“Ngọc Hân..cô là người thông minh! Mà tôi thì rất thích giao lưu với những người như vậy, có thể học hỏi từ đó rất nhiều, cũng như đỡ tốn thời gian đôi bên, tác giả cũng không cần phải nói nhảm câu chương. Nhưng mà ở hiện tại, thông minh quá mức cần thiết hoàn toàn không có lợi gì cho cô. Thà là ngay từ đầu cô biết nhưng cứ giả mù giả điếc, để tôi thuận lợi bám theo cô đến nơi cần đến, cả hai đều đạt được mục đích của mình. Còn hơn là bây giờ, cô phải bỏ mạng ở đây, mà kết quả chung cuộc tôi nhận được vẫn không thay đổi gì.”
Cấm Thuật Sư chìa tay ra, bình tĩnh nói.
“Không! Anh nên biết, từ lúc tôi gọi anh ra lộ mặt, tôi đã có lựa chọn của riêng mình. Anh cũng đã biết, ngay từ lúc đó tôi đã tính toán xong hết thảy những gì anh đã nghĩ đến, vậy nên anh cũng biết rõ quyết định của tôi ảnh hưởng đến các anh như thế nào, đừng vờ vịt nữa! Và như anh nói, chúng ta nên ít giao tiếp lại, nên cần làm điều mà mình cần phải làm.”
“Được rồi, tôi đã hiểu, chiến đấu là không thể tránh khỏi.”
Ngọc Hân nghiêm mặt nhìn đối phương, wm theo bản năng trào dâng nghênh đón một hồi ác chiến chưa từng có.
Hiện tại, kĩ năng duy nhất mà Ngọc Hân sở hữu đặc trưng là Bất Tuần Tự: Song Hành, đây là kĩ năng mạnh nhất của cô ở thời điểm hiện tại. Đây không phải là kĩ năng sinh ra để chiến đấu, nó thuộc dạng là kĩ năng hỗ trợ ở sau cánh gà. Và những kĩ năng còn lại, Ngọc Hân kế thừa từ Savel; đáng ra nó sẽ rất mạnh như Savel từng dùng, nhưng độ thông thạo của cô chưa đạt đến đó, nên những gì cô có thể làm đến chỉ là một phần mười sức mạnh mà thôi.
Còn đối thủ của cô, cô không biết hắn là ai, rất khó để nhận định kết quả thắng hay thua, nhưng hiển nhiên đối phương chắc chắn cũng sở hữu sức mạnh phi nhân loại như cô, mà ngay lúc hắn can đảm đứng lại, quá đỗi tự tin về sức mạnh của mình là không thể bàn cãi! Hắn không thể đảm bảo mình khỏe như voi, khi bản thân yếu như sên được, thế nên sự tự tin đó là có nguồn cơn, hẳn lý do là hắn thực sự mạnh nên mới như vậy.
Ngọc Hân không biết đối phương mạnh cỡ nào, nhưng nếu dùng Song Hành, tiếng gọi của hư không sẽ nói cho cô biết tiếp theo hắn ta sẽ làm gì, chuẩn chỉ từng mili giây một. Bù qua sớt lại, thứ cô thiếu hiện tại là vũ khí, hay nói chính xác hơn là nguồn gây sát thương cho đối phương.
Dù cô có thương người, và giàu lòng bác ái đến cỡ nào, khi đánh nhau định sinh tử, cô không thể nhân từ được, bởi lẽ nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân! Bây giờ đánh nhau cô không thể lấy tay đẩy đối thủ đi hay dùng nắm đấm được, cô tin mình chả có tí sát thương nào. Cùng với đó, dù cho có Song Hành, cô vẫn không thể chắc chắn 100% rằng là mình không thể bị thương.
Trong thời gian ngắn, cô chỉ suy tính được tới mức đó thôi, Cấm Thuật Sư đã không cho cô thêm một giây nào nữa.
Hắn lao đến cô với tốc độ đáng kinh ngạc, hai tay đã cụ thể hóa ra những món vũ khí được tích trữ bằng Cấm Thuật: Sao Chép từ trước, tay trái cầm thiết kiếm, tay phải vác trường thương, Cấm Thuật Sư dự định tấn công tầm gần.
Hết thảy vì trận chiến mà Ngọc Hân đánh lúc trước, hắn nhận ra cô có thể dễ dàng né những mũi tên đi, hắn cho rằng đánh cận chiến sẽ hiệu quả với cô hơn.
Nhưng hắn tính sai rồi, cận chiến mới là sở trường của Song Hành!
