Đây là lần đầu tiên Tjader chấp hành nhiệm vụ, cũng như là lần đầu ngồi máy bay, không khỏi có chút sốt ruột, nóng vội, thấp thỏm không yên.
Tựa như dưới ghế ngồi có gai mọc.
Cùng lắm hắn chỉ đứng lên một cái, nhìn khung cảnh qua ô cửa kính rồi lại lập tức ngồi xuống.
Suy cho cùng Tjader vẫn chưa quen với cảm giác trên không này, cùng một loại với say tàu xe thường thấy.
Hơn hết, hắn sợ độ cao.
Sợ thì sợ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên quan sát cảnh vật từ độ cao mấy ngàn mét như thế, không thể ngăn nổi hiếu kì của bản thân. Huống hồ đời người được mấy lần như vậy?
Phi công có biết cũng giả ngu giả điếc. Nói đùa cái gì, lạng quạng, tên này sẽ xiên hắn rồi vứt xác xuống vực mất, hắn chỉ là một người bình thường, không chịu nổi cơn tức giận của eSP – er.
Còn Tjader ngược lại cho rằng, thằng cha này vì chuyên tâm lái máy bay nên mảy may không để ý đến hắn, cũng đúng, dù sao thì người này đang gánh vác ba cái mạng người trong tay, hắn cũng không muốn làm phiền tên này, ngộ nhỡ bị mất tay lái, chết cả lũ mất.
Vậy là song phương lâm vào trầm tư, bầu không khí có chút ngột ngạt.
Thế là mấy tiếng ngồi trực thăng, Tjader những tưởng như mình bị trĩ tới nơi. Cuối cùng người ngồi bên cạnh hắn cũng đã thức dậy, khiến hắn đỡ nhàm chán đi trông thấy.
Người kia quay đầu ngơ ngác nhìn quanh, lười biếng dùng tay kéo chiếc mũ trùm xuống, Tjader nhanh mắt nhìn qua.
Một nữ nhân mang vẻ mặt u buồn hiếm có, khi đôi mi rũ rượi lại trông như còn đang đê mê, buồn ngủ; gương mặt có chút trắng sáng hơn bình thường không biết là vì hướng ánh sáng hắt vào hay bẩm sinh cô ta đã như thế.
Mắt cô to tròn, đen long lanh, như ngấn nước. Chiếc mũi nhỏ tinh xảo, càng điểm tô cho vẻ đáng yêu mỹ miều của cô.
Đây là xinh đẹp, dễ thương, nóng bỏng hay quyến rũ?
Tjader không biết, hắn chỉ biết bản thân bị nàng ta hớp hồn mất rồi.
Tim hắn đập thình thịch.
Nhanh và mạnh.
Máu dồn lên não, chạy dọc khắp cơ thể vẫn không đủ cho lý trí của hắn giải thích về khái niệm ở phương diện cảm xúc như bây giờ.
Có lẽ hắn đã yêu rồi?
Không, thực sự hắn đã yêu rồi.
Hắn bị cái gọi là tình yêu sét đánh này, trói chặt con tim lại.
Có lẽ cuộc đời này hắn sẽ không yêu ai khác ngoài cô gái này mất.
Mặc dù hắn chả biết đối phương là ai, tên họ là gì, là người như thế nào, sống ở đâu...
Hắn là bị vẻ ngoài của cô gái ấy mê hoặc rồi.
Hơ hơ.
Cô gái ấy nhìn thấy biểu hiện của Tjader đang ngây ra như ngỗng, nhất thời lâm vào hoảng sợ, trầm tư.
“Người này là ai? Từ đâu đến vậy chứ? Thật không có ý tứ gì..!”
Cô làu bàu trong miệng.
Ấn tượng của cô đối với Tjader ở lần gặp đầu tiên cũng vì vậy mà âm trăm điểm!
Nhưng cô nhớ ra rồi, đây sẽ là đồng đội cùng hoạt động với cô ở DD21!
Cô không thể làm ngơ hắn được nữa! Biết đâu sau này có việc cần nhờ hắn làm sao? Nhất là trong lúc chiến tranh như thế này, thêm một đồng đội là bớt một kẻ địch, cô phải làm gì đó!
