Chương 77: Sổ sinh mệnh

Bìa quyển sổ mát lạnh, sờ vào có cảm giác nhám nhám, hơi thô. Lý Khang vô ý chà tới chà lui, cảm thấy thích thú, dù gì mà nói, lúc rảnh rỗi có cái này chà chà cũng vui tay.

Tựa như thói quen quay spinner hay xoay bút.

Lật trang đầu tiên ra xem thử, Lý Khang ngoài ý muốn có chút sững sốt, bởi lẽ ngoài việc trông thấy trang giấy có chút cũ kĩ, ảm đạm và phai màu thì hắn chả thấy một chữ nào sất, nửa chữ cũng không thấy nữa là.

Không tin vào mắt mình, à không, không tin vào Cảm Quan, Lý Khang vội lật tung cả quyển sổ lên, rà soát không sót bất kỳ một centimet nào, nhưng vẫn như cũ, hắn không thấy có vết tích nào.

“Con mẹ nó, đây là cái đồ chơi gì? Chả lẽ mấy con kiến đó mua cuốn sổ này về thà để mốc để meo cho nó mục nát đi chứ không hề dùng đến nó. Không, không đúng, chả lẽ như phim trinh thám thường thấy, vì để bảo mật nội dung mà người ta dùng nước cốt chanh hay gì đó tương tự để thay mực viết lên, rồi dùng lửa hơ nó khi cần đọc?”

Lý Khang không khỏi trầm ngâm, “Rất có thể là như thế! Nhìn lại thì bọn quái vật kiến đó trang bị như quân nhân, mấy vụ bảo mật thông tin này chắc có khả năng diễn ra. Dù sao thì cứ thử một chút, nếu không phải thì....kệ bà nó vậy!”

Sau đó, Lý Khang xé một trang giấy ở sấp sau của quyển sổ, chậm rãi đưa đến cạnh đống lửa đang cháy phừng phực.

Không biết là do trang giấy mỏng hay ánh lửa bập bùng quá sáng mà Lý Khang có thể nhìn xuyên qua trang giấy, thấy ánh lửa lắc lư lắc lư.

“Mẹ bà nó, một chữ cũng không thấy gì! Hay là do mình đã xé trang cuối, mà chủ của nó còn chưa viết đến chỗ này?!”

Nghĩ vậy, Lý Khang bấm bụng, cảm giác xót của đến nơi, nói đi cũng phải nói lại, có trước có sau, hai bên đồng đều như thế nó mới công bằng.

Nhưng vẫn như cũ, chả có con mẹ gì sất.

“Vậy là được rồi! Chẳng có gì quái lạ ở đây cả, có chữ viết hay không thì kệ mẹ nó vậy, chẳng qua là mình tò mò liệu có thông tin mật báo nào hay không thôi, chứ không quan trọng vấn đề này lắm. Dù sao thì với công nghệ tối tân của bọn kiến kia, dùng giấy trắng mực đen để lưu trữ thông tin mới là kỳ quái!”

Thông suốt điểm này, Lý Khang dùng thanh củi có một đầu đã cháy thành than đen, quơ quơ vài đường, cảm thấy chắc tay, hắn mới tì lên quyển sổ viết:

“Mã danh: người lò xo.

Đặc trưng bên ngoài: những lò xo chằn chịt, lồng quấn vào nhau, có hình dáng tổng thể như một người trưởng thành.

Chủng loại: dị hình.

Đánh giá cấp độ: F

Năng lực: dùng lò xo nén lại hoặc kéo căng để tạo ra xung lực khủng khiếp.

Điểm yếu: trục điểm tựa nằm bên trong, tấn công ở phần chân nhằm triệt tiêu đi phần lớn kĩ năng của nó, mặt khác đây là nơi có diện tích tiếp xúc thấp nhất, lực phản chấn ngược trở lại là nhỏ nhất.

Lưu ý: hạn chế tấn công trực diện và phần vuông góc từ trên tính xuống.”

