Chương 78: Thành công săn giết, Zégist thầm khởi động kế hoạch

Lúc này, hai mặt trăng đã đi được một nửa cung đường.

Dù rằng hai mặt trăng không chung quỹ đạo, nhưng cùng một phương xuất phát, cơ hồ quỹ đạo hai bên đều tiệm cận nhau, nếu thời khắc chuẩn xác, rất có thể sẽ giao nhau lần nữa. Hay nói đúng hơn là Song Nguyệt Thực.

Lý Khang cũng chú ý đến điều này.

Nếu Lam tinh lại nuốt Bạch tinh, rất có thể hắn sẽ học thêm được skill mới nhằm cải thiện tình hình hiện tại.

Dựa theo những gì xảy đến trước đó, hắn mong lần này là một kĩ năng bổ trợ chiến đấu trực tiếp, chứ không phải thứ hack map như Cảm Quan.

Ngay cả khi Cảm Quan đã được nâng cấp, hắn vẫn ăn hành như thường.

Vì thế hắn cần một kĩ năng chiến đấu hơn, một công cụ rất hữu ích ngay tại giờ khắc này.

Nghĩ gì thì nghĩ, thứ gì xảy đến không phải là do hắn quyết định. Hắn vô pháp ước định trước kết cục, thứ hắn có thể làm hiện giờ là giữ an toàn cho bản thân khi đạn dược của SD – 080 không còn mấy. Một khi hết đạn, đó sẽ là câu chuyện khác.

Lý Khang dự định sẽ tiết kiệm đạn đến mức tối đa bằng cách sử dụng dao găm làm vũ khí chính hoặc cái vụt trong một số tình huống mấu chốt như một quân bài ẩn.

Một phần là để làm quen dần với việc không có đạn dược, một phần là để tập luyện cơ thể hướng tới phong cách chiến đấu cận chiến.

Chiến đấu với con cá mập ma lúc trước, các xúc tu của nó khiến Lý Khang hao tổn đạn dược khá nhiều.

Vừa đi vừa nghĩ, bất giác Lý Khang đã đi tới một vực núi.

Phải biết hắn luôn đi dọc bờ sông, theo lẽ thường tình phải là một vùng thảo nguyên, đồng bằng, bất quá là chân núi, ngọn đồi. Nhưng thượng lưu con sông lại là một cái vực sâu trăm mét có hơn.

Thông thường, ánh sáng trên hành tinh này hiếm hoi đến cỡ nào không cần nói cũng biết. Thì đừng nói chi cái vực kia, đen nhánh một màu, không rõ cái đáy sâu bao nhiêu.

Ngay cả khi có Cảm Quan, Lý Khang cũng chỉ nhìn được 20 – 30 mét độ sâu tính từ mặt bằng chung, sâu hơn nữa hắn hoàn toàn không thấy gì.

Sâu thì sâu vậy, nhưng bề ngang nó không rộng mấy, ước chừng khoảng 10 mét.

Xuất hiện một sự kiện khác thường, Lý Khang cần chỉnh lý lại phương pháp: “Cái vực này không tính là vuông góc với con sông, nhưng cơ hồ đã triệt để chặn đường đi. Muốn đi tiếp phải đi vòng qua cái vực này, hoặc là chọn một trong hai để băng qua, là con sông hay là cái vực?!”

Lý Khang để ý đến, phần đầu cái vực đã chạm vào con sông, nhưng phần rìa đất đá chỗ đó lại cao hơn bình thường, tỉ như có người bồi đấp vào đất, khiến cho nước sông không tràn xuống vực, phần sông sông chảy, phần vực vực yên.

Nhãn quang sáng lên, hắn đã bị tư duy quán tính của mình đánh lừa, vì sao cần phải vòng qua hay băng đến đâu? Bản thân hắn chỉ cần bước trên phần rìa đó là được rồi mà?

“Không! Không phải?! Mình có thể bay được, vì sao trước giờ lại đi bộ?”

Lý Khang cảm thấy bản thân bị lừa đá vào đầu rồi, không còn mấy minh mẫn nữa.

