Chương 65: Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Nhận diện giọng nói, tròng mắt, gương mặt, cử chỉ,...các loại nhận diện hay bảo mật an toàn ở tầng lớp cao nhất điều hiện hữu ở khâu kiểm tra lối vào của phi thuyền.

Went nhìn mà buồn chả muốn nói.

Với huyễn thuật của cô, ba cái sản phẩm khoa học kia chỉ là món đồ chơi con nít không hơn không kém.

Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể tạo ra huyễn ảnh để thông qua mấy loại kiểm tra này. Nhưng nó không có nghĩa, trừ khi cô dùng loại thủ thuật này để trà trộn, xâm nhập vào nội bộ kẻ địch.

Nhưng mà mấy chuyện hèn hạ, bỉ ổi này Went sẽ làm sao? Cô sẽ nguyện ý sao? Đây là không đời nào.

Con người cô ngay thẳn, có chút cục súc và cứng rắn. Thích thì gặp mặt mà đánh trực tiếp, chứ còn cái loại trà trộn làm gián điệp hay âm thầm đánh lén hay cái gì khác, cô sẽ không.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đôi khi, thậm chí là phần lớn, Went sẽ dùng cái đầu, phân tích và suy nghĩ từ trước chứ không vô não làm ra mấy chuyện ngu xuẩn gì đó, để gượng ép tình tiết.

Tì như bây giờ, rõ ràng là biết Hyperlink có vấn đề nhưng cô không thể trực tiếp vạch mặt hay nói động cái gì.

Còn về lý do, nó không thực sự rõ ràng lắm, cô chỉ cảm giác là không nên như thế.

Mà có lẽ, chính cô cũng đang đăm chiêu suy nghĩ vấn đề này.

Cánh cửa phi thuyền mở ra, âm thanh của hệ thống khi khởi động ngân vang truyền đến, ánh đèn trong khoang lấp lóe lấp lóe rồi vụt sáng lên.

Cộp cộp.

Hai người không nói không rằng, như lúc trước, trở về đúng nơi buồng ghế mình từng ngồi.

Went tranh thủ lúc này buông lỏng cơ thể, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Những áp lực, trách nhiệm nặng nề trong những ngày qua, thoáng chốc đã tan vào mây khói.

Nếu có thể, hiện tại Went chỉ muốn ngâm mình trong bồn nước nóng đầy ấp những cánh hoa hồng đỏ thắm. Dựa lưng vào thành bồn, ngân nga lời của một bài hát ưa thích hay đôi khi chỉ là muốn hớp một ngụm champagne hương táo nho yêu thích.

“À à à..”

Đắm chìm trong cơn mơ say huyễn tưởng của chính mình, Went vội vàng tỉnh lại khi nghe Hyperlink gọi cô.

“Went...chúng ta có chỉ lệnh mới nhất từ Tổng bộ!”

“Hả? Họ nói sao?”

Hyperlink thao tác màn hình ảo trước mặt, phóng to nó rồi đặt trước mặt Went, nói: “Chúng ta phải tiếp tục chiến dịch lần này, liên minh với người của Qingdao để hoàn thành nhiệm vụ...”

Went đọc thoáng qua, kết hợp với những gì Hyperlink nói, cô chau mày thật sâu.

Vì cái gì chứ? Cô còn tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, hoàn tất mọi thứ cô còn định tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ ở suối nước nóng đây.

“Sao nó lại thành ra như thế này?”

Cô mệt mỏi thở dài.

Hyperlink cũng không biết nói gì cho phải.

Cô cũng rất mệt, mặc dù cô không chiến đầu gì nhiều nhưng vấn đề về tâm lý, tinh thần thì không thể nói không sao được.

Rõ ràng nhất là cô đã không còn là cô của trước kia nữa.

“Này Went, chúng ta có nên báo cáo chuyện của Errol lại hay không? Có lẽ vì Tổng bộ không nắm rõ tình hình của chúng ta nên mới triển khai gấp như thế...”

Went cắt lời Hyperlink, “Không, không phải như thế. Trong chỉ lệnh cũng có nói, bọn họ cũng đã cử thêm người tới đây, đặc biệt là có thêm con đường tiến hóa dị biệt nữa. Rõ ràng họ sẽ không quan tâm đến chúng ta, thứ họ muốn họ phải đạt được, hay có thể nói, cuộc chiến này, bắt buộc phải đánh! Mà không chỉ mỗi chúng ta, lần này Đại chiến eSP – er là không thể tránh khỏi!”

“A! Thì ra là vậy... ngươi nói làm ta nhớ đến một điều, so với những gì Tổng bộ miêu tả trong chỉ lệnh, eSP – er của Qingdao có khi nào chính là cái người bị ngươi đốt bỏng đó hay không?”

“!!!”

Went như chợt nhớ ra, rồi vội đối chứng với ký ức của mình, “Hình như là vậy...vậy thì khó rồi đây. Ta đánh hắn thành cái bùi nhùi rồi, giờ xin liên minh lại, cơ hồ khó như lên trời!”

