảy ở chỗ tim nó ra.

Độn Ngân Tử bắn trúng tim Nhai Tệ làm nó giãy lên một hồi gào rú vang trời rồi chết, chàng đốt xác nó rồi trở về báo tin vui cho dân chúng.