Sau đó hắn lôi ra một cái MN – 03, khó khăn đeo lên hai vai như mang ba lô, rồi điều khiển tất cả bay đi.

Với tốc độ của MN – 03, không tốn mấy thời gian để Lý Khang rời khỏi rừng bảo hộ, thoát khỏi rừng Arita ma quái, tạm biệt luôn con cá mập ma đang nấp dưới đáy sông.

Mắt thấy bản thân sắp rời khỏi lưu vực sông, Lý Khang cho dừng MN – 03 lại, hạ cánh bên một vách núi.

Đến cùng, Lý Khang vẫn không biết thượng nguồn con sông nằm đâu, đi mãi đi mãi mà chẳng thấy cái thác đổ nào, hắn e là đi nữa vẫn không có được câu trả lời, nhất quyết không hao tốn thời gian vì nó, hắn bắt đầu chặt cây làm nhà cho mình.

Lý Khang lựa một cái cây to, ba bốn người ôm không xuể, chặt bớt các nhánh nhỏ trên cây, chỉ chừa lại các nhánh to, lại đốn gỗ làm sàn, dùng tán cây che mái, cơ hồ thành cái chồi tạm bợ.

Đồ đạc vứt qua một bên, hắn nhặt cây làm củi, nấu nước dự trữ dùng dần.

Lý Khang bắt đầu mất đi nhận thức về thời gian, chỉ có cách nhìn hai mặt trăng trên trời ước chừng. Nên thành ra hắn cũng không biết là đã trôi qua bao lâu mới làm xong xuôi hết thảy.

Nhà ở có rồi, nước cũng vừa nấu xong cho vào bình dự trữ rồi, hắn cần phải đi săn, dự trữ đồ ăn.

Hắn rút kinh nghiệm từ trước, bởi vậy khi săn cá dưới sông, Lý Khang có hai cách, một là chặt cây làm một cái trục to rồi lợi dụng lực sinh ra từ lò xo kết hợp với răng sâu đá để làm lưỡi câu tạo thành một cái cầu câu cỡ lớn, hai là dùng phương pháp bắn cái răng sâu đá như lúc kéo cái xúc tu kia để bắn hạ các mục tiêu dưới mặt sông.

Cả hai phương pháp thoạt nhìn thì đơn giản nhưng thực ra tiềm ẩn rất nhiều vấn đề. Tỉ như cách làm thứ nhất, làm cần câu, thì mồi đâu để câu cá? Đào đất kiếm trùng câu? Đào ra trùng, hắn thà nướng trùng ăn còn hơn. Còn phương pháp thứ hai thì nghe nó xàm xí hơn, trừ khi là khí vận chi tử, con cưng tác giả, bằng không thì cá ở đâu mà lượn lờ gần mặt nước để cho ngươi bắn?

Còn nếu săn bắt trên bờ thì thôi đi, toàn quái gì đâu không, hắn không muốn ăn phải ốc vít, bulong con tán hay con gì đó nhớt nháp chỉ có một phần cơ thể trườn bò khắp nơi.

Trước khi tìm ra được cách sắn bắt, dự trữ thức ăn, Lý Khang không thể suy tính sâu hơn được nữa, dù sao thì con người ta ăn để sống, sống để ăn cơ mà.

Có thực mới vực được đạo, hắn không có gì lót bụng, không thể đào hầm, triển khai kế hoạch hầm trú ẩn được.

“Bất quá...phế thêm cánh tay nữa?!”

Chợt Lý Khang lại có ý định xuống dưới sông tìm thức ăn.

Nghĩ vậy, hắn cũng cười trừ.

Nhưng không phải là hắn nói nhảm, đều có căn cứ cả.

Trước đó dù có chuẩn bị, nhưng đối phương mạnh ngoài mức tưởng tượng, khiến hắn trở tay không kịp, lần này vừa có kinh nghiệm, vừa có kế hoạch. Lý Khang không tin hắn không thể đánh đấm một trận ra trò.

Sau đó hắn thực sự nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch săn cá mập ma tỉ mỉ.

...