“Hửm?! Có lẽ hắn say mê mình mất rồi... Không thể nào, trên đời này sẽ có người thích mình sao?! Không có đâu Vy! Mày chỉ là đang ảo tưởng do đọc nhiều ngôn tình mà thôi! Thực sự là người ta đang hiếu kì người được xem là đồng đội của hắn mà thôi! Nếu mày không có ích lợi gì, hắn sẽ không nhìn mày như thế nữa đâu! Đúng rồi, chắn chắn là vậy rồi!”
Vy lẩm bẩm.
Cô suy tính điều gì, sau đó lại nở nụ cười thật tươi, chân thành nhất mà cô có thể bộc lộ ra được, “Chào anh..ùm, rất vui được biết anh..ùm, hy vọng sau này chúng ta chiếu cố nhau nhiều hơn..”
Vy chìa tay ra, hớn hở.
Tjader như người say tỉnh rượu, vội vàng đưa tay đáp lễ, “Tôi là..Tjader, rất vui được quen biết cô!”
“Tôi là Vy, nhưng mọi người hay gọi tôi là Velz, anh có thể gọi bằng cách nào cũng được!”
“Vậy...ùm, tôi sẽ gọi cô là Velz!”
Trong lúc bắt tay với Tjader, mặc dù đã cách một tầng vải thật dày nơi lòng bàn tay của Vy do cô hay có thói quen kéo ống tay áo dài hơn cánh tay của mình nhưng cô vẫn âm thầm lấy khăn giấy ướt chà chà vào chỗ ống tay áo kia.
Có vẻ như cô không thích người khác để lại bất kì cái gì lên người mình, dù đó có là dấu vân tay hay mồ hôi.
Tjader cũng rất căng thẳng, không biết nên nói gì, ngay cả khi nghĩ ra chuyện muốn nói, hắn cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu và nên dẫn dắt như thế nào.
Bầu không khí trong buồng khoang lại trở lại cảm giác lặng lẽ như trước.
Sau cùng, Tjader cũng nghĩ ra chuyện cần nói rồi.
“Ùm này cô Vy, à không, thưa cô Velz, về chuyến nhiệm vụ lần này các vị đội trưởng bảo tôi liên hệ với cô để dễ bề tác chiến. Tôi nghe nói, kế hoạch đã chuẩn bị xong, chu toàn rồi, chỉ còn đợi chúng ta thực thi nữa thôi..”
“Ừm, trước hết anh cứ bình tĩnh lại, thông thả nói chuyện, chúng ta còn dư dả thời gian rất nhiều, từ từ nói cũng không muộn!”
Tjader tỏ vẻ áy náy, “Xin lỗi, là tôi nóng vội rồi!”
“Không sao, về chuyện mà anh nói thì tôi sẽ từ từ diễn giải lại từng điểm then chốt trong kế hoạch cho anh hiểu và nhiệm vụ trọng tâm lần này!”
“Được, tôi hiểu cô nói đi!”
Tjader ngồi ngay ngắn lại, dỏng tai lắng nghe.
“Đầu tiên là nguyên nhân, hẳn là anh cũng đã nghe nói đến. Là do Alaska muốn thêm người vào DD21 này, cho chính quốc tranh thủ thêm thời gian để tiến đánh quần đảo Heekcaa, đây là điểm thứ nhất. Sau khi nhận được tin tình báo, các thành viên cấp cao của Tổng bộ chúng ta, đã nghiên cứu, dự đoán rồi đưa ra một giả định là Alaska rất có thể sẽ tiến đánh Camryk's chúng ta!”
“Điều này sao có thể..”
Tjader giật mình, bất khả tư nghị nhìn Velz.
“Cái này tôi cũng không biết. Quyền hạn của chúng ta chỉ biết được nhiêu đó, không thể đòi hỏi thêm được. Nhưng kết luận cả hai điểm mà tôi vừa nói đến, đây là nguyên nhân chủ chốt để thi hành chiến dịch liên hồi này. Ngoài ra, các quốc gia khác cũng không muốn mất đi thế cân bằng mỏng manh ở DD21 mà nhất định sẽ thêm người vào, và một điều nữa là họ e ngại nước khác cũng có cùng suy nghĩ như vậy vì họ cũng chỉ là đoán mò nên họ cần thêm người để kiểm chứng suy đoán này, nếu không thêm người thì bản thân sẽ chịu thiệt, vậy nên mở rộng chiến dịch là điều tất yếu.”
“Ùm, tôi đã hiểu đại khái rồi. Đây không chỉ là đấu dũng, đấu sức mà còn là đấu trí!”
