Lý Khang muốn tìm KiKi, gọi nó trở về cái chồi rách nát.
Không gì hơn là tại sợ nó bị cơn thú triều kia vô tình quét qua, sống sót là không thể nào.
Mà KiKi lại là bạn đồng hành của hắn ở nơi khỉ ho cò gáy này, chưa kể nó còn biết nói tiếng người, lâu lâu tâm sự với nó cũng không tệ.
Nhưng hắn tìm cả buổi rồi vẫn không thấy KiKi đâu.
“Có lẽ nào nó đã trở về cái chồi rồi?”
Hắn tự hỏi.
Nhưng hắn cũng cảm thấy điều này không có khả năng cao lắm, bởi lẽ mấy lần trước KiKi sẽ tự mình đánh hơi, tìm ra Lý Khang sau đó hai người cùng nhau vác thú săn được trở về cái chồi để làm bữa tối.
Trước đó như thế, hiện tại không có lý nào lại thay đổi.
Đây cũng là điều hắn băn khoăn trắc trở.
“Hay là cứ trở về nhìn một cái rồi lại đi tìm?”
Hắn nghĩ vậy, nhưng chợt nhớ tới cái gì, “Không lẽ nó thật sự bị thú triều giằng xé qua rồi? Không ổn, hổ chết để da, người chết để tiếng, mình cứ lần theo đường đi của thú triều mà tìm nó vậy. Ngộ nhỡ có tìm thấy xác cũng có món chó giả cầy lót dạ buổi tối, không phải, là làm cái mộ bia cho trọn vẹn!”
Nghĩ vậy, hắn nhất quyết lần theo thú triều, mà đường đi của thú triều rất dễ nhận ra, hễ nơi nào nó đi qua là y như rằng cây cối đổ rạp, đất dẻ như dặm, xác động vật cùng máu đen in lên mặt đất,...
Rất nhiều, rất nhiều thứ kể đến.
Mà Lý Khang chỉ cần nhìn sơ qua cũng đã phán đoán được mấy phần hướng đi của thú triều.
“Mả mẹ đứa nào làm bầy thú hoảng sợ chạy tán loạn như thế này!”
Lý Khang vẫn không quên chửi đổng một câu như thường lệ.
Sau đó, cánh trắng giương ra, Lý Khang khẽ vỗ một cái rồi bay phất lên thanh thiên.
Tốc độ bay của Lý Khang rất nhanh, như cưỡi tên lửa vậy. Chẳng mấy chốc hắn đã ở tận mây xanh, cách mặt đất mấy ngàn mét, tầm nhìn thoáng đạt hơn hẳn, kết hợp với Cảm Quan lần theo đường đi của thú triều, Lý Khang nhanh chóng xác định được mục tiêu.
Một chấm đen to nhỏ những con thú bu lại thành từng nhóm, chúng đứng yên tại chỗ như là đang chờ đợi cái gì.
Cảm Quan dù cho có thể khiến Lý Khang tinh mắt tới đâu cũng không thể tường tận từng milimet một. Nhất là khi khoảng cách giữa song phương là quá xa.
Họa may nếu Cảm Quan không ảnh hưởng bởi khoảng cách, Lý Khang sớm đã ngồi một chỗ, thu hết hình ảnh của cả thế giới vào tầm mắt.
Con gái nhà ai đang tắm rửa, mẹ bỉm sữa nhà ai đang cho con bú,... Nếu ngắm nhìn những hình ảnh tuyệt diệu nhất trên đời kia, Lý Khang há chẳng phải là viên mãn rồi? Khéo, hắn không còn gì nuối tiếc nữa, hẹo luôn cũng được.
Bởi thế, nhân vật chính còn sống, câu chuyện vẫn tiếp tục.
Sau đó, Lý Khang vỗ mạnh đôi cánh, phóng một cái vèo, từ trên cao lao thẳng xuống nơi thú triều đang tập kết không xa kia.
Với tốc độ đó, góc alpha đó, Lý Khang chẳng khác nào sao chổi lao vào Trái Đất.
Siuuu!!!!
Ngay khi Lý Khang vừa tiếp xúc với mặt đất, một vụ nổ kinh hoàng diễn ra do không khí bị áp súc đến cực điểm, kéo theo đó là động năng cùng thế năng do Lý Khang tiếp đất hình thành, càng chưa nói đến dư ba của wm tán loạn ra ngoài cơ thể của Lý Khang.
Kết hợp những yếu tố trên, đám mây hình nấm từ nơi đó thoáng chốc xuất hiện, biến to cấp tốc, kèm theo đó là ánh sáng trắng dồn dập, chồng chập với nhau đồng thời lan tỏa đi tứ phương bát hướng.
Cả thế giới như chết lặng, không một động tĩnh, yên ắng đến cùng cực, cũng chả có cây kim nào rơi để phá vỡ sự yên tĩnh kì bí này.