Tính toán đâu ra đấy, chuẩn bị mọi thứ thật kĩ lưỡng, chu đáo, mô phỏng không biết bao nhiêu lần kế hoạch trong đầu, đến khi sai số đã là nhỏ nhất, Lý Khang nhảy cái đùng xuống sông.

Có kinh nghiệm từ trước, Lý Khang không như rắn mất đầu loạn xạ cả lên nữa, lần này hắn đã có mục tiêu và kế hoạch, Lý Khang bơi một mạch như cắm đầu xuống đáy xong.

Khi Cảm Quan phát hiện ra con mồi, đồng thời con mồi cũng nhìn thấy Lý Khang, hắn ngay lập tức nhắm bắn.

Đầu đạn không phải hợp chất khí Ok7HP, cũng không phải thuốc súng nguyên bản của SD – 080 mà là vô số đầu răng sâu đá vuốt nhọn với li ti các lớp vẩy xếp ngược được gọt đẽo kỳ công.

Phốc.

Ù ù ù ù

Đầu đạn thành công xuyên qua lớp da dày cui của con quái, thứ chất lỏng xanh lục theo đó tuôn trào, lan tỏa trong lòng sông, bốc lên thứ mùi tanh hôi nồng nặc.

Con quái vì thương tổn quá sức chịu đựng mà phát ra tiếng kêu chói tai, giận quá hóa điên, nó phóng như bay đến vị trí của Lý Khang, há sẵn cái mồm to như chậu máu, chằn chịt các cây răng cụt ngủn, sắt bén như những mảnh kim loại tròn vuông bất nhất bị người ta cấy vào.

Gào gào gào.

Những tưởng nó há họng sẵn, chuẩn bị xé xác Lý Khang tới nơi, nào ngờ đâu ánh sáng trắng từ đâu xuất hiện bao trọn Lý Khang rồi hắn bỗng dưng biến mất trong tích tắc.

Cảm thấy mình vừa táp cái nịt, con quái lắc đầu ngoe ngoảy, ngó đông ngó tây, khi phát hiện ra con mồi, nó lại tức tốc phi đến.

Nhưng hễ cứ đến gần Lý Khang dự là đã nuốt trọn hắn trong gang tấc, thì đột nhiên hắn lại biến mất rồi lại xuất hiện ở một nơi khác.

Quái thú không có trí tuệ, hết thảy hành động đều dựa theo bản năng cấu thành, chính vì vậy nó cũng không có suy nghĩ cho kế hoạch của mình, cũng không thắc mắc vì sao nó đều táp hụt, không cắn trúng con mồi dù chỉ một lần, lại càng không thể nào để ý đến chuyện nó cách mặt nước càng ngày càng gần.

Cảm thấy con mồi đã cho vào tròng, Lý Khang không đùa nữa, lập tức kích hoạt TL – 06 trên tay, cùng lúc đó sinh tử đếm ngược trong một phút, khi con quái đã cách hắn chưa đến một mét, Lý Khang bình an trở lại mặt đất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thật ra là hắn đã sợ đến muốn đái ra máu, lạnh run người, nhưng mạo hiểm nhiều riết quen, thành thử ra đã không còn cảm thấy đáng sợ mấy.

Tỉ như xem phim ma nhiều sẽ bớt lo sợ hơn khi xem phim cùng loại. Hoặc uống nhiều thuốc sẽ bị lờn thuốc.

Con quái lại táp hụt, nghiêng đầu nhìn quanh, hòng tìm kiếm con mồi lần nữa, nhưng đáng tiếc nó đã cách mặt nước quá gần, mọi thứ đã quá trễ, thứ nghênh đón nó hiện tại là một cái cọc gỗ được vuốt nhọn một đầu to tổ bố.

Sựtttt

Graaaa

Con quái thét lên trong đau đớn và tuyệt vọng, nó giãy giụa, vùng vẫy, hòng thoát khỏi cạm bẫy, nhưng cọc gỗ đã đâm xuyên qua người nó, trừ khi có một bàn tay khổng lồ nào đó xuất hiện giúp nó gỡ khỏi cái cọc bằng không chỉ khiến vết thương thêm trầm trọng. Không, ngay cả có người giúp nó gỡ, với lại đầu cọc đã được tinh chỉnh cái móc gờ, thì Lý Khang tin con này không thể thoát ra mà lành lặn không có tổn hại gì được.