Tjader kinh ngạc nói.
“Tiếp theo là về kế hoạch của chúng ta. Thì như đã nói, đâu vốn dĩ là cuộc chiến của Alaska và Heekcaa, nhưng vì bọn hắn đã đánh vỡ cán cân tại đây nên nhìn chung nó đã biến rộng thành thế chiến của eSP – er. Trong tình thế cấp bách, một vài liên minh nhanh chóng được hình thành, và vì những mục đích khác nhau mà mức độ, xu hướng hành động cũng khác nhau. Nói đến chúng ta, lần này chúng ta sẽ hợp tác với tiểu quốc gia Qingdao!”
“Qingdao? Tôi chưa nghe nói qua bao giờ...”
Tjader nhíu mày trầm tư.
Vy không vội, ân cần giải thích cho hắn hiểu: “Qingdao là một quốc gia nhỏ mới thành lập không lâu, cơ hồ là tàn dư của một tổ chức jay chế độ kiểu cũ nào đó. Nằm ở nơi xa lánh, sức mạnh không đáng kể nên hầu hết người ta không biết đến có quốc gia này! Anh không biết cũng là điều dễ hiểu!”
“Về sau tôi sẽ lưu ý thêm các thông tin loại này..”
“Ừm, mà mục đích của liên minh chúng ta, không ngoài gì hơn là triệt tiêu đi Alaska và quân đồng minh của bọn họ! Nếu có thể, chúng ta sẽ ăn cắp công nghệ, wm của bọn hắn!”
“Alaska và đồng mình?”
Tjader trợn mắt, nhưng trước khi Vy lại giải thích hắn cũng đã nhận ra.
Đây lại là một cuộc đấu trí khác!
Bọn họ không biết các quốc gia khác có liên minh với nhau hay không. Nếu có, nhưng quốc gia của mình không chơi với ai, chắc chắn sẽ chịu thiệt. Còn nếu không có thì bản thân họ phải liên minh lại với nhau để mạnh càng thêm mạnh, yếu trở thành mạnh.
Nhưng cũng nhờ vậy mà Tjader nhớ cái gì, rồi hắn vội hỏi: “Qingdao đã bé lại cọ yếu, sao chúng ta lại liên minh với bọn họ? Bắt tay với Heekcaa có phải là tốt hơn không?”
Như đã dự liệu đến Vy mỉm cười nói với hắn: “Qingdao chỉ bé trên phương diện lãnh thổ thôi, bọn họ cũng yếu về mặt chính trị nhưng về khả năng siêu nhiên, eSP – er thì lại khác! Tình báo nói, họ có một Ma Thuật Sư mới Cấp Thấp nhưng lại sở hữu thứ sức mạnh kinh người, có thể vượt cấp khiêu chiến. Nếu kết giao với bọn họ thì quả thật chúng ta như hổ mọc thêm cánh! Hơn nữa là, Tổng bộ để ý con đường tiến hóa này, muốn có một ít mật báo! Còn về quần đảo Heekcaa, quốc gia biệt lập Yogen Fruz, hay bán đảo Vunokava,... Tổng bộ cho rằng rất khó để liên minh được vì nhiều vấn đề, tỉ như thỏa thuận về lợi ích đạt được của cả hai, hay đơn thuần là đền bù tổn hại hoặc bồi dưỡng trợ cấp, tinh thần,...”
“Tôi hiểu rồi, liên minh là mối quan hệ song phương, đa chiều, không phải cứ chúng ta muốn là được mà còn phải được sự đồng ý từ bọn họ nữa!”
“Ừm, mới nói chuyện một tí mà tôi thấy anh tiến bộ hẳn ra đấy!”
“Sao cơ?”
“A, xin lỗi, không phải tôi nói khéo anh đần hay gì đâu, chỉ là cảm giác cá nhân mà thôi!”
“Không có gì, cô đừng để ý..”
“Vậy tôi nói tiếp. Có một vấn đề cũng khá là quan trọng trong chiến dịch lần này, đó là thái độ của Ma Thuật Sư kia!”
“Là eSP – er của Qingdao kia?”
“Đúng, hắn ta vốn dĩ là tội phạm đang bị giam giữ. Là con chuột bạch được lột xác khi thí nghiệm thành công..”
“Chuột bạch...”
Tjader vô thức siết chặt tay lại, lẩm bẩm.