Mặc dù thông tin chừng này có chút sơ sài, nhưng Lý Khang cảm thấy nhiêu đó là đủ, bất quá hắn táy máy tay chân một hồi, vẽ ở ngay bên cạnh mấy cọng lò xo xoắn xuýt nhau tạo thành một bóng người mơ hồ.

Để chắc ăn, hắn còn chú thích: “//đây là người lò xo.”

Sau đó hắn nhìn tổng thể lại quyển sổ một lượt, tấm tắc khen lấy khen để: “Thật đúng là kỳ công! Đây quả thực là kiệt tác của nhân loại! Người làm ra nó chắc chắn phải là vĩ nhân, nghệ nhân bậc thầy đổ lên. Thật con mẹ nó, không có từ nào để chê!”

Sau đó hắn tiếp tục biên một vài quái vật khác đã gặp.

Lý Khang biết, tác giả sẽ không viết lại để câu chương, hắn cũng tùy ý phân biệt một chút ở chỗ chủng loại của sâu đá và nửa người lần lượt là “quái thú” và “quái vật”.

Ghi xong phần này, hắn cũng cảm thấy mơ hồ, đầu óc ong ong.

“Giữa ‘quái thú’ và ‘quái vật’ khác biệt ở chỗ một bên là do động vật biến dị, bên còn lại là do thứ không biết tiến hóa ra? Không, không phải, như vậy quá mơ hồ, nếu cứ đặt khái niệm như vậy thì con cá mập ma có đuôi toàn xúc tu kia thì ghi làm sao được?”

Suy nghĩ một chút, hắn nhanh chóng sắp xếp lại mạch tư duy, “Cá mập ma thuộc về ‘quái thú’ !”

Sâu đá hay nửa người đều tương đương nhau, Lý Khang đoán chừng từ cấp D, cao lắm cũng chỉ đạt cấp D+ mà thôi. Còn cá mập ma thuộc về một tầng lớp khác nữa, khác bọt với lũ quái trước đó hắn cho rằng phải có gì đó ngăn cách phân biệt song phương, nhưng Lý Khang dứt khoát cho rằng nó thuộc về cấp C.

Nhưng nếu là cấp C, vì sao cá mập ma chỉ có công kích đơn thuần mà thôi?

Mặc dù Lý Khang cần biết có chiêu thức hoa mỹ nào không, nhưng nếu cá mập ma là cấp C, lớn hơn bọn kia một cấp, ít nhiều cần phải có chiêu thức nào đó chứ?

Nghĩ lại cũng không đúng, nếu nó có chiêu nào, với kích thước khổng lồ đó, Lý Khang sớm đã chết!

Hắn không biết trang thái của mình hiện giờ có đúng hay không, ngay cả khi các khái niệm mà bản thân biên ra có chút mơ hồ hắn vẫn cảm thấy nên giữ như cũ, rõ ràng có cái gì đó khiến hắn nghĩ như thế, nó không cụ thể cho lắm nhưng Lý Khang tin, thời gian sẽ làm sáng tỏ điều này hơn.

Đại khái, hắn cho rằng cá mập ma mạnh như D, ngụy C.

Riêng bọn kiến biết cầm súng thì Lý Khang không biết nên ghi làm sao cho phải, bọn chúng là giống loài thông minh hơn các quái thú khác, tựa như nhân loại, cũng không ghê tởm tanh hôi như sâu đá, bất đắc dĩ Lý Khang đành biên lấy: “quái vật cấp cao”.

Viết được giữa chừng, Lý Khang gạch bỏ, ghi lại: “Godel.”

Về phần cấp độ, mạnh hay không Lý Khang không chắc vì chỉ thấy bọn nó cầm súng bắn mà thôi, thiên về ngoại vật phụ trợ, như thế mà đánh giá thì quá không đúng.

Tỉ như hắn hiện giờ, hắn có thể cầm SD – 080 bắn chết quái nửa người thì chẳng lẽ hắn mạnh đến cấp D rồi? Đây rõ ràng là không thể nào!