“Dậy múa đi?! Sao lại không múa! Định mệnh nhà mày!”

Lý Khang tức tối chửi um sùm cả lên, nhưng nhìn lại con quái cũng không phải là con cá mập ma mà hắn đã gặp, mà là một loài cá nào đó trông như cá đuối lại như cá lau kiếng, hắn cũng không biết miêu tả như thế nào, chỉ có thể kết luận đấy là quái thú mà thôi.

Trong lúc chờ đợi con nọ giãy chết, Lý Khang vung tay, xoay đều cuộn vòng dây để thu hồi 5 – 7 cái TL – 06 còn đang trong lòng sông.

Ngắm nhìn mấy cái TL – 06, Lý Khang mới đờ người một lát.

“Mặc dù nói, TL – 06 đều có hình dạng như cái đồng hồ đeo tay, nhưng cmn chỉ giống về hình dáng thì có ích gì?!”

Quả thực, nhìn bề ngoài TL – 06 là cái đồng hồ đeo tay nam, kiểu dáng còn rất hiện đại và mạnh mẽ. TL – 05 là cái đồng hồ con lắc,... Càng truy ngược về trước thì kiểu dáng và kết cấu càng cổ. Nhưng đây hết thảy cũng không quan trọng bằng việc nó chí đơn thuần là giống về hình dáng, chứ không có chức năng như cái nó ngụy trang.

Điều này làm Lý Khang nhớ đến cái máy sấy tóc được giấu trong giày của Tinh Gia trong Quốc Sản 007.

“Đây là ngụy trang một cái đồng hồ chết, đồng hồ hết pin, không thể ngụy trang một cách chân thực hơn sao?”

Lý Khang tức tối là bởi, nếu cái này không ngụy trang thành hình dáng đồng hồ chết, có lẽ hắn đã nắm được thời gian, ít nhiều cũng tính toán cho bản thân được phần nào.

Cái này mà nói, trang thật giống, đều có 12 khoảng cùng 3 cái kim dài ngắn mập ốm khác nhau, ấy, còn có cái ô nhỏ nhỏ ghi cái gì.

Mặc dù ngôn ngữ nhìn không hiểu nhưng Lý Khang có thể kiến giải đó là mốc thời gian được trải đều cùng ngày tháng.

Sờ sờ TL – 06, Lý Khang lại phải chuẩn bị một kế hoạch khác đối phó với bọn kiến kia, hắn vẫn không quên, bị dí chết hai lần rồi. Đó chắc chắn sẽ thêm một lần rồi một lần nữa thôi, cho đến khi hắn mệt chết, hoặc bọn chúng thỏa mục đích.

Có thể bọn chúng lại coi thường Lý Khang, chủ quan đối với mục tiêu sinh ra kết quả bết bát, nhưng ai biết được lần sao có thể như thế hay không. Hoặc có thể bọn chúng sẽ hao hết đạn dược của Lý Khang, lúc ấy bắt hắn khác gì bắt cá trong rọ.

Nghĩ vậy, Lý Khang thấy lần đầu tiên tiếp xúc không phải cũng như hắn nghĩ hay sao? Hay lúc đó hắn may, gặp 3 mặt trăng giao nhau nên còn sống?

Có thể là vậy đi.

Nhưng cũng có thể, bọn chúng sẽ rút kinh nghiệm từ sau vụ đó. Lần sau gặp mặt, Lý Khang hẳn phải chết không thể nghi ngờ?

Càng nghĩ, hắn lại càng cảm thấy áp lực tử vong đè nặng lên lồng ngực.

Ngay cả khi hắn đã có được dị năng, ngay cả khi hắn có năng lực miểu sát mục tiêu, hắn vẫn cảm nhận thấy cái chết như thường. Càng chưa nói đến một ai khác, một nhân loại nào đó tao ngộ hoàn cảnh tương tự. Hắn tin, ngay cả khi đội quân hùng mạnh nhất của Trái Đất có đến đây, sống chết khó mà nói.