Hyperlink dò lại trong chỉ lệnh, lại nói: “Bọn họ nói, bên kia cũng có mệnh lệnh rồi, dù muốn dù không thì họ cũng phải hợp tác thôi!”

“Không phải, vấn đề ở chỗ là, hắn là tội phạm, hơn nữa bị ta đập mấy lần, cay hơn ớt hiểm rồi. Giao tiếp còn muốn khó, huống chi là bàn chuyện liên minh! Ai biết được, hắn có điên lên để giật điện chết cả lũ hay không chứ!”

“Vậy thì làm sao đây? Đề khó thật chứ!”

Hyperlink chống cằm, suy tư.

Went đảo mắt mấy vòng, dùng tay vỗ đầu bụp bụp như muốn đầu óc thanh tỉnh hơn một chút, cô cắn răng nói: “Thôi thì trước mắt theo ý ngươi nói mà làm vậy, cứ báo cáo tình hình ở đây lại cho bọn họ bao gồm chuyện của Errol và sự xích mích với eSP – er của Qingdao, sau đó chờ bọn họ phản hồi rồi tính tiếp. Trong trường hợp này ta cũng không muốn vọng động!”

“Chỉ biết thế thôi chứ làm sao được bây giờ.”

“Vậy ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ta đi soạn một phần báo cáo phản hồi Tổng bộ!”

“Được, vậy ta chợp mắt một lát. Mấy ngày rồi chả được ngủ đủ giấc gì cả.”

Hyperlink ngáp ngắn thở dài, nước mắt ứa ra, chộp chộp rồi ngủ mất từ lúc nào không hay.

Went đảo mắt qua nhìn, cô nghĩ cô cũng nên viết về Hyperlink cho Tổng bộ xem xét.

Lẽ ra cô có thể dùng giọng nói để soạn thỏa văn bản, thứ đồ chơi này nhan nhản dễ dùng. Nhưng đây là viết báo cáo, trước sau gì cũng đặt tay lên bàn phím để định dạng văn bản, chi bằng gõ luôn cho nó tiện.

Huống hồ, cô không thể to mồm về những thứ mà cô định viết được, vì Hyperlink còn ngồi đó, đương sự đang ở ngay trước mặt, hành động ngu ngốc như thế có lẽ chỉ diễn trong trong mấy tác phẩm rẻ tiền mà thôi.

Tác phẩm này tuy là miễn phí nhưng không có vô não đến vậy.

Cũng không lâu lắm, Went cũng thường hay viết báo cáo, quen tay hay làm, chừng 20 phút là cô đã viết xong.

Giờ chỉ cần nhấn nút gửi nữa mà thôi.

Nhưng bất chờ cô hơi ngưng lại.

Went suy nghĩ, hay nói chính xác hơn là cô đang do dự.

Sau đó cô lật đật trở lại ghế ngồi, soạn một phần báo cáo khác.

...

Những tia nắng mặt trời yếu ớt lấp ló sau những lưng chừng dãy núi.

Ánh chiều tà vàng hôm như nhuộm đỏ cả khu rừng.

Từng đợt khí hanh từ phương bắc thổi tới, nay đột ngột đổi chiều, đảo hướng.

Kìa những cơn gió thật mạnh, lạnh lẽo như những lưỡi dao sắc bén sượt qua da thịt ai, để lại những vết thương chồng chất không thể nào nhìn thấy được bằng mắt thường.

Ở một nơi nào đó.

Hoang tàn, vắng vẻ, đìu hiu.

Những thân cây cháy đen vụn vỡ thành từng mảng to thật to nằm ngả nghiêng khắp nơi, xung quanh chúng chỉ còn lại những mẫu than vụn và số ít cọng cỏ héo khô khi ngọn lửa đã không cháy lan đến.

Nếu để ý kĩ, tập trung tối đa tinh thần vào khứu giác, sẽ ngửi thấy thoang thoảng mùi thịt nướng cháy khét.

Vốn dĩ nó không thơm, nhưng nó nồng, không nồng như tiêu xay, không nồng như cồn hay rượu, mà nó thuộc về phương diện cảm giác, nó cho con người ta cảm giác áp bức nặng nề, khó chịu tột cùng chứ không đơn thuần là tính từ chỉ riêng cho phương diện ẩm thực nữa.

KiKi hành quân sau cả hàng giờ liền, vô tình hay hữu ý mà trở về đây.

Cách đây không xa, nơi đó đã từng là nhà của nó, của hàng xóm, của dòng họ của nó.

Sau đó, một vài chuyện xảy ra trong một thời gian ngắn, vỏn vẹn một tháng chưa đến. Mà nó như đã đổi thay hoàn toàn, hết thảy cũng vì một người.

Suy cho cùng nó chỉ muốn sống mà thôi, nó có làm gì sai đâu chứ. Sỉ diện là cái gì, có thể thay thế đồ ăn sao, có thể giúp nó và dòng tộc sinh tồn được sao?

Nếu không được, KiKi không cần nó nữa.