Mà ngay cả khi bọn kiến không đủ mạnh đến thế, chỉ riêng việc bọn chúng có tư duy cấp cao cùng lối suy nghĩ đặc trưng thì cũng đủ gán cho nó cấp B trở lên rồi.

Nhưng như vậy cũng không thỏa cho lắm, dù sao thì đấy cũng là về mặt giống loài, tập thể, Lý Khang mới cho là B. Xét riêng lẻ từng cá thể, hắn cho là không xứng.

Tỉ như toàn nhân loại, ai ai cũng đều biết đọc biết viết rồi. Nhưng chỉ vào một đứa nhóc kêu nó làm luận văn tốt nghiệp đại học thì điều đó là không thể.

Kế tiếp là những u linh mà Lý Khang trông thấy ở xung quanh sau khi bản thân tỉnh dậy, lúc Cảm Quan vừa được nâng cấp xong, loài vật này Lý Khang không có thông tin gì nhiều. Có hai thứ hắn biết chắc rằng, một là nó không thể bị nhìn thấy bằng mắt thường, hai là từ trực giác nói cho hắn biết, loài vật này không không có thực thể, nói đơn giản hơn là nó miễn nhiễm sát thương vật lý.

Nói thế nào, nó là linh hồn, có chữ “linh”, nhìn u tối mà khiếp sợ, có thêm chữ “u”. U linh vì thế mà xưng, đơn giản súc tích.

Chính vì không biết rõ về u linh, Lý Khang chỉ có thể miêu tả sơ sài về nó, thậm chí mục điểm yếu hắn đều để trống.

Ngược lại, chỗ chủng loại và lưu ý, Lý Khang có phần nghiêm túc từng câu chữ một:

“Chủng loại: thần hồn.

Cấp độ: E ~ D

Lưu ý: rất có thể miễn nhiễm sát thương vật lý đơn thuần. Chưa từng tấn công qua, chưa có nhiều dữ kiện. Nên dùng sát thương tinh thần, sát thương phép hoặc thứ gì đó tương tự để công kích thử, nhằm chứng thực giả thuyết.”

Viết xong những dòng trên, Lý Khang gấp quyển sổ lại để qua một bên, có chút mệt mỏi, ngáp ngắn thở dài, phần lớn đều đến từ việc hắn đã ì ạch một chỗ đã lâu, không hoạt động tay chân nhiều dẫn tới các mô cơ đã chuyển về trạng thái nghỉ ngơi.

Nói đơn giản, ăn ngủ một chỗ không mang bệnh mới lạ.

May cho Lý Khang, đề kháng của hắn khá tốt, rất hiếm khi mắc các bệnh thông thường.

Nghĩ lại thì, bây giờ đang lúc bị thương mà sinh bệnh, thực chả phải muốn mạng chó của hắn?

Hắn lại thử nhúc nhích ngón tay trỏ của cánh tay trái, không ngoài ý liệu, vết thương đang dần khôi phục tốt. Mặc dù khá là chậm nhưng hiện tại hắn đã có thể giật giật đầu ngón tay đã là kỳ tích.

Lý Khang theo thường lệ, bắt đầu cởi bỏ lớp vải đang quấn quanh cánh tay của mình lại, sau đó lấy mảnh vải đã nhúng nước ấm, cẩn thận lau miệng vết thương.

Mặc dù hầu hết các miệng vết thương đã kết vảy, nhưng đau đớn thì vẫn còn đó thậm chí là kinh khủng hơn trước.

Tay phải của hắn hơi run, lỡ chạm đến vết thương, Lý Khang không khỏi giật người kêu đau một tiếng, sau đó thì cắn răng mà chịu đau, tiếp tục chùi rửa vết thương.

Sau đó, hắn để vậy, cho cánh tay tiếp xúc với gió trời một khoảng thời gian rồi mới dùng tấm vải khác đã qua đun sôi khử trùng để băng bó cánh tay.