Cảm thấy con cá đuối kỳ dị kia ngưng vùng vẫy đã lâu, Lý Khang cũng không vội tiến đến, mà đứng từ xa, dùng vũ khí đặc chế là một cây gậy dài có gắn lưỡi dao cùng răng sâu đá ở một đầu, đâm thọt vào mục tiêu, lại thuận tay vẽ một vòng, lấy xuống một miếng thịt.

Hiển nhiên như Lý Khang nghĩ, con này đang giả chết, khi bị chọc ngoáy cảm thấy đau đớn, nó không chỉ thét lên chói tai, mà càng dùng sức giãy giụa mạnh hơn trước, cơ hồ cái cọc to tổ bố kia đang xuyên thân nó đều muốn gãy ngang.

“Con bà nó, yên lặng cho tao!”

Lý Khang hét lớn, mảy may không thể át lại tiếng kêu của con cá đuối, hắn cũng không coi đó là chuyện gì đáng bận tâm, xoay người một vòng, dùng dao cắt đứt một đoạn dây đang được kéo căng.

Với bẫy rập đã được bố trí từ trước, khi sợi dây đứt, một khúc gỗ được vuốt nhọn một đầu ngay lập tức vì mất đi ràng buộc mà lao nhanh thẳng tấp xuống ngay phần mỏ ác của con quái thú kia.

Chuẩn chỉ từng centimet, một khoảng cũng không lệch khỏi.

Óc óc

Ngay từ đầu Lý Khang cũng không muốn dùng đến cái cơ quan này, hết thảy vì muốn tiết kiệm tối đa, một phần khác là không muốn hao tổn phần thịt có thể dùng.

Nhưng lúc cần thiết, dùng vẫn phải dùng.

Xác nhận con mồi đã chết, Lý Khang cũng không vội, ngay tại chỗ tiến hành lóc thịt, gạc xương chế biến thành thịt hun khói để dành dùng dần.

...

Điện chủ bên dưới Điện thần.

Elku Sal không khỏi khiếp đảm khi nhìn thấy bốn cái đầu kiến đang lăn tròn trong một góc tường xó xỉnh, nhưng hắn vẫn cố tỏ ra vẻ bình thường, hiển nhiên như chưa từng nhìn thấy cái gì, bĩnh tĩnh nói: “Thưa thống chủ điện hạ, thứ Ngài cần thuộc hạ đã chuẩn bị xong..”

Elku Sal chậm rãi tiến đến, đặt một chiếc hộp vuông nhỏ bên cạnh San Zumi, từ tốn lui người về sau, cúi đầu chờ ả ta phân phó.

“Ừm..”

San Zumi liếc nhìn qua, khe khẽ đáp, ả xoay tròn cổ tay đang dính đầy máu, chậm rãi thưởng thức nó. Chợt ả chặc lưỡi một cái, le lưỡi ra liếm thứ chất lỏng màu cam kia, tanh tanh, ngòn ngọt.

Elku Sal thấy mà khiếp đảm, “Thưa thống chủ, theo tính toán thì còn hơn một thiên nữa tính từ lúc cầu tâm, sẽ xảy ra Song Nguyệt Thực, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, rất có thể Song Nguyệt Thực sẽ không xuất hiện ở lần đầu hai mặt trăng tiệm cận, mà là lúc Tử tinh tới, cả ba tạo thành góc chân vạc, khi ấy rất có thể là Đảo Nguyệt Thực!”

“Cầu tâm” là lúc mặt trăng ở trên đỉnh đầu, vị trí cách hành tinh này gần nhất, tựa như khi mặt trời lên thiên đỉnh ở Trái Đất. Còn “thiên” là một trong những đơn vị đo lường thời gian của thế giới này, tương ứng với nửa ngày ở Trái Đất. Vì khoảng cách ngày đêm và cách các mặt trăng vận hành thế giới này quá đỗi chênh lệch, vì thế mà đơn vị đo lường có chút rộng hơn so với ở Trái Đất.