Dĩ nhiên là nó không tài nào thoát khỏi tầm mắt của Vy, cô hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, cô tiếp tục đi!”
“OK! Hắn là tội phạm giết người liên hoàn đã vượt ngục mấy lần, cái tôi cao cỡ nào chắc anh cũng đủ hiểu. Qingdao phải dùng bạo lực can thiệp mới miễng cưỡng đưa người đó đi chấp hành nhiệm vụ lần này. Thế nên ngay cả khi chúng ta thành công thương lượng với chính phủ Qingdao, việc Ma Thuật Sư đó có nguyện ý hợp tác hay không lại là một chuyện khác! Tin vui là, Qingdao không chỉ cử có một người như vậy chúng ta còn có một đồng minh thứ hai, mặc dù là Cấp Thấp thông thường nhưng dù sao thì có đỡ hơn không, bởi lẽ có thêm một đồng minh tức là ít đi một kẻ thù!”
“A, câu nói này tôi có biết. Nhưng cô quên mất vế sau rồi, không có đồng minh vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh cửu chỉ có lợi ích là mãi mãi!”
“Anh cũng tìm đọc truyện của Tracing sao? Tôi hay đọc truyện của gã, cũng rất thích những câu nói không đầu không đuôi như thế!”
Tjader phủ nhận, hớp một ngụm nước, “Tôi không, chỉ là vô tình biết đến mà thôi!”
“Là vậy sao...?”
Bỗng nhiên phi công chen miệng vào nói, “Các vị, tính theo tốc độ hiện tại, còn khoảng hai giờ nữa chúng ta sẽ vào không phận của DD21. Bình thường thì tôi tin sẽ không có thiết bị nào nghe lén được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng về eSP – er thì tôi không chắc. Vậy nên đề phòng bất trắc việc bị nghe lén, tôi khuyến nghị mọi người đừng tiếp tục nói thêm gì về kế hoạch nữa!”
Rõ ràng, bình thường phi công sợ chết bỏ mẹ, sẽ không làm phiền bọn người Tjader để chuốc lấy hậu quả không cần thiết, tuy nhiên khi dính đến cơ mật quốc gia, hiển nhiên người này lựa chọn thà hy sinh chứ không để tình báo có nguy cơ bị lọt đi.
“Ồ xin lỗi, tôi quên mất!”
Velz cùng Tjader đồng thanh áy náy nói.
Rồi hai người nhìn nhau, mặt đối mặt, mắt chạm mắt, không có tia lửa nào phát sinh.
“Trùng hợp như vậy? Đây là định mệnh an bài sao?”
Tjader vẫn thích thẩm du tinh thần như cũ.
Còn Vy thì khác, cô chề môi trong thầm lặng, xem như chưa có gì xảy ra.
...
Cấm Thuật Sư ánh mắt cảnh giác, cẩn trọng nhìn Ngọc Hân.
Máu trên vai cô đã ngừng chảy, vết thương đã kết vảy, với tốc độ hồi phục như hiện tại, dám chừng không qua nửa ngày, cô lại hoàn hảo như mới, coi như chưa từng bị thương qua.
Đây là sức mạnh của Bất Tuần Tự: Đồng Hóa hoạt động dưới dạng nội tại.
Điều mà Savel chưa từng làm được.
Ngô Ngọc Hân cũng không biết điều này, cô cứ để mặc vậy, không thấy cơ thể có bài xích gì nên cũng không thiết quan tâm lắm, cứ để nó tự nhiên xảy ra.
Khác với nội tại Siêu Hồi Phục của hệ Xám thường thấy, bản chất tự trị thương của Bất Tuần Tự: Đồng Hóa không chỉ là đẩy nhanh tốc độ phân bào tế bào máu hay làm cách gì đó để cơ thể nhanh chóng hồi phục, mà nó còn tác dụng nhiều hơn thế, tỉ như hiện tại, là cường hóa cơ thể!
Lúc cơ thể bình thường có bị thương, nội tại này được triển khai, không chỉ trị thương mà còn cường hóa xác thịt cơ bắp.
Nói cho dễ nghe, chỉ cần Ngọc Hân bị thương, để cho wm tự động chữa trị, cô tự động mạnh lên là điều tất nhiên.