Và nó đã đúng, nhưng nó thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Trong tình thế hiện giờ, nó không chắc chắn được điều gì cả.

Có lẽ hiện tại Lý Khang vui vẻ tiếp nhận lũ súc vật như bọn nó.

Vậy tương lai thì sao? Liệu ai nói chắc được điều gì.

Hoặc có lẽ Lý Khang thấy bọn nó không còn giá trị gì, sẽ đuổi đi như Kin và Savel.

Hoặc có lẽ sau này con cháu nó tạo phản rồi dòng tộc của nó sẽ bị đặt dấu chấm hết.

KiKi cũng không phải là thầy bói, nó không biết.

“Dừng chân đê..”

Nó ra lệnh.

KiKi gian truân từ trên lưng con voi hai đầu trượt xuống.

“Ây da.. Nhìn cái gì mà nhìn, móc mắt mày bây giờ! Chúng mày tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sau đó vòng trở về nếu không tìm ra đại ca của tao, tụi mày liệu hồn!”

KiKi ôm cái mông tê đau, trừng mắt nói với các con vật trong đoàn.

Mấy con vật nghe nói cũng không hiểu KiKi nói cái ghế gì, nhưng chung quy là vẫn hiểu ý định của KiKi.

Biết vậy là đủ rồi, sau đó ra sức làm việc thôi. Còn phần lý do thì, chúng nó quá mức yếu đuối để chèo chống số phận của mình, vận mệnh nằm trong tay kẻ khác. Biết điều thì ra đi thanh thản một chút, không biết điều thì KiKi sẽ lấy từ điển ra cho chúng nó xem chữ “chết” viết như thế nào.

Bởi vì suy cho cùng, kẻ yếu không được chọn cách chết.

Mà có lẽ ngay từ đầu, cái chết đối với chúng nó đã hoàn toàn bị kẻ mạnh hơn sắp đặt.

Rột roạt rột roạt.

“Ai đó?”

KiKi nghiêm túc nhìn về hướng bụi rậm đã héo khô gần đó.

Hiển nhiên là chả có cái nịt gì.

“Không lẽ là nghe nhầm? Không phải, lý nào mình lại nghe nhầm được, chắc là lũ sâu bọ kiến trùng gì đó thôi!”

KiKi tự nhủ, rồi tự bao biện cho việc lãng tai của mình.

Rột roạt rột roạt.

Âm thanh đó lại truyền đến như có con gì đó ở trong bụi cỏ kia, chậm rãi di chuyển để lại âm thanh rột roạt do ma sát với lá cây hanh khô mà ra.

“Con mẹ nó! Mày với mày, chúng mày lại đó xem có cái mẹ gì ở đấy.”

KiKi chỉ tay ra lệnh hai con vật trong đoàn.

Chúng nó ngay lập tức phục mệnh, lật đật chạy đến bên bụi cỏ kia quan sát hòng tìm ra cái gì đó khả nghi.

Két két két.

Sựt!

“Hử?”

KiKi nghe thấy dị âm, cảm giác có điều không lành, nó ngay lập tức tập trung sự cảnh giác đến mức tối đa, sau đó dè chừng hướng về phía bụi cỏ kia nhe răng rừ rừ.

On từ trong bụi lùm bước ra, hoa kiếm một vòng, máu tươi vươn vãi trên thanh Incheon theo quán tính của đường kiếm mà bắn ra, in lên trên mặt đất một đường máu đỏ thẫm.

Hắn lại quay kiếm múa may trên không một lần rồi mới tra kiếm vào vỏ kiếm, vỏ kiếm âm lãnh rắn chắc, hắn cũng không quên đây là do cánh tay của Savel chế tác ra, năng lực của eSP – er vẫn còn được bảo lưu một ít, chỉ tiếc là hắn không có cách nào triển khai nó ra mà thôi.

Nhưng điều đó bây giờ hết thảy cũng không còn quan trọng nữa.

Trước mắt hắn hiện tại cần có chuyện quan trọng cần làm hơn.

Vốn dĩ chỉ là định bám theo cơn thú triều để manh nha một cái gì đó, ai ngờ đấy lại là kinh hỉ lớn.

Hắn phát hiện một con chó biết nói, đấy lại còn là kẻ chủ mưu đứng phía sau cơn thú triều này, còn về mục đích lại là đi tìm một con quái khác.

Rõ ràng từ “đại ca” trong miệng một con chó biết nói không thể nào là con người thông thường được, càng chưa nói đến việc liệu có hay không một lưu dân nào đó đang lo chuyện sống chết hằng ngày giữa nơi rừng thiêng nước độc như ở DD21 lại có khả năng tài tình hay thiên bẩm nào đó để cho một con quái thuần phục, tôn người đó lên làm chủ.

Rõ ràng đây là không thể nào, huống chi nếu con chó này tìm ra thì không ai sẽ biết trước kết cục ở đây như thế nào, nhưng hắn biết một điều nếu mà đợt thú triều này còn chưa tìm ra mục tiêu thì sinh linh bị đồ sát là điều không thể tránh khỏi.