Nhưng chưa đây một giây sau...
ĐÙNG!!!
Âm thanh từ tiếng nổ như bị một ai đó nén lại, chèn ép đến một điểm duy nhất rồi đột ngột giải khai. Vì thế, đấy không chỉ âm thanh của một vụ nổ duy nhất, mà hàng trăm hàng ngàn thứ như thế được giải phóng cùng lúc với nhau.
Kéo theo đó là dư ba sóng âm càn quét khắp nơi đẩy lùi mọi thứ khả kiến ra khỏi trung tâm vụ nổ. Những hình tròn đồng tâm to nhỏ bất đồng, từng đợt từng đợt dợn sóng, thứ được cấu thành từ những vòng khói đặc trưng như cổ vũ khí thế đó mà nghiền nát tất cả.
“Siêu Hùng Giáng Thế!!”
Lý Khang chui ra từ khỏi Arayeitter hình quả cầu bao bọc quanh hắn, cảm khái một câu.
Hắn vỗ cánh một cái, khói bụi tán đi rõ rệt, Lý Khang trầm ngâm khung cảnh trước mặt mình, bệnh cũ tái phát lẩm bẩm một câu:
“Trời trong gió mát hiền hòa,
Đất đen - Địa ngục toàn là đau thương!”
Hắn biết văn chương của mình không đến đâu, làm thơ dở bỏ mẹ, nhưng ít nhiều gì khi ngâm lên vẫn toát lên khí chất của người thi sĩ, nghệ thuật gia.
Mà hắn, thì rất ai mộ những người học cao hiểu rộng, có phong cách nghệt thuật, sáng tạo như thế. Chỉ tiếc rằng, hắn dốt đặc cán mai, chỉ có thể tự làm thơ rồi thẩm du tinh thần mà thôi.
Không, có lẽ bây giờ hắn cũng có khả năng như thế: học lởm chiêu thức của người khác rồi biến tấu nó sao cho phù hợp với mình.
Về mặt nào đó đây cũng xem như là sáng tạo.
Tỉ như chiêu thức vừa rồi, trong game, rõ là cần mục tiêu đồng minh mới có thể niệm chiêu. Hắn thì không cần, thích thì bay lên cao rồi đáp xuống thôi.
Điểm tương đồng duy nhất mà Lý Khang có thể nghĩ đến giữa bản pha – ke và bản gốc là điều có thể tạo giáp cho đồng minh.
Nghĩ đến đây, Lý Khang không khỏi nhìn xuống số Arayeitter đang chui ngược vào trong cơ thể. Nếu hắn nguyện ý, có thể kéo dài, mở rộng kích thước của quả cầu Arayeitter để bao bọc cho mình cùng đồng minh.
Đến khi khói bụi hoàn toàn bay mất, Lý Khang lại đánh gia tình hình xung quanh lần nữa.
Cơ hồ, đa số nhóm thú từ bây thú triều kia vì không chịu nổi dư ba của vụ nổ mà đi gặp tổ tiên rồi, những con còn lại vì to như cột nhà, lớn như xe ủi, lý luận sức mạnh vừa đủ nên miễng cưỡng có thể sống sót.
Phải biết, nơi Lý Khang đáp xuống cách bầy thú triều trên dưới hai ngàn mét, nhưng vẫn như cũ có thể miểu sát bất kì sinh mệnh xấu số nào.
“Ùm, chiêu này không nên dùng nơi gần đồng minh. Đây là truyện chữ, cũng không phải game, không có cơ chế nhìn nhận đồng đội mà miễn nhiễm sát thương. Hết thảy nhân sinh này, lúc là địch, khi là bạn, không thể cứng nhắc, máy móc như game được. Về sau ngoại trừ đi solo, chắc là không nên dùng bậy bạ nữa!”
Hắn nghĩ.
“Đại ca! Đại ca uy vũ! Đại ca muôn năm! Đại ca đỉnh con mẹ nó chóp!”
Bất ngờ âm thanh huyên náo từ đâu truyền đến, đánh gãy dòng suy tư của Lý Khang.
“Là KiKi!”
Lý Khang dò tìm trong ký ức, nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói này. Hắn mừng rỡ như điên, ngó quanh khắp nơi cơ hồ là đi tìm nơi phát ra thanh âm kia!
“Đại ca! Đại ca! Em ở đây á!”
Lý Khang mơ hồ nhìn xuống chân mình, thấy KiKi tàn tạ, chật vật không chịu được, khó khăn lắm mới chui ra khỏi mặt đất, ho khan mấy tiếng, khẽ rung người, bay hết bụi đất đi, nó mỉm cười nhìn Lý Khang.
Thấy KiKi bầm dập, máu me khắp người, trên thân đầy rẫy những vết thương chồng chéo, hình dạng bất đồng, máu mủ tanh hôi; Lý Khang vô thức bóp mũi lại, rặng hỏi: “KiKi, ngươi đây là bị ai hành hung? Sao lại ra nông nỏi này?”
