Nơi nào đó trên Camryk's.
Tjader đã hoàn thành xong kì huấn luyện ngắn hạn của mình. Về mặt nào đó mà nói đây mới thực sự là huấn luyện, còn chạy đến chết, nhảy chân sáo, hay đi lạc tại chỗ,.. Đều là trò con nít! Món ăn tráng miệng trước thực đơn chính!
Lại nói, cũng chưa hẳn là thực đơn chính hay gì. Tjader biết rõ, buổi huấn luyện ngày hôm nay, cốt là chuẩn bị sẵn sàng cho chiến trường DD21, đó mới là món chính.
Cái món mà, không ai muốn ăn bởi vì có thể chết bất đắc kì tử.
Thông qua buổi huấn luyện, bản năng chiến đấu cần có khỏi phải nói, hơn nữa hắn cũng đã học được bộ kĩ năng căn bản cực kì hữu ích, mặc dù đôi khi sẽ góp mạng vào để thi triển.
Nhưng không thể phủ nhận sức mạnh của Tjader đã lên một tầm cao mới, vì hắn đã biết cách thỏa mãn wm của mình.
Sau một hồi nghỉ ngơi, Tjader vội vàng chỉnh lý cơ thể lại, mang theo một số nhu yếu phẩm, lật đật chạy đến sân bay dành cho trực thăng duy nhất ở đây.
Trên phi trường lác đác vài người đứng đấy: Coiling, Kokomi, phi công lái trực thăng, và một người khác đang ngồi cạnh ghế lái, bọn họ như tượng tạc ra, đứng như trời trồng, đợi sẵn ở đó từ lúc nào.
“Ngươi đến trễ..”
Coiling vẫn tỏ vẻ ngầu lòi, nghiêm khắc như mọi khi.
“Xin lỗi, ta mệt quá, ngủ quên..”
“Đừng nói nhảm nữa, mục đích của nhiệm vụ này như ta đã nói từ trước. Ngươi cần theo dõi sát sao vị trí đồng đội của mình, ở DD21, khi Went - đội trưởng của ngươi trở về phi thuyền mà nhìn thấy tin tức của Tổng bộ, lập tức sẽ không vọng động, chờ ngươi đến để thực hiện bước tiếp theo. Ngược lại nếu ngươi đến đó trước mà không thấy tín hiệu từ Went thì ở yên đấy, có lẽ Went còn mắc kẹt ở đó, chưa trở về phi thuyền kịp. Mà Went là một Bậc Cao còn có chuyện, huống hồ gì ngươi là Cấp Thấp, thế nên đừng tỏ vẻ mà thích thể hiện, tất cả đều muốn tốt cho ngươi cả thôi...”
Coiling hoa tay múa chân nói một tràng, Tjader nghe mà điên tai nhức óc, sở dĩ khả thi hắn đập bỏ mẹ Coiling cho rồi, nhưng vì đại kế mà kìm lại được.
“Đội trưởng Coiling, ngươi mới là người đang nói nhảm! Nói ít thôi, cho Tjader còn lên trực thăng làm nhiệm vụ, ngươi đang làm trễ nãi thời gian của mọi người đấy!”
Kokomi vì Tjader bất bình, không ngại mắng Coiling.
“Được, vậy ta nói bấy nhiêu đó thôi.. Còn nữa, đồng hành cùng ngươi còn có...”
Coiling sắp nói xong, như chợt nhớ ra cái gì, định nói tiếp mà bị Kokomi bịt miệng lại, ú ớ không thôi.
“Anh bạn nhỏ, ngươi lên trực thăng trước! Rồi sẽ có người nói cho ngươi những cái này, và kế hoạch cụ thể ở DD21. Ngươi cũng nên nhớ mạng mình là quan trọng nhất, có gì cứ bỏ chạy!”
“Ta biết rồi, các vị ta đi đây!”
Tjader cũng không dài dòng, khi thấy thấy hành vi của Kokomi là hắn đã biết bản thân nên như thế nào, hắn không ngại dạt Coiling sang một bên để thẳng đường lên máy bay.
Thằng phi công cũng thật thà, chào hai vị đội trưởng một cái rồi tức tốc lên ghế lái, thắt dây an toàn, đeo các trang bị bảo hộ, sau đó khởi động trực thăng, tức tốc đến nơi chỉ định.
Chỉ có Kokomi phấn khích quá đà, đứng vẫy vẫy tay với trực thăng, đến khi nó mất hút trong đám mây mới bỏ đi.