Hắn sẽ không quan tâm chuyện có lưu dân trốn chui trốn nhủi nào bị giày xé qua hay không, hắn chỉ biết nhỡ may đồng đội ở một phe, đồng nghiệp ở bên kia chiến tuyến, hay chân chính bản thân hắn vô tình bị cuốn vào đường hành quân của thú triều thì khó mà đảm bảo được tính mạng.

Nên nhớ mỗi người bọn hắn ai ai cũng đều là eSP – er, kẻ mang trên mình thứ sức mạnh phi nhân loại, dù có phế vật đến đâu thì ai cũng đều là một mắc xích không thể thiếu trong khâu chiến lược của mỗi quốc gia, mỗi một người đều là một khúc gỗ trong một khối kiến trúc thống nhất, bất kì ai ngã xuống hay khúc gỗ nào bị lấy đi đều gây ra hậu quả không thể lường trước được ảnh hưởng đến thế cục, vận mệnh bị ngó lơ của toàn thế giới.

Mà hắn, đỉnh tiêm chiến lực của Alaska không thể bị chôn vùi ở đây, hắn không thể chết ở đây.

Mà một trong những nguy cơ uy hiếp đến tính mạng của hắn chính là thú triều này.

Hắn tin là hiện giờ giải quyết xong con chó đầu đàn này, sẽ không còn ai lãnh đạo đám thú kia, thú triều tự khắc tan rã, chẳng còn cái gì có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn được nữa.

KiKi cẩn trọng đánh giá On, người vừa mới chui ra từ bụi cỏ, nó cau mày thật sâu sau đó bỗng dưng phá lên cười thành tiếng, “Tưởng cái gì, hóa ra là tép tôm, tép tôm. Dọa bố mày sợ một hồi! Chỉ tiếc là hai con súc vật kia quá mức yếu đuối nên bị miểu sát, rốt cuộc vẫn là tự mình dọa mình!”

Nó thở phào nhẹ nhõm, không xem On là cái đinh gì, tiếp tục sai xử vài con thú lại đấm bóp mát xa cho nó.

Dẫu On cực kỳ tức giận vì bị khinh thường như thế nhưng bài học tương tự giữa In và hắn vẫn còn đó, hắn không thể manh động.

Tựa hồ, từ nhỏ bị rắn cắn lớn lên sợ dây thừng.

Hay đơn giản là người thông minh, biết rút kinh nghiệm từ những sai lầm mà trưởng thành mà thôi.

Con chó đó không xem hắn lọt con mắt cũng tốt, bị hạ thấp một ít, sau đó phản công mới là tuyệt đỉnh trí tuệ.

Với lại hắn thấy, không phải lúc nào dùng bạo lực để giải quyết vấn đề là một cách tốt, huống chi đối phương nghe hiểu tiếng người, và có thể giao tiếp.

Thế thì ngại gì mà không thử nói chuyện với nó? Tỉ như ngỏ ý giúp đối phương tìm được “đại ca” để khéo léo giải tán thú triều?

Mặt khác On cho rằng, con chó này có thể dùng được ngôn ngữ của con người, nhưng nó chắc gì đủ thông minh như con người? Lợi dụng điều này để lừa gạt nó cũng không tệ.

Suy nghĩ thấu đáo điểm này, On thân thiện cười nói: “Xin chào và cũng xin lỗi, vừa rồi..”

“Cút đi! Đừng làm lãng phí thời gian của bố!”

KiKi gắt gỏng.

Hai hàng lông mày của On giật giật, nhưng hắn vẫn cố duy trì cuộc nói chuyện trong hòa bình, “A, ta thật lòng xin lỗi...”

“Bố đã bảo mày cút con mẹ mày đi!”

KiKi bị chọc giận, chân trước quét ngang một đường, tốc độ phản xạ của On cũng nhanh không kém, con mắt vừa nhìn thấy biến cố, tay đã cầm chắc thanh Incheon để đỡ đòn.

Kengggg!

Dù vậy, On vẫn bị dư chấn thối lui một khoảng.

“Thật mạnh! Họa may nếu vỏ kiếm không phải là tay của Savel mà làm ra, ắt hẳn đã vỡ nát!”

On kinh ngạc không thôi.

Lần này hắn không thể giữ mãi cái vẻ thân thiện như trước, sức chiến đấu của hắn như ngọn lửa bị thổi bùng lên ngay khi ngón cái của hắn khẽ trượt thanh kiếm ra khỏi vỏ.

“Linh Phục!”

“Thức thứ nhất: Tuyệt Kĩ Alpha!”

“Thức thứ ba: Lưu Thủy!”

On dứt lời, wm hóa thành đặc chất bao quanh người hắn theo từng lỗ chân lông trào ra, thoáng chốc On đã mặc lên trên mình bộ giáp uy nga tráng lệ nhưng không kém phần mạnh mẽ cứng chắc, tựa như những bộ giáp của hiệp sĩ thời châu Âu cổ đại, đương thế cơ hồ hắn đã vọt đến trước mặt KiKi chỉ còn lại tàn ảnh không bám kịp chờ đợi biến mất trên đường lướt, lưỡi kiếm uốn lượn theo từng đường cong mà On vẽ nên, nhanh như cắt, thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi một đường cong chém qua cơ hồ là hai lần lưỡi kiếm vẽ đến.