Khi né những ám tiễn của Kin, tiếng gọi từ hư không kia thuyết minh rất tối nghĩa, Ngọc Hân khó có thể định vị chính xác vị trí cơ thể cần di chuyển hay thay đổi để né nó.
Còn hiện tại thì khác, đánh nhau ở tầm gần, không gian thao tác của đối phương bị lược bỏ đi rất nhiều, cô có thể nghe Song Hành mách bảo mà dễ né đòn hơn.
Né đòn là một chuyện, tốc độ cô nhanh hơn để thoát khỏi đợt tấn công siêu tốc của Cấm Thuật Sư lại là một chuyện khác. Chưa kể đến khi Song Hành kết thúc một câu lệnh, một câu lệnh khác đã được xen vào, song song cùng lúc. Cô phải phân biệt cái nào đang nói cái nào để xử lý, tốc độ phản ứng não của cô phải nhanh hơn bình thường gấp trăm lần nếu dùng Song Hành.
Bất lợi quá nhiều, nhưng nếu cô không dùng nó, cô biết mình sẽ chết ở đây.
Mặc dù trong 10 giây đầu giao tranh, dưới hàng ngàn đường kiếm bổ, thương đâm, Ngọc Hân vẫn có thể miễng cưỡng né được, nhưng qua một giây sau, cô bất chợt bị thương ngay bả vai trái, để lại một vết thương, một lỗ hổng sâu dữ tợn, máu thịt be bét trào ra.
Trong sát na giây đó, cô theo bản năng nhảy ngược ra sau, thắng thua đã có kết quả.
Mặc cho máu tươi ồ ạt chảy ra, da dẻ dần xanh xao, tái nhợt theo từng nhịp thở, Ngọc Hân vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo, tìm đường sống trong cõi chết, cô có thể trị thương bằng Đồng Hóa, nhưng cô không vội, cô đang nghĩ, ít nhất cô cần chạm một cái vào người đối phương!
Sau đó dùng tổ hợp các kĩ năng liên tục Đồng Hóa và Dị Hóa với Bất Tuần Tự để triệt hạ mục tiêu.
Thứ nhất, đây chỉ là lý luận cô vừa mới nghĩ đến.
Thứ hai, cô cần phải chạm vào Cấm Thuật Sư.
“Thế nào cô Hân? Cô đã không còn đường lui rồi, cũng không thể suy nghĩ lại được nữa. Không còn gì ngoài cái chết đâu. Tôi sẽ giúp cô, cho cô ra đi thanh thản nhất có thể. Lần công kích tiếp theo, tôi chắc chắn sẽ nhắm vào điểm yếu chí mạng của cô. Nào, chúng ta hãy kết thúc chuyện này ở đây thôi, một lần và mãi mãi!”
“Như ý anh muốn!”
Ngọc Hân mỉm cười nhìn hắn. Nhờ hắn cô nhận ra một chuyện, cô chưa từng chạm vào hắn, nhưng vũ khí của hắn thì có!
Trên mũi thương còn vương lại từng giọt máu tươi đang nhiễu lách tách lách tách.
Đó là máu thịt của cô, là nơi chứa wm!
“Bất Tuần Tự: Dị Hóa - Đồng Hóa!”
Bỗng dưng Ngọc Hân hét lớn, wm trên mũi thương cọ ngoạy như sống lại, sau đó dưới mệnh lệnh của Ngọc Hân, nó nhanh chóng phân rã trường thương như axit sulfuric ăn mòn kim loại, lại như mảnh giấy đang bốc cháy chỉ còn lại đống tro tàn.
Cấm Thuật Sư bất khả tư nghị, chỉ kịp quăng vũ khí của mình ra xa, kinh ngạc nhìn Ngọc Hân.
“Dị Hóa...? Cô đã lấy trọn wm của Savel! Không, hãy còn Đồng hóa còn chưa triển khai!”
Hắn như chợt nhớ tới điều gì, lăm le cảnh giác, hắn không biết Đồng Hóa có thể trị thương, nên hắn không nghĩ đến trường hợp này. Mà Ngọc Hân cũng không dùng Đồng Hóa để trị thương, mà là để cường hóa cho chính trường thương kia.
Vốn dĩ Bất Tuần Tự khác với Đồng Bộ ở chỗ là, Bất Tuần Tự có thể dùng chiêu cùng lúc, chồng chập với nhau mà Đồng Bộ thì phân trước sau, làm việc theo quy tắc vào trước ra trước.