...
Trên trực thăng.
Đúng như Kokomi nói, ở đây có một người đang chờ sẵn đợi hắn, đối phương là một nữ nhân, mặc áo choàng màu nâu đất, dùng mũ áo che phần đi phần đầu, loáng thoáng chỉ thấy vài sợi tóc màu bạch kim ló ra theo mái tóc buông xả.
Ước chừng chiều cao tầm mét sáu hơn, chưa qua mét bảy, dáng người khá đầy đặn, bầu ngực to, cao vút, nếu Tjader không nhìn điểm này, hắn cũng không biết đây là nữ nhân.
Không.
Có lẽ đây là thằng cha nào đó mang ngực giả cũng nên.
Vì là nhìn theo chiều từ bên hông nhìn sang, bởi lẽ là vì cùng ngồi một hàng ghế, thế nên Tjader cũng không biết mặt mũi cô em này trông như thế nào. Hết cách hắn chỉ có thể thông qua giọng nói mà đoán già đoán non.
“Chào cô! Tôi là Tjader, hân hạnh được làm quen!”
Tjader chìa tay ra, mặt mày tươi cười hớn hở, ý đồ thân thiện làm quen với tư cách là đồng nghiệp với nhau. Nhưng mà đối phương chả thèm quan tâm đến hắn, không tỏ thái đội hay hành vi gì, xem Tjader như một đống không khí, chả có gì đặc biệt.
Nụ cười trên gương mặt Tjader có chút cứng đờ.
“Không sao, có lẽ là mình quá hấp tấp hoặc là không đủ thân thiện. Không vừa mắt người ta, làm lại, làm lại!”
Hắn tự nhủ, rút tay lại, chà chà lên bắp đùi, tằng hắng một cái, chỉnh lý tư thế ngồi, ngay lưng vuông góc, mặt mày hớn hở tươi cười, lại nói: “Chào cô, tôi là Tjader, là đồng đội với cô trong chuyến nhiệm vụ lần này. Mong được cô chiếu cố nhiều hơn!”
Tjader thiếu điều muốn quỳ xuống lạy.
Và, không ngoài dự tính, cô ta vẫn không mảy may quan tâm Tjader.
Phi công nhìn nghe thanh âm mà quay đầu, thấy vậy không khỏi phì cười nhưng vẫn biết kìm lại, khó khăn lắm mới nói được: “Anh bạn à, đừng phí sức nữa! Cô ta đang đeo headphone nghe nhạc mà ngủ rồi! Có kêu rát cổ họng, cô ta cũng không nghe thấy đâu!”
“Định mệnh!”
Tjader khó tin nói.
Dùng trực thăng, tốt độ xa xa không bì được với phi cơ chuyên dùng mà Went dùng trước đó, càng không nói đến việc nó ồn ào quá mức cần thiết.
Nhưng vì tình huống bất đắc dĩ, Tổng bộ cũng chỉ có thể cấp một cái trực thăng để viện binh lần này kịp thời tới chiến trường.
Sau khi Xích Quả hiện thế, trang thiết bị, máy móc, dụng cụ khoa học kĩ thuật, loài người đem theo không nhiều, đối với Camryk's mà nói móc ra được một cái phi cơ đã là phú hộ, càng chưa nói đến nhân lực, hay eSP – er.
Và cuộc chiến sắp sửa được kéo dài, mục đích cũng vì đó mà thay đổi. Họ, hay bất cứ ai, không đặt nặng vấn đề của vật chất đặc quánh lên hàng đầu nữa, mà chỉ còn giết, giết và giết mà thôi.
Giết hết tất cả các eSP – er ngoại quốc.
Giết những viện binh đến sau.
Giết những eSP – er trụ cột của chiến dịch.
Chỉ có thế, cán cân của trật tự thế giới mới mới được cân bằng như lúc sơ khai.
Chỉ có thế, thế lực cát cứ tứ phương mới có đủ thời gian để nghiên cứu wm nhiều hơn nữa, mới có khả năng chuyển mình trong thời đại này.
Vượt mặt Camryk's là một, mạnh hơn Alaska là hai.
Ai ai cũng muốn vậy, quốc gia nào cũng ôm mộng tưởng như thế.
Mà chân chính Camryk's hay Alaska nào có lý do để hậu bối trở mình, đè lên đầu cưỡi như bọn họ đã từng?
Nói tóm lại, nguyên nhân để dẫn đến Chiến dịch hủy diệt eSP – er quy mô toàn cầu, suy cho cùng là bởi vì sự nhỏ nhen ích kỷ của loài người.