Tổng cộng On chém hai đường bằng Lưu Thủy, trước sau vẹn toàn, hình hài đồng nhất, chiều rộng, chiều dài như từ một khuôn đúc ra, hai đường kiếm giao nhau tại một điểm, chúng chồng chập lên nhau tạo thành hình chữ X đầy uy lực.

KiKi nhếch miệng cười, “Chiêu này đẹp thì có, sát thương cũng có đấy. Nhưng độ thực dụng thì bằng không! Đẹp tới mấy cũng chỉ để nhìn, có đánh đau tới mấy mà không trúng địch nhân cũng chỉ là đồ bỏ đi. Mày không bằng một góc của đại ca tao nữa là. Bỏ mẹ, so sánh với mày thì vũ nhục đại ca tao quá...”

Rõ ràng là thấy con chó đang ngồi móc ngón chân lên ngửi ở ngay trước mặt, ấy vậy mà ngay khi nghe thấy tiếng của nó nói chuyện, On đã không thấy kẻ địch đâu. Cũng vì đó mà Lưu Thủy không có đích đến, theo lực từ trước mà chém nát mẩu đất một mét vuông!

Đến khi ý thức được có nguy hiểm đến, On ngay lập tức dùng Tuyệt Kĩ Alpha lần nữa để lướt đến trước, cơ hồ là thoát khỏi nguy hiểm trên gang tấc!

Soạt.

KiKi nhìn mấy sợi tóc của On trên bộ vuốt của mình, vô thức giãn cẳng chân ra vứt nó sang một bên, nhếch mép nói: “Coi bộ là tốc độ vẫn được, tốt hơn cái thằng cụt tay kia!”

“Cụt tay..”

On nghe vậy như tới cái gì, lục tìm trong trí nhớ của mình về một người cũng bị mất tay, “Ý ngươi là..Savel?”

“Bỏ mẹ nó ai quan tâm hắn tên gì? Tao chỉ lưu ý tên của kẻ mạnh, tép tôm như hắn tao quan tâm làm gì cho mệt người?! Chỉ có đại ca tao nhân từ, độ lượng mới đi cưu mang săn sóc cho bọn hắn mà thôi!”

Hắn ngạc nhiên nói, “Ngươi biết Savel? Ngươi còn chăm sóc hắn? Không đúng là đại ca ngươi? Một con quái vật có tấm lòng nhân hậu của loài người?”

“Con mẹ mày mới là quái vật!”

KiKi nghiêm túc ra mặt, rõ ràng là có thể nói nó hay chửi mắng nó như nào cũng được, tuyệt nhiên không thể đả động tới Lý Khang. Đối với nó mà nói Lý Khang bây giờ khác mẹ gì cha mẹ của nó đâu?

Thấy người khác bôi nhọ đấng sinh thành của mình, thử là ai mà không tức giận, phải là ai mà không nổi đóa?

KiKi nhe răng, phóng tới trước bằng cả tứ chi, rõ ràng tốc độ di chuyển xa xa không bằng On, nhưng hắn không biết vì sao nguy cơ ngập trùng tứ phía, mỗi một khắc một giây manh động đều có thể trả giá bằng chính tính mạng của mình!

“Đây là...sát khí? Khi giết chóc ngưng thực hóa khí, hiện hữu ra thực tế sao? Hay nó chỉ nằm trong suy nghĩ của bản thân mình? Không, giờ không phải là lúc nghĩ đến điều này!”

On nhận ra thứ nguy hiểm thực sự không phải là sát khí con chó kia phóng ra, mà chính là việc bản thân suy nghĩ quá nhiều, nhất là trong khoảnh khắc thời gian không cho phép như thế này.

Hắn không biết, từ khi nào mà bản thân chiến đấu lại phải tập trung suy nghĩ nhiều đến vậy.

Suy nghĩ để tìm ra biện pháp là không sai, nhưng cái hắn nghĩ đến lại là những chuyện không đâu, hoặc là có liên quan đến cuộc chiến nhưng nó quá vụn vặt, không cần để ý đến cũng được.

Nhưng không, như một bản năng đã ngủ say, nay thức giấc.

Trong trận chiến sinh tử thế này hắn lại lơ đễnh, phút chốc nghĩ đến chuyện khác mà không lo ứng đối địch nhân.

Và rồi hắn đã phải trả giá.

Khi hắn nhận ra vấn đề, KiKi đã ở trước mặt hắn, gặm một miệng hết cỡ quai hàm vào bả vai gần cổ. Dưới man lực kinh người của giống chó săn thuần túy càng không nói đến KiKi có vận dụng wm hay không.

Chỉ thấy On bị mất một bên bả vai ôm theo hình bán nguyệt, để lại nơi đó một lỗ hổng thật to, máu tươi trào dâng.