Vải từ đâu mà Lý Khang có ư? Chính là từ bộ quần áo mà lúc trước hắn mặc, cơ hồ đã bị xé nát thành từng lớp vải hình chữ nhật dài để thay phiên băng bó vết thương.

Đừng nghĩ nhiều, Lý Khang lụm được không ít quân phục, hắn cũng không phải tồng ngồng như mọi người đang nghĩ.

Hơn nữa các loại quân phục này đều có lớp phòng hộ hoạt động với cơ chế chất lỏng phi Niu – tơn. Nghĩa là tác động một lực mạnh vào quân phục, thì lớp bảo hộ trong quân phục sẽ trở nên cứng rắn để cản lại lực tấn công, ngược lại lúc di chuyển hay tác động một lực nhẹ thì hầu như nó cũng trở nên mềm mại theo, rất linh hoạt, thuận tiện lúc di chuyển.

Hắn nhớ ở Trái Đất cũng có một thứ tương tự như vậy, được gọi là D3O.

Nghĩ đến đây, Lý Khang không khỏi chậc lưỡi, ngậm đắng nuốt cay âm thầm nuối tiếc. Giá như mà hắn biết điều này sớm hơn, có khi tay trái của hắn sẽ không bị phế bỏ oan uổng.

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, nghĩ lại chỉ thêm phiền lòng.

Xong xuôi hết thảy, cảm thấy đã quen với cơn đau hành hạ, Lý Khang lồm cồm ngồi dậy, do vẫn chưa thích nghi lại vì trọng tâm cơ thể thay đổi, hắn không khỏi cúi nhào về trước, may là Lý Khang phản xạ nhanh, đủ kịp chụp lấy cái xẻng đang cắm bên cạnh làm điểm tựa để đứng lên.

“Đúng rồi, mình cần một cây nạn để chống quen thuộc đi đứng trở lại...”

Hắn tiện tay lấy cây xẻng bên cạnh làm cây nạn luôn, khỏi suy nghĩ gì thêm cho mệt.

Đồ đạc đã có “người” mang hộ, Lý Khang thoải mái thẳng tiến về trước.

Mục đích hiện tại của hắn chỉ có một, đó là làm cái trại, núp lùm một chỗ, đến khi cảm thấy đủ mạnh rồi mới ngang dọc tứ phương.

Trước hết hắn cần một nơi tá túc lâu dài để tiện chăm sóc vết thương, đồng thời nơi đó phải dồi dào nguồn tài nguyên để hắn không phải đói hay khát.

Thế giới này đủ nguy hiểm rồi, hắn không muốn bản thân chết vì lý do xuất phát từ bản thân mà ra.

Nói đi cũng phải nói lại, chỗ lúc trước hắn tá túc cạnh bờ sông đã bị các sinh vật ngửi thấy rồi. Cơ hồ mỗi lần bọn chúng tập kích đến, đợt sau lại đông hơn đợt trước. Từng đàn từng đàn đông đảo như thế, ngay cả khi có đủ đạn dược, Lý Khang cũng không tin mình có thể giải quyết hết được.

Càng chưa nói đến chuyện cái xúc tua đã bị hắn cấu xé hết. Với tác dụng của SD -080, Lý Khang không chả mong đợi một miếng ăn nào khác.

Trong lúc Lý Khang mải mê suy nghĩ, không để ý đến, quyển sổ tay kia khẽ run lên, từ hai bên của trang giữa phát ra một tia ánh sáng xanh yếu ớt, kéo dài đến bìa quyển sổ, đản sinh ra một trang giấy, cứ thế như vậy ở mỗi bên, hai trang giấy âm thầm lặng lẽ xuất hiện bổ sung vào quyển sổ hai trang giấy đã bị Lý Khang xé đi.

Sau tất cả đều trở về vẻ yên tĩnh như thường, hết thảy như chưa từng phát sinh, hết thảy như chưa từng tồn tại.