Cấm Thuật Sư cũng không ngờ tới điều này, hắn còn nghĩ nó như Đồng Bộ của Savel, tức là còn đương cho rằng Ngọc Hân dùng Dị Hóa để tấn công hắn rồi lấy Đồng Hóa để làm việc gì đó, như là để bồi thêm một đòn tấn công khác.
Nhưng thực tế không phải như thế, Đồng Hóa và Dị Hóa chồng chập lẫn nhau, tạo ra kết cục không hề biết trước, càng chưa từng xuất hiện qua.
Càng khác biệt với Nghịch Chuyển của Lý Khang vốn dựa trên khuôn mẫu của Đồng Bộ, là sự kết hợp lần lượt từ Dị Hóa và Đồng Hóa.
Chung quy vẫn là người khai mở “đường tắt”, không thể lấy dữ kiện từ trước đó để so sánh, đối chiếu đến, vì suy cho cùng không thể cầm đèn chạy trước ô tô!
Lại nói, trường thương của Cấm Thuật Sư chỉ là sản phẩm sao chép mà ra, là hàng nhái, chung quy không có được đặc tính của Arayeitter mà như chính chủ vốn có, đấy chỉ là do Bureitter sao chép mà ra, hoàn toàn là đặc tính của hệ Đỏ.
Nhưng mặc kệ nó là thứ quỷ gì, hệ Đỏ hay Xám, wm của Ngọc Hân vốn kế thừa từ Savel, có cả Arayeitter và Bureitter, cân tất.
Như cô suy tính, Đồng Hóa và Dị Hóa xuất hiện cùng lúc, cùng tác động lên một chủ thể, và kết quả là cả hai tác dụng ngược lại nhau, sau cùng chính là xóa bỏ mục tiêu.
Giống như dùng cục tẩy bôi đi những thứ vẽ bằng bút chì vậy. Một bên vẽ một bên bôi, vừa mới vẽ xong lại bị bôi đi mất, lại phải vẽ lại; cục tẩy cũng thế, vừa bôi xong lại phải bôi tiếp. Cứ vậy, dưới sự ma sát cường độ cao cũng như tần suất, vòng lặp không có điểm dừng thì chuyện rách giấy diễn ra là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mà số lượng bút chì cùng tẩy đủ nhiều, hoàn toàn có thể triệt tiêu đi trang giấy kia bằng sự ma sát đó.
Mà bút chì cùng tẩy ở đây là Đồng Hóa và Dị Hóa, đối ứng với trang giấy là trường thương của Cấm Thuật Sư.
Máu thịt của Ngọc Hân vương trên mũi thương không nhiều, lượng wm cũng không lớn nhưng vừa đủ để tác dụng lên một cái vũ khí giả, hàng nhái mà ra.
Không mất nhiều thời gian lắm để nó biến mất.
Cấm Thuật Sư kinh ngạc nhìn cô, híp mắt, hắn biết không thể khinh địch được nữa rồi, hắn cần phải ra tay nhanh lẹ.
Nhưng vấn đề đến rồi!
Tấn công tầm gần, đối phương có thể sẽ dùng hai kĩ năng vừa rồi để gây sát thương ngược lại mình.
Mà khi tấn công tầm xa bằng Jadk, hắn tin chắc đối phương có thể dễ dàng né tránh!
Hắn vẫn không quên, ám tiễn của Kin, Ngọc Hân dễ dàng tránh được, huống chi thứ vũ khí đầy yếu điểm như Jadk!
Một khi bị nắm trúng dù chỉ là một sợi dây, rất có thể toàn bộ Jadk của hắn sẽ bị xóa bỏ như trường thương kia.
Cấm Thuật Sư cũng chưa từng quên đi khả năng đặc trưng của mình - Cấm Thuật: Sao Chép.
Nhưng mà khả dĩ, Savel lúc trước hắn còn không sao chép được, huống chi là người kế thừa của Savel. Chưa kể là đối phương còn mạnh hơn Savel nếu so ở cùng cấp độ!
Hoặc là hắn phải sao chép kĩ năng từ một ai khác để gỡ lại bàn thua trông thấy.
Hoặc là hắn câu giờ, chờ cho Bí Thuật Nhân đến.
Vừa đông vừa hèn, vốn là phong cách hành sự của hai anh em nhà này.
Nghĩ nghĩ, đánh không được, lui không xong, hắn chỉ có thể vờ như mình còn đang biến mạnh lên, câu giờ chờ người đến mà thôi.
Mà câu giờ, tức nhiên không thể thiếu nói nhảm câu chương!