Nói đơn giản hơn, người khác thức đêm cày chay lên VIP, Ngọc Hân mở auto chấp luôn chục thằng cày chay.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải bị thương, mà vết thương phải đủ lớn đủ sâu để wm có thể cải tạo luôn cả phần xác thịt đó.
Cô không biết, không quan tâm, không có nghĩa Cấm Thuật Sư cũng như thế.
Cô khiến hắn lần nữa phải hoài nghi nhân sinh.
“Lần đầu là Savel, sau đó là cô dù chỉ cùng là một bộ wm này! Thú vị, thú vị! Thật là thú vị!”
Cấm Thuật Sư phát cười, “Bộ wm này, bọn tôi muốn nó!”
“Anh cứ đến đây mà lấy, nếu anh có thể!”
Ngọc Hân đã nhận ra rằng đối phương đang muốn câu giờ, rất có thể là chờ người đến.
Mà vì sao phải chờ một ai khác đến? Để hợp sức hạ gục cô sao?
Không.
Ngọc Hân không nghĩ mình mạnh đến thế, đến nỗi đối phương phải chơi hội đồng, với lại điều đó chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.
Cô nghĩ không đơn giản là như thế.
Đằng sau hành vi này hẳn là một âm mưu gì đó ghê tởm hơn nhiều!
Biết đâu thứ hắn muốn không phải là giết cô? Muốn cô hãy còn sống khỏe sống tốt để hành hạ tinh thần lẫn thể xác cô nhưng tư tưởng của những bọn khốn khác?
Không, cô nhớ ra rồi, hắn mà giết cô, hắn sẽ không biết đường đến chỗ của Lý Khang!
Cô đã tìm khắp nơi suốt hai năm qua mà còn không tìm thấy Lý Khang dù hắn chỉ sống cách cô không xa, vậy thì làm sao bọn họ có thể tự nhiên tìm ra Lý Khang nếu như không có chỉ dẫn nào chứ?!
Vậy nên hắn câu giờ, không phải chờ ai đó đến để giết chết cô. Mà là hắn đang chần chờ, cho cô thêm thời gian để đào thoát! Bởi lẽ chỉ như thế, chỉ khi cô còn sống, bọn họ mới có hy vọng tìm ra Lý Khang!
Hết thảy là như thế!
Nhưng ngay cả khi là như thế, cô không nguyện ý hành động như những gì bọn họ muốn.
Cô đã biết mình cần phải làm gì rồi!
Bọn họ muốn cô sống! Cô sẽ chết, chết một cách tàn bạo nhất để làm tức điên bọn họ!
Vậy thì làm sao đây?
Đối đầu với đối phương, hiển nhiên là họ sẽ không giết cô rồi.
Vậy thì ai, sẽ là ai không phiền hà gì khi giết cô đây?
Thú triều? Đúng rồi là thú triều! Ai nói hung thủ giết người phải là con người đâu chứ?
Cô sẽ đứng trước đường đi của thú triều tự sát!
Cùng một dạng với nằm trên đường ray xe lửa!
Ngọc Hân cảm thấy bản thân đã hồi phục đủ lâu rồi, đối phương cũng không vọng động gì, chỉ đứng đấy nhìn chằm chặp cô.
Bỗng nhiên Ngọc Hân động!
“Bất Tuần Tự: Song Hành - Đồng Hóa: Tự Nhiên!”
Cô xoay người, lập tức bỏ chạy về hướng cơn thú triều.
Cấm Thuật Sư nhanh nhạy vọt tới nhưng bất thình lình mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên sụp xuống, như những dòng sông cát chảy ngược vào nhau, Cấm Thuật Sư vô pháp tiến về trước. Nhưng mà não hắn cũng xem như là phản xạ nhanh, những mũi kim Jadk được phóng đến những cành cây lân cận, hắn đu theo sợi dây thuận lợi thoát ra khỏi phiên cát lún đó.
Nhưng khi hắn dáo dác nhìn lại, Ngọc Hân đã biết mất từ lúc nào.
“Cũng may là lúc trước đã dùng Sao Chép để copy mấy đoạn llama của Went để đính lên Ngô Ngọc Hân, giờ vừa hay cần dùng đến. À không, có lẽ mình nên hội họp lại kế hoạch với bọn họ, dù sao thì Ngọc Hân đã như cá nằm trên thớt rồi, không gấp lắm. Nhưng kế hoạch thì phải trơn tru vận hành.”
Hắn lẩm bẩm.