KiKi như là đang nhớ lại cái gì, vội nói, “Không có gì đâu đại ca, chẳng qua là em bị vấp ngã mà thôi!”
“Vấp ngã mà ra nông nổi này? Ngươi xem ta là con nít chắc?!”
Lý Khang ngờ vực nói.
“Thật nha đại ca, ngài xem!”
KiKi nói nói, lấy tay chỉ hố đất.
Lý Khang nhớ ra rồi, bỏ mẹ, thật là tại hắn dùng Siêu Hùng Giáng Thế, vô tình trúng KiKi, may là nó không chết, chỉ là bị thương, nếu không thật sẽ có món chó giả cầy ăn rồi.
“À ha, không sao là tốt, không sao là tốt!”
Lý Khang ngại ngùng, giơ tay sờ mũi, tằng hắng một cái.
KiKi cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Cơ hồ trước đó, nó cùng Khí của On ương ngạnh với nhau, không ai chịu thua ai. Nhưng khi Lý Khang đến, thế năng sớm đã hình thành từ xa, mà Khí là một hệ kín bán toàn, tức là nó vẫn có thể bị triệt tiêu khi chủ nhân thi triển chết hoặc là bị một hệ thứ ba bên ngoài đủ mạnh để can thiệp.
Mà Lý Khang lúc rơi xuống, thế năng của hắn chính là hệ công thứ ba này.
Sau đó, không có sau đó.
Khí bị triệt tiêu, KiKi chạy không kịp, bị Siêu Hùng Giáng Thế của Lý Khang đè bẹp, khó khăn lắm mới có thể ngóc đầu lên được.
Suy đi tính lại, thương tích của KiKi, đa phần là từ một chiêu thức của Lý Khang gây nên.
Về phần KiKi, nếu không phải nó ngóc đầu lên, nhìn ra người đến là Lý Khang, nó còn đương cho rằng nó bị đánh lén đây, mặc dù khả năng này không cao lắm.
“Ngươi ở đây làm gì? Còn không mau theo ta trở về cái chồi? Ngại bản thân sống đủ lâu rồi sao? Không sợ đám thú triều kia đạp nát ngươi?””
Lý Khang chất vấn KiKi, còn giương tay chỉ về hướng những con thú may mắn còn sống kia.
KiKi cúi đầu, lủi thủi nói, “Không phải đâu đại ca, em là cố tình mang chúng cho đại ca chứ bộ...”
“Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.”
Lý Khang móc móc lỗ tai, hạ thấp trọng tâm, nghiêng người về phía KiKi hỏi lại.
“Không có gì, đại ca!”
“Không có gì thì tốt, trời còn lửng sáng chúng ta mau về thôi!”
“OK luôn đại ca!”
KiKi ngoe nguẩy cái đuôi, hớn hở nói.
Sau đó, nó thành thục dùng tứ chi bám chặt vào bắp đùi của Lý Khang.
Không hề khoa trương, nó thực sự là đang ôm đùi nhân vật chính.
“Tốt, chúng ta đi!”
Lý Khang xác nhận tình huống, bắt đầu giương cánh.
“Chậm..chậm đã..”
Bất ngờ hắn nghe thấy tiếng ai thều thào, khẽ gọi hắn.
“Quỷ Xiêm La địa ngục? Savel? Ai gọi ta?”
“Là tôi, là tôi, từ từ chậm thôi...”
On chật vật chui ra khỏi hố đất, giơ tay lên ra hiệu với Lý Khang, vì hít phải khí bụi mà không khỏi ho khan vài cái.
Lý Khang liếc mắt sang, từ trong hốc đất gần đó chui ra một người cao to lực lưỡng, quần áo đầy bụi bậm dơ bẩn, mặt mày lấm le lấm lét, cơ hồ y là người tàn tật chỉ còn có một tay, nên qua trình đứng dậy có phần khó khăn.
KiKi híp mắt nhìn On, ngoe ngoảy cái đuôi, nói với Lý Khang, “Đại ca, nhìn cách ăn mặt là biết tên này là người của đảo nổi, giống với Savel, không biết vì cái gì mà kéo đến đây. Vừa rồi em đang nghỉ ngơi cùng muôn thú, đúng, chính là chỗ mặt phẳng kia, thì không biết tên này từ đâu ra, thách thức em đánh nhau với hắn. Mà đại ca biết tính em rồi, đó giờ ngoại trừ con lớn của em ra thì em có đánh ai bao giờ, ấy vậy mà hắn buộc em phải đánh nhau. Bất đắc dĩ phải đứng lên ứng chiến, mà em chỉ là một con chó nho nhỏ, làm sao bì sức với loài người được, xuyên suốt cuộc chiến, cơ hồ em ăn hành thay cơm, vừa may đại ca tới ứng cứu, nếu không em chết chắc!”