Ban ngày chính là lúc, Lam tinh cùng Bạch tinh song hành, khoảng thời gian này trung bình là 14 thiên, tức xấp xỉ 7 ngày Trái Đất, ban đêm là 3 mặt trăng cùng xuất hiện, lúc “Cơn Ác Mộng Vĩnh Hằng” tại thế, là 2 thiên. Mà 1 thiên là 3 vận, tức 1 vận là 4 tiếng, từ đó tính nhỏ hơn chính là dựa theo hệ thống phân chia như Trái Đất, tức là đã có giờ, phút, giây, sát na.

Rộng hơn thiên, không phải tuần, mà là tháng rồi năm. Tháng không tính theo thiên mà tính theo tuần hoàn hoàn thành một lần quay quanh trục của hành tinh này; tương tự như một ngày của Trái Đất. Năm thì rộng hơn nữa, tức là khi cả ba mặt trăng, tính luôn cả hành tinh này hoàn thành xong chu kỳ của nó; điểm này không sai biệt với Trái Đất nhưng có điều ở Abyss không hề có ngôi sao chủ như Mặt Trời.

Vậy nên có thể nói, tháng và năm nơi này khá là ảo ma Canada, Shizuka,..

Trung bình một tháng chỉ mấy trăm thiên, nhưng một năm có khi lên đến vài trăm tháng, có khi cả ngàn tháng mới là một năm,...

Rất tốt, Lý Khang còn không biết điều này, nếu không hắn sẽ cảm thấy nhức đầu đến chết.

“Ta biết..”

San Zumi từ tốn nói.

“Cái gì?! Ngài đã biết?!”

Elku Sal có chút kinh ngạc, hắn thăm dò hỏi: “Ngay cả chuyện tính toán sai lầm Ngài cũng biết?!”

“Ừm..”

Elku Sal một mặt chấn kinh không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, hắn diễn như thật, giải Oscar năm nay có thể điểm tên hắn.

“Đúng rồi, còn có chuyện này...” Nói đoạn, San Zumi khẽ lắc cổ tay, một tấm kim loại màu đen mỏng cùng một lọ hóa chất có vỏ ngoài trong suốt, chất bên trong nó lại phát quang, cả hai chợt xuất hiện trước mặt, ả ra hiệu cho Elku Sal tiến lên lấy nó.

Thấy Elku Sal còn bận ngơ ngác quan sát, ả giải thích: “Cái tấm màn hình này đại khái là một cái ra – da, chấm màu xanh là vị trí hiện tại của nó, còn chấm màu đỏ là vị trí của mục tiêu. Nhiệm vụ của ngươi là dồn ép mục tiêu đó chạy theo hướng tây bắc, bằng mọi cách có thể, hoặc là dùng thứ chất trong cái lọ kia, thứ có thể dẫn dụ các quái vật cấp thấp! Ngươi nên nhớ là chỉ ép hắn bỏ chạy thôi, không được dí chết, càng không được để hắn chạy đến lãnh thổ của Chiến Tranh Tĩnh Thần!”

San Zumi có chút ngừng lại, “Đến sát biên giới thì được!”

Elku Sal dõng dạc nói, “Thuộc hạ đã hiểu!”

“Dù sao thì lần Song Nguyệt Thực kế tiếp sau khi Đảo Nguyệt Thực xảy ra cũng cách một khoảng thời gian nữa, ngươi thong thả mà làm, nhưng phải đảm bảo tiến trình của kế hoạch chung!”

San Zumi lại nói, “Không còn chuyện gì thì ngươi lui ra trước..”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Nói rồi, Elku Sal hèn mọn, khom người, cúi lưng lui dần về sau như một con chó trung thành, cảm thấy đã đủ hắn vẫn không quên ngoái nhìn mấy cái đầu một lần rồi mới xoay người rời khỏi.

Elku Sal đi mất, San Zumi hắng giọng, “Ra đây đi!”

Nói rồi, một bóng người mờ ảo, không phải nói đó là một con kiến đang dần xuất hiện. Từ khoảng không đột nhiên biến đến ở ngay bên cạnh mình, nhưng không hề làm San Zumi kinh ngạc chút nào, ngược lại ả có vẻ hưng phấn đắc ý, tựa như tất cả đã được tính toán sẵn, biết hết từ trước, hay vốn dĩ ngay từ đầu con kiến đó đã luôn ở bên cạnh ả.