Cấm Thuật Sư không có dự định đuổi theo Ngọc Hân ngay lập tức.
Mà muốn chờ hội họp với đồng bọn để xác nhận bước tiếp theo của kế hoạch.
...
Phi thuyền của Camryk's đã được Went ngụy trang bằng huyễn thuật căn bản từ trước.
Căn bản nhưng nó không có nghĩa là hờ hợt, hay có cũng như không. Nó chỉ căn bản trong con đường tiến hóa mà cô đang đi mà thôi, cô tin ngoại trừ cô ra, sẽ chẳng còn ai khác phát hiện được phi thuyền.
Cô bắt ấn, vẽ chú lên không như thường lệ, sau đó một màn sương mờ ảo hay như không gian chấn động, rung lên nhè nhẹ. Những mảnh vỡ không gian chập chờn như ẩn như hiện những hình học không gian chồng chéo, giày xéo lên nhau, như tấm thảm được bệt lại, nào tròn nào vuông nào tam giác bất đồng, muôn hình vạn trạng từ thứ kiến trúc ngụy trang tan ra, vụn vỡ,.. Kéo theo đó là thanh âm vang vang như tiếng còi tù và của các thổ dân thời xa xưa.
Went không hiểu.
Lẽ ra, trong tình huống này thì nó phải như tiếng thủy tinh vỡ vụn hay như tiếng lá vàng khô rụng ngoài sân bị ai đó giẫm lên nghe rộp rộp,.. Nào như tiếng còi , tiếng tù và kỳ lạ như thế?
Thật ra, xét đến điều này, Went nhận ra không chỉ mỗi thế, cánh cửa hình tròn cũ kĩ xuất hiện mỗi khi cô gọi ra Huyễn Cảnh, cũng kỳ lạ không kém.
Đoạn llama cũng tương tự như thế.
Đến giờ, ngoại trừ dùng nó để đánh dấu lên mục tiêu, căng dài ra để làm một loại bẫy rập cảnh báo.
Went cũng không thực sự hiểu, công dụng thực sự của nó là gì.
Bởi lẽ nếu chỉ có vậy, mà xuất phát từ con đường tiến hóa Huyễn Thuật Sư thì rất lạc quẻ, không ăn nhập vào đâu.
Ấn tượng của cô đối với chính con đường tiến hóa của mình là hư hư thật thật, thật giả đan xen. Có thể thao tung vùng không gian của riêng mình để xưng thành thần.
Ngầu lòi thế mà trong bộ kĩ năng lại có llama - dạng kĩ năng báo hiệu.
Cực kỳ hỏi chấm.
Chắc có lẽ, thứ nó còn dính dáng với con đường tiến hóa của cô là sự hư ảo của nó: mắt không thấy, sờ không được, ngửi không ra, nghe không biết,...
Than thở thế thôi, chứ cô biết bản thân sống sót đến Bậc Cao đã là kỳ tích của nhân loại rồi, đòi hỏi gì thêm được nữa.
Cái gì cô không chắc chứ, chuyến nhiệm vụ lần này, cô tin, không xét đến chỉ tiêu hoàn thành nhiệm vụ, thì cô đảm bảo mình có thể sống sót mà rời khỏi đây.
Dẫu đối thủ có là anh em nhà Trigger hay Tam tướng của Alaska.
Hay chấp luôn cả đám đó.
Ấy thế mà, mạnh như thế, cứng cỏi như thế nhưng nhiệm vụ này không thể xem là hoàn thành vẹn toàn được.
Bởi lẽ, cần đi sâu thêm vào trong để đo đạc các thông số của Đặc Quánh thêm cặn kẽ hơn, hay nghiên cứu nguồn gốc của màn sương ma quái kia - thứ đã khiến đồng đội của cô cải biến tính tình, hay chăng là cơn thú triều mới đây,...
Quá nhiều, quá nhiều thứ cần giải khai, còn chờ Went đến để tìm ra câu trả lời.
Nhưng như đã nói, Went chỉ muốn rời khỏi đây ngay và luôn.
Có chết cô cũng không bao giờ trở lại đây!
Cô cũng chưa quên đâu, trước mặt cô, đồng đội còn lại duy nhất – Hyperlink, người hiện đang có vấn đề, Went còn muốn làm tượng tận hết thảy đây. Nào đâu còn tâm tư mơ mộng những thứ xa vời khác.