Tim đập không nhanh, mặt không đổi sắc, KiKi bình tĩnh nói.
Huống cho lời nó nói không sai, chỉ có điều lời nó nói chỉ có một nửa sự thật mà thôi, không thể xem như chân chính sự thật được.
On nghe thấy chỉ biết nuốt cục tức trở ngược vào họng, không biết làm gì hơn. Vì hắn biết, bản thân không thể manh động, dùng bạo lực để giải quyết vấn đề được nữa.
Vì chân chính “đại ca” trong miệng con chó kia đã đến rồi. Không cần phải nói, chỉ riêng con chó đó đã hành hạ hắn thừa chết thiếu sống rồi, huống chi lại là một con boss hình người khác - kẻ đã tạo ra vụ nổ kinh hoàng như bom nguyên tử vừa rồi!
Nếu không phải On nhanh tay dùng Chia Đôi Ngân Hà cùng Hảo Ảnh Đào Quang song song tác dụng lên cùng một hướng riêng biệt nhằm triệt tiêu đi phần nào dư ba vụ nổ, kèm theo đó là tám tầng Linh Phục điệp gia, cơ hồ hắn đã đi lĩnh cơm hộp!
On cũng bất ngờ lắm chứ, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể dùng miệng lưỡi để chuộc mạng, còn đâu On phong lưu khí khái như những chương trước nữa. Vì hắn biết, giao đấu với những đối thủ trước hắn có nguy cơ thua, nhưng còn sống. Ngược lại lần này nếu đánh nhau, hắn buộc phải thắng vì nếu thua tức là góp mạng mình vào; mà song phương chênh lệch cực lớn như thế, hắn nào có cơ hội?
“Không phải...cậu nghe tôi nói cái đã... Sự việc không phải như cậu nghĩ đâu! Nó có nguyên do cả!”
Lý Khang nghe thấy, vốn là đã ra tay đánh chặn từ trước, nhưng không biết vì sao hắn lại trầm tư, suy nghĩ hồi lâu.
Dựa theo tính cách của hắn, thông thường, không cần biết ai đúng ai sai, vì bởi lẽ KiKi là người quen mà hắn không tin lời nó nói, há lại tin tưởng người xa lạ?
Chỉ cần điểm ấy thôi, là hắn đủ để cảm xúc lấn át lí trí, đập đối phương một trận ra trò, đánh cho sướng cái tay.
Nhưng lần này là ngoại lệ, Lý Khang cảm thấy mình không nên như thế, hắn nói cho chính xác hơn thì hắn không thể làm như thế. Cứ như đấy là chuẩn mực tác phong con người hắn, chân chính hắn cũng không được sửa đổi quy tắc làm người ấy vậy.
Lý Khang suy nghĩ về điều này chỉ một, hắn nghĩ làm sao lại tồn tại hướng tư duy này tới tận mười.
Và để rồi khi hắn suy nghĩ nhiều, những âm thanh hỗn tạp, không đầu không cuối từ trong đầu hắn đột ngột xuất hiện, san lấp những tư duy cùng cực duy nhất còn sót lại giữa tâm trí này.
Không, vốn dĩ nó luôn hiện hữu ở đấy, chỉ là bình thường nó quá mức nhỏ, nhỏ đến nổi không một ai nghe thấy, không một ai cảm giác đến dù cho người đó có là Lý Khang.
Bây giờ, những âm thanh đó đột nhiên trỗi dậy, biến lớn hơn mà thôi, chứ không phải từ hư vô đản sinh mà ra.
“Đại ca..hắn là...”
Lý Khang phất tay, đánh gãy lời KiKi nói, hướng về phía người cụt tay kia, cẩn trọng hỏi, “Vì cái gì ngươi lại đến đây?”
On sững người một thoáng, rõ là hắn không thể tin được đối phương lại có thể dễ dàng chịu giao tiếp, thỏa thuận đến thế. Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại đơ người vì không biết giải thích vì sao đến đây với Lý Khang.
Vì rình mò nguồn cơn của thú triều?
Không, không phải.
Vì bị Chính Phủ cử đi làm nhiệm vụ đo lường thông tin cho vật chất đặc quánh?
Không, cái này lại càng không. Huống hồ chắc gì đối phương biết vật chất đặc quánh là con khỉ khô gì.
Nghĩ nghĩ, rốt cuộc hắn cũng cho đối phương một đáp án hài lòng, On mở miệng: “Tôi cùng đồng đội của mình đang chấp hành nhiệm vụ ở khu vực gần đây, bất thình lình có màn sương trắng tác quái, bọn tôi lạc mất nhau, đến khi sương tan, tôi đã thấy mình ở nơi đất đen cằn cỗi này rồi, lang thang bất định mấy ngày liền, vừa rồi tôi tao ngộ phải con chó biết nói chính là con vật đang bám dưới chân cậu đây, song phương diễn ra hiểu lầm, tôi chỉ muốn giao tiếp thỏa hiệp mà thôi chứ không hề muốn thách thức hay gì hết. E rằng y hiểu lầm, nên đã xảy ra xô xát với nhau, mong cậu hiểu cho!”