San Zumi nói với nó: “Đi, đi theo hắn! Đợi hắn xong việc kia thì lựa cơ hội mà loại trừ đi! Một con chó thôi mà dám âm mưu phản bội sau lưng ta? May mà ta phát hiện trước khi kế hoạch bắt đầu, bằng không muốn ôm hận!”

“Tuân lệnh Ngài, thưa thống chủ điện hạ. Nguyện tất cả vinh quang trên thế giới hân hoan vì Ngài! Nguyện vì Ngài!”

Nó ngoe nguẩy ngoe nguẩy hai sợi râu trên đầu, cọ cọ chúng. Sau đó nó chấp hai chân trước lại, cúi đầu một cái, từ từ từ từ biến nhỏ bản thân. Đến khi so với hạt cát còn nhỏ hơn, nó mới xoay người đi làm nhiệm vụ.

...

Elku Sal rời khỏi Điện chủ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn vô thức vuốt trán một cái khiến mồ hôi văng tứ tung, dựa lưng vào tường cố gắng điều hòa lại nhịp hô hấp.

“Mẹ nó, cấp B áp lực tự nhiên thật lớn. Nếu không phải ở dưới trướng ả, hiển nhiên mình đã bị nghiền ép từ lâu!”

Nói nói, hắn ta vẫn còn đương kinh hãi, không vì cái gì hơn là chênh lệch song phương.

Dù cho Elku Sal có là một Bah – in chính thống, nhưng dù sao hắn chỉ mới có 4 cái đồ tâm tròn trĩnh, tức chỉ là C -.

Nói đơn giản hơn, hắn thua San Zumi gần như là hai cấp độ lớn, San Zumi dù sao cũng là B+, cộng với các thiết bị khoa học của Shabu Ya, 2 cấp độ là đánh giá hơi ít.

Hắn lấy hết vốn liếng cũng chỉ có thể cấp cho mình một ít thông tin mờ mịt như vậy hòng huyễn hoặc chính mình.

“Elku Sal! Ta muốn quyết đấu với ngươi lần nữa!”

Bất ngờ một đạo âm thanh từ đâu vang vọng đến, Elku Sal khẽ ngẩn đầu nhìn lại, trong mắt hắn là một con Bahrain đực, cao khoảng 2.1 mét với các Đồ Tâm chồng lên nhau ngay giữa mi tâm, mơ hồ có thể nhận ra hai hình tròn giao nhau với tâm của mỗi cái cùng hình vuông nằm trọn ở chính giữa, ẩn ẩn hiện hiện các vệt đen chui rúc khắp cơ thể nấp dưới làn da màu nâu đất đặc trưng như những con rắn không chịu an phận.

Elku Sal híp mắt, “Vowed?! Không được, chỗ này nằm ngay bên cạnh Điện chủ, ta đáp ứng ngươi khiêu chiến, sẽ làm kinh động Thống chủ điện hạ, tội lỗi đó ta hay ngươi đều không gánh nổi!”

Con Bahrain được gọi là Vowed, có chút chần chờ suy nghĩ, sau lại đạo: “Được, ta đồng ý yêu cầu của ngươi. Ta biết mình mạnh nhưng lòng nhân từ của một kẻ mạnh đối với tên yếu đuối như ngươi thì vẫn phải có! Đến sân tập đi, không gặp không về!”

Elku Sal nhìn Vowed một lượt từ trên xuống dưới, thăm dò hỏi: “Ngươi..ngươi đã chuyển hóa Đồ Tâm thành Đồ Hình rồi? Ngươi điên rồi sao Vowed? Ngươi chỉ mới có 3 cái Đồ Tâm mà thôi? Làm sao có thể khuếch đại sức mạnh Đồ Hình được tạo ra?”

Vowed chống nạnh cười hắc hắc: “Không sao! Chỉ cần có thể đánh bại ngươi!”