On vô thức để cho wm cứ tiếp tục bao phủ cơ thể mình mà không giải khai Linh Phục, vì lẽ đó, wm siết chặt lại, wm tiết ra nhiều hơn bù đắp vào chỗ mà vừa mới bị mất đi kia.

“Aghhhh!”

Hắn hét lớn, nhưng vẫn không quên lui về sau một nhịp, dùng Incheon chống đỡ bản thân, hải não cố gắng cưỡng ép đau đớn duy trì thanh tỉnh.

“Nói ngu thì tự ái! Nghĩ sức lực của bản thân mạnh lắm sao? Mày nghĩ tao dùng man lực để đánh nhau là sẽ không biết niệm phép hay sao?”

KiKi vẫn một dạng như cũ giương giương tự đắc, lại nói: “Biết thế éo nào được, trong khi ngay từ đầu tao đã huyễn hoặc ngươi để ngươi không lường trước được bản thân sẽ bị huyễn hoặc đâu chứ?”

Khó trách, On còn đang tự trách bản thân lơ là chủ quan đây, hóa ra là bị tính kế từ trước. Vậy thì không thể trách hắn được, không, không đúng, lẽ ra hắn nên tính trước luôn chuyện bản thân sẽ bị chơi chiêu: sẽ không biết bản thân bị tính kế!

Con mẹ nó.

Con chó này đủ âm hiểm.

Nhưng vì sao lúc này nó nói với mình? Định ngả bài? Chán quá không muốn chơi tiếp?

Không, không phải, từ lúc nào mình lại có suy nghĩ bản thân bị dưới cơ thế này? Liệu đây có phải là một dạng kĩ năng thao túng tâm trí của con chó đó?

On nghĩ thì nghĩ, nhưng vẫn không quên tìm cách gỡ vốn. Hắn không thể ló mặt ra rồi bị táp một cái, sau đó lủi thủi chạy trốn như một con chó được!

Trong khi bản thân là con người, đối phương mới là con chó.

Nghĩ nghĩ, lượng wm có thể điều động hãy còn rất nhiều, hắn cũng còn vài lá bài tẩy. Hiển nhiên dùng chúng để đối phó với một con chó thì không có sĩ diện lắm, nhưng mà hắn nhớ rồi, sĩ diện làm mẹ gì khi không có ai nhìn thấy, để làm gì khi đối phương đang đe dọa mạng sống của hắn đây.

Vậy nên hắn không nghĩ nữa, quyết định chơi lớn.

“Thứ thứ năm: Tiềm Phiên. Thức thứ sáu: Truy Cùng Diệt Tận!”

On gầm nhẹ, sau đó tập trung tinh thần để vận sức, vốn dĩ kĩ năng có mức sát thương lớn nhất, uy lực khủng nhất của On là Truy Cùng Diệt Tận kia, nhưng bù lại là đây là kĩ năng có thời gian chờ cũng như thời gian niệm lâu nhất, chỉ tính riêng trong giới eSP – er của Alaska.

Vì lẽ đó mà On dùng luôn cả Tiềm Phiên, một mặt, Tiềm Phiên có cơ chế gây sát thương ẩn, điều này có thể gây bất ngờ cho đối phương, tạo nên đột biến trong giao tranh, mà tính ra hắn rất cần những khoảnh khắc như vậy để lật kèo. Mặt khác, Tiềm Phiên vận hành như Lưu Thủy, tức là chém một được hai, gây gấp đôi sát thương, mà nếu những sát thương này trải dài, bao bọc quanh hắn, vô hình trung chính là một cái khiên bằng máy chém.

Một hai đường kiếm thì đối phương có thể chống đỡ, mà hàng trăm hàng ngàn đường kiếm thì On tin Jesus có tới cũng bị băm ra làm trăm mảnh.

Còn một lý do nữa mà hắn dùng Tiềm Phiên thay cho Lưu Thủy, thời gian chờ của Lưu Thủy là tất nhiên nhưng nó không quan trọng trong cuộc chiến sinh tử này, mà đáng nói là Tiềm Phiên có thể áp súc, chờ cho mục tiêu kích động rồi tạo sát thương chứ không như Lưu Thủy chém trực tiếp lên đối phương.

Dễ nói, Lưu Thủy là kĩ năng định hướng; Tiềm Phiên là kĩ năng bị động theo cơ chế kích hoạt chủ động, chính là bẫy rập!

Dĩ nhiên là On có thể dùng Tiềm Phiên một cách chủ động như trong trận chiến lúc trước với Zenbos, nhưng hiện tại, nó không thực tế và khả thi như dạng bị động của nó.

Trong một phút KiKi khả trắc On, hắn có thời gian vừa đủ để chém ra vô số Tiềm Phiên quay quanh bản thân như một tấm khiên hộ vệ, ngay khi Tiềm Phiên cuối cùng được chém ra, On lại niệm chiêu để sử dụng chiêu thức tối thượng của mình.