“Màn sương trắng..?”
Lý Khang hơi khựng người, đích xác là có chuyện này xảy ra, hắn lúc đấy ở ven biển mà còn nhìn thấy, quan ngại tầm nhìn gặp trở ngại, huống chi là người trong cuộc.
On nói lời này thật không có sơ hở, kết hợp với các yếu tố khác, thật giả khó phân, Lý Khang cũng không biết đường đâu mà lần, cơ hồ hắn chỉ có thấy điều gì đó là lạ, không rõ ràng là lạ ở đâu.
On cảm thấy, hắn rất có tố chất làm diễn viên, nếu có thể, xong nhiệm vụ lần này, hắn sẽ đi học một khóa diễn xuất, biết đâu lại có bất ngờ.
Không tệ, không tệ.
KiKi cau mày, mặt nhăn như vừa ăn giấm, rõ là đối phương đang biên, nhưng nó lại không có chứng cứ phản biện, định mở mồm ra nói cái gì, Lý Khang lại tiếp tục bụm mỏ nó lại, nói với On: “Ta biết rồi, không có gì quan trọng nữa thì ngươi nên đi tìm lại đồng đội của mình càng sớm càng tốt, ở đây không an toàn nhất là đối với nhược kê như ngươi!”
“Nhược kê..?”
On nghi hoặc.
Song, On còn đương không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Lý Khang ngoắc tay một cái, thanh Incheon cùng vỏ kiếm đang yên đang lành núp sâu trong đống đất cát mù mịt thì như bị một sợi dây nào đó buộc chặt lại, mặc cho Lý Khang ra sức kéo về phía mình, vèo vèo.
Nhìn thanh kiếm sáng bóng, uy lực, thập phần bắt mắt, hắn chậc lưỡi: “Kiếm này ta thu. Ngươi có vấn đề gì sao?”
“Không dám, không có!”
On run như cầy sấy đáp lời Lý Khang.
Nói đùa cái gì, mất kiếm, hắn có thể tạo lại một thanh khác dù chi phí có hơi hiếm thấy, nhưng ít nhiều gì vẫn tốt hơn là góp mạng của mình vào cho đối phương làm một thanh khác.
Huống hồ, thứ hắn mất chỉ là một thanh vũ khí, chứ không hề mất đi công thức bí truyền để tạo ra tế phẩm.
Tỉ như hàng ngày có hàng trăm ngàn thậm chí là hàng triệu người uống CoCa CoLa, tại sao còn không thấy có người uống xong rồi tìm ra công thức bí mật đâu.
Huống hồ đây hắn chỉ đưa đối phương một thanh kiếm, chừng nào hiến cho đối phương hàng triệu cây kiếm như thế mới là có bệnh.
On mừng thầm trong lòng.
Đáng tiếc hắn vui vẻ không được bao lâu thì nụ cười trên mặt dần tắt nghỉm khi nghe đối phương nói: “Đúng rồi, làm sao ngươi có thể tạo ra thanh kiếm này được vậy?”
“Chính là dùng thép cùng kim loại đặc thù chế tạo thông thường mà thôi...”
“Hả?!”
On còn đang định biên tiếp thì hắn thấy KiKi hừng hực sát khí nhìn hắn bằng nửa con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, On vô thức nuốt nước bọt một cái, bất đắc dĩ kể ra cách tạo nên một tế phẩm.
“Những thứ như này, bọn tôi gọi chúng là tế phẩm! E rằng trên thế giới hiện giờ chỉ có quốc gia của chúng tôi là chế tạo được tế phẩm thành công mà thôi...”
On định biên tiếp cái gì, Lý Khang hắng giọng, “Nói trọng tâm, vì sao lại xưng là tế phẩm?”
“Cái này...cái này..nói ra thì dông dài, khó tránh việc cậu cảm thấy phiền phức!”
“Nói trọng điểm đừng nói nhảm câu chương là được!”
“Vậy tôi chỉ biết cố gắng thôi.. Xưng tế phẩm là bởi lúc tạo ra nói phải hiến tế hay góp mạng của một người vào đó!”
!!!?
Lý Khang cau mày thật sâu, “Từ từ nói, ta muốn nghe từ đầu chí cuối!”
“Được, được..”
On thấy thái độ của đối phương nghiêm túc hẳn ra, không dám lề mà lề mề cái gì, cẩn trọng nói: “Từ sau Xích Quả hiện thế, một số người có được sức mạnh phi nhân loại, được gọi chung là eSP – er.”
Nói tới đây, On cố ý dừng lại nhìn Lý Khang một lần, “Chắc cậu biết ha?”