Elku Sal lấy tay chụp mặt lại, thở dài nói: “Được, ngươi đợi ta. Ta về nhà rồi đến đó ngay!”

Nghe thấy lời đáp ứng, Vowed hí hửng nhảy chân sáo rời đi.

“Bảo sao hắn ta lại tự tin đến vậy! Mặc dù về sau Đồ Hình có thể dung hợp, thôn phệ lẫn nhau để biến tướng, nhưng đó là về sau nếu hắn có thể khắc thêm 3 Đồ Tâm để thành Đồ Hình nữa mà thôi, chứ hiện tại, tương lai của hắn đã bị phế quá nửa!”

Phải biết Elku Sal là một Bah – in với tốc độ đề thăng vượt trội, nhưng chính hắn cũng không thể cam đoan rằng mình có thể khắc được tận 6 Đồ Tâm. Hay là sẽ chết trước lúc đấy.

Điều này làm Elku Sal lần nữa hoài nghi bệnh tình của Vowed, bệnh lâu năm mà giấu.

“Hẳn là hắn khổ sở lắm!”

Cái khác không nói, Vowed không chỉ mắc bệnh thích bị ngược đãi, mà hành vi khiêu chiến liên hồi của Vowed ẩn ẩn khiến Elku Sal cảm giác bất an cho cái nhân phẩm, danh tiếng của hắn.

Đơn giản mà nói đây cũng không phải lần đầu tiên Vowed thách đấu hắn, và chưa có lần nào kẻ thách đấu Vowed chiến thắng.

Đánh thắng một kẻ yếu, không có gì vinh dự, lâu dần bị mọi người đồn đoán là kẻ hành gà, danh tiếng của hắn sẽ bị bêu xấu đi.

Mà ngộ nhỡ Elku Sal thua, danh dự của hắn cũng bị chà đạp nốt.

Lần này Elku Sal nghĩ mình nên quyết tâm chấm dứt mọi chuyện.

Đấy cũng là lý do Elku Sal tự tin đồng ý ứng chiến. Nhưng hiện tại không phải là lúc này.

Mà lại hắn cũng không dư thời gian phí lên người Vowed, dù sao thì hắn rất bận, không chỉ là kế hoạch của Zégist mà còn có kế hoạch của hắn nữa.

Cho Vowed leo cây, đợi mòn mỏi ở sân tập cũng không tệ.

Elku Sal đi theo hành lang lối mòn rời khỏi khu vực Điện chủ, vòng mấy đường hắn mới đến Điện thần, nơi Bahamas đang tịnh dưỡng ở đó.

Nhưng Elku Sal không có ý định đi vào bên trong, cả đời này hắn cũng không muốn, mà theo thói quen cũ, Elku Sal tiến vào một lối đi nhỏ nằm ngay bên cạnh.

Môi trường vốn đã u tối và ngột ngạt, quan đạo này càng khắc nghiệt hơn. Chỉ vừa mới đứng ngay lối vào mà Elku Sal đã cảm thấy hít thở không thông. Đối với giống loài đột biến như Bebauf, chết vì ngạt thở vẫn có, nhưng cảm giác mà Elku Sal đang trải nghiệm không phải vì thiếu dưỡng khí mà đơn thuần là có một cỗ uy áp bao trùm lối nhỏ kia.

So sánh ra, uy áp của San Zumi đối với hắn là một kẻ bề trên đang tỏ ra uy nghi đầy áp lực, như cảnh tỉnh bề tôi. Còn cỗ uy lực hiện tại, đó là chân chính áp lực tử vong.

Đơn giản là cái chết, không rườm rà, mỹ miều gì hơn.

Có thể nói, việc người khác lấy dao kề cổ mình là thứ trải nghiệm khác xa với chuyện bản thân tự động thủ tự sát. Nhưng cả hai đều không tránh khỏi chân chính áp bách tử vong.

Elku Sal đã đến đây nhiều lần, không còn kinh hãi như ngày đầu, nhưng vô thức vẫn nuốt nước bọt.

Hắn giơ tay nắm lấy ngọn đuốc bên cạnh, kích hoạt Đồ Tâm của mình.