Mà ở một bên khác, KiKi đứng trời chồng ở đó cũng không phải là nghiên cứu đối thủ cái gì, chỉ đơn thuần là cho On thêm thời gian để tạo độ khó cho game. Vốn dĩ nó có thể kết thúc trận chiến này từ vài phút trước đó, nhưng làm vậy để chi? Nó còn chưa hả giận đâu? Miểu sát đối phương thì đơn giản quá, huống hồ nó sẽ bị coi là điên đến hồ đồ rồi.

Đi ngược với suy nghĩ của người khác mới là quy cách sống của nó, mặc dù là nó học trộm từ Lý Khang mà ra.

“Trước sau gì bọn kia cũng cần thời gian để nghỉ ngơi trước khi hành quân lần nữa. Tranh thủ lúc này, chơi với mày một phen!”

KiKi nhếch mép, dùng cả tứ chi lao nhanh về trước với tốc độ chống mặt, thoáng chốc nó đã đến trước mặt của On, để lại một đường vuốt mạnh mẽ và đầy uy lực.

Tưởng chừng On sẽ bị dính đòn này mà ngã nhào đi, nhưng không, nó như bị cái gì chặn lại, vô pháp gây sát thương đến On. Cũng trong một sát na giây đó, KiKi cảm thấy như có lưỡi dao bén nhọn đã chém trúng mình, ngay lập tức nó thuận đà quán tính, lướt chéo qua người On.

KiKi không gây được thương tổn lên người On, ngược lại nó còn bị Tiềm Phiên xẻo mất một lớp lông.

Nó giơ chân liếm láp bộ lông của mình, nước bọt từ trong người nó hòa cùng máu của chính nó, tạo thành một loại thuốc mỡ trị thương với hiệu quả đáng kể.

Nó không nghịch thiên như Linh Hoạt của Tjader, cũng không thần kỳ như Bất Tuần Tự: Đồng Hóa của Ngọc Hân. Nó đơn thuần là trị thương mà thôi, nhưng chính vì điểm đơn thuần và có phần cùi mía này, đối với On thì nhìn đỏ cả mắt.

“Khốn kiếp! Linh Phục level 2 vẫn không đủ để cản lại đòn đánh thường của nó! Trong khi mình gây sát thương thì nó liếm một cái là xong chuyện!”

On cảm thấy có chút tiếc nuối khi mà bày ra nhiều đường kiếm Tiềm Phiên như vậy mà đối phương chỉ dính có một cái, lại hoàn hảo vô khuyết không làm sao nữa mới tức.

Nhưng hắn thấy vậy là đủ rồi, một Tiềm Phiên thì một Tiềm Phiên, nhiêu đó cũng đủ câu giờ cho hắn niệm chiêu xong Truy Cùng Diệt Tận rồi!

“Truy Cùng Diệt Tận!”

Khí lần nữa lại được phóng xuất, dưới đường kiếm mạnh mẽ và dứt khoát của On, Khí nhanh chóng hóa thành một vệt sáng hình vòng cung bay thẳng tới mục tiêu là KiKi.

Truy Cùng Diệt Tận là kĩ năng chọn mục tiêu, chỉ thẳng lên đầu kê địch, cơ hồ không có chuyện sẽ bị trượt kĩ năng như những thức khác của On, uy lực cũng lớn hơn rất nhiều.

Bây giờ On có đột tử, Khí vẫn xem như không có chuyện gì mà vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình là chém nát địch nhân.

On thấy Khí đã được phóng ra, không khỏi nở nụ cười tiếu dung, dù ít dù nhiều, con chó này không chết thì cũng bị thương, nhân cơ hội đó hắn sẽ đòi mạng KiKi.

Truy Cùng Diệt Tận là một trong những lá chủ bài mạnh nhất của On, hắn không tin bản thân đã dùng đến tuyệt kĩ áp đáy hòm rồi mà đối phương vẫn dửng dưng như không có chuyện gì mà tiếp tục móc ngón chân như cũ được.

KiKi thì không nghĩ thế, “Ban nãy còn bảo là skill của mày dễ né, giờ thì chuyển qua skill dạng này sao? Không tệ, không tệ!”

Đột nhiên KiKi cau mày trừng mắt, “Nhưng không có ai nói cho mày biết sao? Kĩ năng dạng này hao tổn cực nhiêu tinh lực của người thi triển. Mà tao chỉ cần nhân lúc mày suy yếu nhất như bây giờ đây để kết liễu mày, kĩ năng này từ khắc phân tán!”

On nghe KiKi nói vậy không giấu được sự vui sướng, phấn khích từ việc nhiễu cợt chuyện thiếu hiểu biết của đối phương nữa mà bật cười thành tiếng.

“Thùng rỗng kêu to!”

“Để rồi xem? Mày hay tao mới là thùng rỗng kêu to?!”

KiKi cũng nhếch mép cười.

Thấy đối phương tự tin quá đà như vậy On cũng xem lại chính mình, “Mình đã chết rồi sao mà chắc cú như thế? Không, không phải! Đối phương đã từng chết hay sao mà biết rõ như thế? Không, nó đã từng giết kẻ có kĩ năng tương tự như Truy Cùng Diệt Tận nên mới am hiểu như vậy!!!”