“Nói tiếp!”
Hắn ra hiệu.
On lật đật nói, “Vậy thì con người có sức mạnh siêu nhiên, động vật cũng có. Vậy khác biệt giữa hai bên là gì? Chính là cơ thể, thân xác ngự trị!”
“Ý ngươi là bình chứa?”
Lý Khang dò hỏi, đuôi mắt On nhảy một cái, ở đâu lòi ra con quái vật nhạy bén thế này, nhưng hắn vẫn như cũ bình tĩnh nói tiếp: “Không sai, là bình chứa! Bình chứa mang hình dáng con người không chỉ khiến thứ sức mạnh kia ổn định hơn, duy trì bền bỉ hơn, mà nhìn chung nó còn lớn rộng hơn đa số bất kì loài nào khác. Hoặc tỉ như bình chứa này không đủ lớn để ương ngạnh với động vật, chúng ta vẫn còn có cái đầu này cùng các sản phẩm khoa học kĩ thuật!”
“Hơi lạc đề, nhưng ngươi cứ nói đi, câu chuyện tiếp theo như thế nào?”
“Nhận thức được điểm này, các nhà nghiên cứu bắt đầu thực hiện hàng loạt thí nghiệm giải khai lên các eSP – er hòng tìm ra con đường đúng đắn nhất để khai thác triệt để thế mạnh của nhân loại!”
“Thí nghiệm như cái cách mà các người tìm ra cách cấy ghép thứ sức mạnh này lên nhân loại?”
Lý Khang cười khinh lấy, On không dám phản bác, hắn từ chối cho ý kiến, gượng cười nói tiếp: “Trong một vài thí nghiệm thành công lên các mẫu vật, người ta nhận ra rằng trong một số trường hợp, môi trường bất khả dĩ, hay ở trạng thái wm không thể tìm được nguồn tá túc mới khi kí chủ cũ chết đi, nó sẽ tá túc tạm trong thân xác cũ..”
“Thời hạn là bao lâu?”
“Từ thí nghiệm thành công đó đến nay đã hơn một năm có thừa, chưa thấy có dị biến nào!”
“Vậy hạn sử dụng ít nhất một năm?”
“Có thể xem như như vậy!”
“Nói tiếp, làm sao mà các ngươi có thể giữ nguyên đặc tính của nhân loại khi một bên không để wm thoát ra ngoài, một bên khác lại phải làm cho thi thể đó dung hòa với vật liệu để tất cả hòa làm một, tạo thành tế phẩm?”
“Kỳ thực vấn đề này hao tốn không biết bao nhiêu thời gian nghiên cứu của các khoa học gia, càng không nói đến bao nhiêu người đã phải hói đầu..”
“Khoan đã..”
Lý Khang lần nữa chen ngang, hắn híp mắt nhìn vỏ kiếm của thanh Incheon, không chắc lắm nói, “Sức mạnh của vỏ kiếm này dao động, tựa hồ rất giống với wm của một kẻ mà ta biết!”
Nghe Lý Khang nói vậy, On không khỏi đổ mồ hôi hột.
“Là Savel? Ngươi góp mạng Savel vào để làm cái vỏ kiếm này?”
On run người, cắn răng nói: “Không, không phải...chỉ là cánh tay của hắn mà thôi, trước đó bọn tôi có va chạm với nhau..”
“Thôi được rồi, ta không quan tâm lắm mấy chuyện thù địch của các ngươi, hiếu kỳ hỏi một chút thôi! Vậy ngươi cứ nói tiếp đi!”
“Được, được..tôi nói. Cái này liên quan đến nơi chứa của hai loại vật chất kỳ dị là Arayeitter và Bureitter trong cơ thể người. Bureitter nghiêng về lĩnh vực tinh thần, sát thương phép thuật, gọi là hệ Đỏ vì màu của nó đỏ tía, thường tập trung ở các khe rãnh của não bộ, hệ thống thần kinh, hệ thống tiêu hóa. Arayeitter thì ngược lại, chúng thuộc về thể chất, sức mạnh vật lý, danh xưng tương ứng là hệ Xám, chúng thường nấp dưới các bó cơ, sợi gân, bao quanh mạch máu, phần nhiều là ở trong các tủy xương,..”
On hơi ngưng, lấy hơi, lại nói khi hắn thấy Lý Khang cực kỳ chăm chú lắng nghe: “Vậy vấn đề hạch tâm nằm ở đây, đó chính là tìm ra hướng giải quyết chung cho vấn đề nơi chứa wm của hai loại riêng biệt khi làm biến dạng cơ thể người để dung hòa với nguyên liệu kia.”
“Sao không chia nó ra làm hai dạng tế phẩm tương ứng với Arayeitter và Bureitter? Ta thấy như thế sẽ thuận tiện hơn, có khi vấn đề chính sẽ không còn rắc rối nữa!”
Lý Khang trầm ngâm nói.
“Kỳ thực ban đầu bọn họ cũng nghĩ vậy, tính chia để trị cho nó dễ làm hơn. Nhưng mà từ sau khi có người hiến kế ra biện pháp tạo thành tế phẩm như hiện giờ, người ta đã quên luôn hướng phát triển ban đầu!”
“Ừm, vậy người nói xem, thiên tài đó là ai, vì sao có tư duy mạch suy nghĩ kiệt xuất như vậy?”
“Gọi là thiên tài thì quá mức, cùng lắm chỉ là nhân tài mà thôi!”
“Ngươi không phục?”
Lý Khang nhận ra điểm dị thường.
“Không phải chỉ mình tôi, mà là rất nhiều eSP – er từ Tầm Trung đổ lên hiện giờ, nếu cho thời gian lùi lại một năm trước, bất kì ai cũng nghĩ ra được biện pháp đó!”
“Ngươi nghĩ hay quá nhỉ? Thế khác gì trọng sinh đâu..”
On cười trừ, “Đại khái là như vậy..”
“Tức là từ Tầm Trung đổ lên, con người sẽ thuế biến, cốt cách, suy nghĩ sẽ khác đi? Ngươi không phục người đó là thiên tài, hết thẩy tế phẩm là một loại tự nhiên mặc định sẽ xuất hiện trong dòng sông lịch sử eSP - er chứ không phải từ một ẩn số đột ngột đản sinh ra?”
“Không sai, đó là Tham Vọng! Một trong những biểu hiện của cơ thể, tiên quyết để xác định xem người đó có khả năng lên Bậc Cao hay không?!”
“Nói như vậy, thiên tài đó chỉ là bị Tham Vọng của chính mình cải cách suy nghĩ, hiến kế cho Chính Phủ cách tạo ra tế phẩm, mà bởi lẽ đó là điều tất nhiên, con đường dù muốn dù không cũng sẽ đi qua!”
“Đúng, chính là như vậy!”
On xác nhận lời Lý Khang nói.
“Vậy phương pháp đó là gì?”
Nói vòng vo Tam Quốc một hồi, Lý Khang cũng không để cho đối phương xem mình là con bò, muốn dắt mũi thế nào cũng được, hắn vẫn không quên mục đích của mình.
Nghe vậy, mồ hôi đã đổ ướt trán On, hắn là đang sợ hãi!
Lý Khang nhận ra điểm này, hắn trấn an: “Sao vậy? Ngươi là đang sợ ta sao khi biết được thủ pháp của ngươi rồi lại giết ngươi để tạo ra tế phẩm? Ha ha ha..nói không phải khoe, ta tin bằng chính sức lực của mình, không cần ngoại lực vẫn đủ sức ngang dọc khắp nơi. Chỉ là ta hiếu kỳ nên hỏi mà thôi..”
“Tôi tin, tin cậu chứ... Phương pháp cực kỳ đơn giản, không có gì đặc biệt cả, chính là đốt chết con người ra thành tro, hòa với nguyên liệu đang nóng chảy theo tỉ lệ nhất định để tạo thành tế phẩm!”
“Điểm liên quan là xương người đúng không?”
Bị bất ngờ bởi sự nhạy bén của Lý Khang nhiều lần, tập mãi cũng thành quen, On như cũ nói: “Đúng, bởi lẽ Bureitter ở trong hộp sọ hay Arayeitter nấp trong tủy xương vẫn không thoát được cái khung chèo chống cơ thể người!”
“Nói như vậy, trước đó wm sẽ không thoát ra ngoài, cho đến khi các người đốt xác! Lượng tiêu hao ra bên ngoài là không nhỏ? Hay wm sẽ tự biết đường mà chui rúc vào sâu bên trong bộ xương?”
“Sẽ không, đích xác sẽ hao hụt phần nhiều wm, nhưng hết cách rồi, chỉ có thể lấy lượng bù lượng!”
“Nghĩa là một tế phẩm ra đời không chỉ hy sinh một mạng người? Nhưng như ngươi nói, eSP – er rất ít, vậy bọn họ nguyện ý hy sinh thêm càng nhiều eSP – er để tạo tế phẩm sao?”
“Quả thực là bình quân để tạo ra một tế phẩm là từ 2 đến 5 eSP – er nhưng thành phẩm thu được rất đáng với cái giá bỏ ra!”
“Ngươi nói thế, ta nghĩ đến lợi ích đạt được rồi!” Đoạn hắn cúi đầu, kéo thanh Incheon ra khỏi vỏ, nhìn kĩ, đạo: “Nhưng ta cảm thấy ngươi còn đang giấu ta cái gì,...”
Lý Khang nhạy bén nhận ra On còn điều giấu giếm không nói.
Cảm thấy không giấu được tuyệt kĩ áp đáy hòm được nữa, hắn nhẹ nhàng thở ra, “Kỳ thực muốn tế phẩm đạt 100% hiệu suất thì nên thiêu sống mục tiêu... Nói như thế chắc cậu hiểu mục đích rồi chứ?”