On suy luận đến, cũng là lúc KiKi lướt đi nhiều lần theo đường zic zac, vòng mấy vòng để duy trì khoảnh cách với Khí, cảm thấy đủ xa, nó lần nữa vọt đến trước mặt hắn, nhảy vồ phía On, há cái mồm to như chậu máu đầy rẫy những cây răng sắc nhọn, xiêu vẹo, chằng chịt và bén ngót như những mảnh thép làm ra.

Trong khoảnh khắc thần kỳ đó, On tận mắt thấy những hàm răng kia đang tiến dần về phía mình.

Tốc độ phản xạ của On dĩ nhiên không hề chậm một chút nào, lưỡi kiếm Incheon nắm chặt trong tay, hắn co tay lại, đứng tấn để hạ trọng tâm cơ thể xuống, tạo thành một điểm tựa cho thanh kiếm Incheon vuông góc với cái mồm máu kia. Mặt khác, Linh Phục không những không bị giải khai đi mà nó còn được triệu tập nhiều hơn, một lớp, hai lớp, ba lớp,...

Tới tận bảy lớp Linh Phục chồng chất trên người On!

Tương đương với điều đó là độ dày bộ giáp, cân nặng tổng thể kịch biến hơn trước, On cơ hồ là lún sâu xuống hơn một tấc đấy.

Vừa khéo, trọng lượng càng tăng như thế, điểm tựa cho thanh Incheon chống lên càng thêm kiên cố, hắn tin một nhát này sẽ xuyên qua đầu của đối phương bằng chính lực lao lên của con chó đó!

Nhưng mà, lần nữa ngoài ý muốn của hắn, những tưởng như KiKi sẽ bị lực lao lên của chính mình mà thuận đà quán tính cắm đầu vào kiếm Incheon sắc bén đang chực chờ sẵn.

KiKi xoay người trên không, lấy góc độ quỷ dị bẻ gãy các đốt xương cổ của mình mình, xoắn nát trục xương sống. Theo đó, đầu của nó xoay tròn 1080 độ, mỗi lần tự xoay quanh trục như thế cơ hồ sẽ sê dịch đi ít nhiều so với mũi kiếm kia. Mà nhiều lần tác dụng như thế, tích tiểu thành đại, dù chỉ là một hai centimet, nhưng đối với KiKi chân chính hung hiểm đã qua đi, hiện giờ không có gì ngăn cản nó thuận theo sống kiếm kia mà xoay tròn đến cạnh On, chém một vuốt thật mạnh.

Dù gì, On cũng có Linh Phục 7 tầng điệp gia, không hể mảy may trước đòn vuốt của KiKi, nhưng đón chờ hắn không chỉ có vậy, KiKi tự vặn lại đầu của mình, há họng, phát ra tiếng gầm rừ chói tai.

Etzzzzz

Âm thanh ở tầng số cao, làm nhiễu loạn đến bầu không khí ở xung quanh đó. Nó tán loạn, huyễn hoặc, chồng chập.

Những khối hình tròn không khí rung động đồng tâm ở cạnh nhau với đường kính tăng dần, trực tiếp phá nát hai tai – màng nhĩ của On.

Không dừng lại ở đó, mắt hắn, lỗ mũi, miệng, cũng tương đồng là như thế, tục xưng thất khiếu chảy máu.

On bị sóng âm đánh bật đi, nhưng hắn vẫn không quên phóng thanh Incheon về phía địch nhân.

“Cá chết rách lưới!”

KiKi ngưng trọng, mắt thấy mũi kiếm đã chực chờ trước mặt mình, nó chỉ có thể miễng cưỡng áp chế skill thôi phát động công kích mà nhảy qua một bên để né tránh thanh kiếm.

KiKi mạnh mồm đủ rồi, hắn vẫn không quên, mấy cái trò âm hiểm này là ai dạy cho nó, nếu không, hạ tràng thê thảm hôm nay sẽ là nó.

KiKi nhặt thanh kiếm lên, nhếch mép nhìn On đang hấp hối gần đó.

Nhưng, một thứ có thể tính trước là Khí lại đột ngột chuyển hướng bay, trực tiếp lao đến KiKi. Nó, vẫn chủ quan dửng dưng như cũ, để rồi khi phát giác được sự việc, nó chỉ có thể xoay người, dùng chính thanh Incheon để chống lại Khí, xuất ra từ chính chủ của nó!

Keng keng keng!

Sau một hồi phát sinh cọ sát, hai bên không ai làm gì được ai, mà Khí sẽ không tiêu tan đến khi hoàn thành được mục tiêu của nó, KiKi cũng không thể cứ đứng trời chồng như vậy mà ương ngạnh chống đỡ. Nó không quên, đối thủ của nó vẫn còn ngay sau lưng kia, tên kia chỉ bị đuối sức chứ chưa có chết, đây vẫn là một biến số tiềm ẩn nguy cơ, mà KiKi không thể để lật thuyền trong mương được!