Lý Khang cười khinh, “Để cảm xúc dâng trào tột đỉnh đến vùng biên của sự thoát ly khống chế của lí trí? Hay để giải khai tiềm năng cực lớn của cơ thể, thân xác đang ngủ quên hay chân chính khả năng của wm?”
On trầm ngâm, “Dường như là cả hai, vấn đề này tôi không rõ lắm..”
“Không sao, hết việc của ngươi rồi, lăn đi! Cây kiếm này ngươi cũng cầm đi luôn đi!”
Nói, Lý Khang liền nắm thanh Incheon ném về phía On, sau đó phất cánh bay lên cao.
Để lại On ngơ ngác cọ chưa kịp phản ứng đến, “Cái này...thật là hữu kinh vô hiểm!”
Cuối cùng hắn cũng thở phào một hơi, nhẹ nhõm.
“Hắn là ngọn núi cao vạn trượng! Nhưng rồi cũng là hòn đá kê chân để mình bước lên đỉnh vinh quang mà thôi..”
Hắn lẩm bẩm.
On ngoài ý muốn tìm ra mục tiêu để trở nên mạnh hơn của mình.
Khác với những In hay At, hay các eSP – er khác. Thực tế On tham lam như người ta đồn đoán hay tình báo nội gián của kẻ địch ghi chép, bởi lẽ hắn mạnh không phải nhờ Tham Vọng, mà vì sự kiêu ngạo của bản thân.
Nhưng khi trải qua tình huống vừa rồi, chỉ có chân chính hắn mới biết, đối mặt với cái chết đang lăm le bản thân, hắn không còn sức lực để ương ngạnh, hay chính là sự tự tin cần có.
Hắn sụp đổ, bất lực, buông tay,... Khi nhìn thấy bức tường không thể vượt qua, và rằng bước tường đó có thể sập xuống bất kì lúc nào, đè chết hắn.
Nhưng hắn biết rồi, đây chính là thử thách mà hắn cần phải trải qua, vượt qua nó.
Không vì điều gì hơn ngoài việc hắn không cho phép bản thân khúm núm khi gặp cảnh tương tự nữa.
Dẫu biết là “sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu”, là người đàn ông bản lĩnh thì phải biết lúc cứng lúc mềm hợp lý.
Cứng quá thì gãy, nhưng làm sao biết sẽ gãy mà đổi cứng ra mềm?
On không có đủ bản lĩnh như thế, phần hơn hắn không cho phép chuyện đó diễn ra. Hôm nay là ngoại lệ, hắn tự thề với lòng mình là, chỉ khi mạnh mẽ hơn để khiến kẻ khác phục tùng ngược lại hoặc là tự sát trước khi điều này lại tái diễn.
Ừm, nếu có thể hắn sẽ báo thù.
Vì sao ư?
Lòng tư tôn của một người đàn ông sẽ không để chuyện này trôi qua êm đẹp như vậy.
KiKi đi, thú triều tự khắc tan rã.
Thằng nào về nhà thằng đấy.
Không càn quét tàn sát thêm bất kì sinh linh nào.
Không một con nào bị KiKi đem ra xé xác vì sự tức giận của nó.
Ai ai cũng đều vui vẻ.
...
Lý Khang bay được một đoạn, bắt đầu suy nghĩ về những gì On nói.
Dưới sự tra hỏi của hắn, hắn tin phần nhiều lời On nói là thật.
Hắn cũng có xung động muốn đi làm thử vài thanh vũ khí, xem xem độ hiệu quả thế nào.
Không vì cái gì hơn là để thỏa mãn cái hiếu kỳ của bản thân, vì đối với hắn, hắn không cần tạo vũ khí hay cái gì, bản thân hắn là một loại vũ khí rồi.
Muốn gì thì biến nấy, đây không phải là thần?
Huống hồ, dù cho có thể lấy xác thú tạm thời đắp vào để kiểm tra thử thôi, nhưng mặt khác hắn cũng chẳng có nguyên vật liệu gì, tỉ như sắt hay thép,..
Nghĩ đến đây, hắn trầm tư đi nhiều, “Bọn hắn ở trên đảo nổi, vậy khoáng mạch ở đâu ra mà đào kim loại? Hay là vác lên đây từ lúc Xích Quả xuất hiện?”
“Không, cũng không phải, vì sao biết là nó sẽ xuất hiện đâu mà chuẩn bị trước? Không, cũng không phải..”
Hắn đớ người, “Đúng rồi, mấy đảo nổi từ đâu mà ra? Mình cũng không tin là khoa học kĩ thuật hiện tại có thể tạo ra được chúng! Trừ khi đây là truyện khoa học viễn tưởng! Lần sau kiếm con dê mù mắt nào hỏi mới được!”