Hoặc đó cũng có thể là tấm lòng nhân hậu, bác ái, yêu nước thương dân, yêu dân như con,... Không muốn con dân của mình đau đớn, tổn thương, thất bát, đau khổ,... Thế nên là giới chức trách, nhà cầm quyền tự cho mình cái quyền sinh sát, triệt tiêu đi mối nguy hiểm ẩn tàng có thể gây hại cho con dân của họ.
Mà mối nguy hiểm đó là đồng loại ở bên kia chiến tuyến khi bọn hắn cũng có cùng suy nghĩ, sách lược.
Để rồi, không ai bảo ai, hành vi của Alaska như một tín hiệu báo trước, như một loại pháo báo hiệu rằng, hết thảy chỉ có chiến tranh.
Mặc dù, có thể Alaska sẽ chẳng cử thêm người để chính quốc đánh quần đảo Heekcaa, hay đi cọ cọ Camryk's. Nhưng hết thảy, chỉ cần một bên tự ý phá vỡ cán cân mỏng manh ở DD21, thì những kẻ còn lại không ai bảo ai, tự khắc sẽ biết cần phải làm gì.
Thế lực tứ phương sẽ chẳng quan tâm Alaska có cử thêm người hay không, vì hết thảy bọn chúng chỉ cần một cái cớ, một cái cớ thêm dầu vào lửa nơi chiến trường DD21.
Khi một quốc gia đã manh nha có ý nghĩ như vậy, thì các quốc gia khác dù muốn dù không cũng sẽ cử binh tiến đánh. Vì bởi lẽ ngay từ đầu bọn hắn chỉ là đang dò xét lẫn nhau, đối phương có động binh thêm không cũng chỉ là đoán mò.
Sau đó vì để chắc chắn suy đoán của mình mà bọn hắn sẽ cho thêm người.
Ai ai cũng nghĩ như thế, mặc dù là một tập thể nhưng được cấu thành bởi sự suy nghĩ riêng một cá nhân.
Nghịch lý nhưng đó là kết quả của hiện thực tàn khốc này.
...
Ngô Ngọc Hân vẫn còn cái cảm giác bị ai đó theo dõi.
Khác với lúc trước, nhưng rõ ràng vẫn là loại cảm giác đó.
Cô không chắc mình có an toàn hay không nữa, cô muốn dừng lại để kiểm tra, nhưng mà khi cô nghĩ về Lý Khang, cô càng không có lý do nào để thuyết phục chính mình.
Có lẽ cô nên ích kỷ hơn, nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.
Biết đâu khi cô chưa đến được nơi cần đến, nguy hiểm đã kề cận cô.
Hoặc biết đâu khi cô gặp được Lý Khang, nguy hiểm sẽ kéo đến cho cả hai.
Chợt nghĩ đến điều này, Ngọc Hân lập tức đứng lại.
“Ra đây đi!”
Ngọc Hân cảm giác được bản thân bị theo dõi, điều này không chỉ có một mà thậm chí tới hai lần!
Ở giữa quá trình này, chính là việc cô tiếp xúc với người đàn ông kia và bị một cô gái khác đuổi đánh.
Vốn là cô cho chuyện này không hề có liên quan gì sự tình của bản thân, nhưng khi nghĩ kĩ lại, cô mới phát hiện là không phải, đây rõ ràng là một âm mưu kinh hoàng!
Cô không chắc lắm, rằng trước đó đối phương theo đuôi cô có phải vì mục đích là lần ra chỗ ở của cô với Aline hay không, nhưng từ sau khi nói chuyện với người đàn ông đó, cẩn thận nghĩ lại những gì đã nói, cô chợt nhớ đã hỏi thăm thông tin về nơi ở của Lý Khang, mà rõ ràng từ đó cảm giác bị theo dõi ban đầu đã biến mất, thay thế nó là một cái gì đó khác lạ.
Cô không ngừng bị dõi theo! Vì từng mục đích khác nhau mà người theo dõi cô cũng khác nhau.
Kết hợp với những gì người đàn ông đó đã nói, ngay khi cô gặp hắn, vận mệnh đã sắp đặt cô là phiền phức của Lý Khang, hiện tại cái đó dần lớn hơn, to ra như quả cầu tuyết lăn đều, khi và chỉ khi cô hãy còn cố chấp, đinh ninh muốn tìm Lý Khang cho bằng được.
Đến lúc đó sẽ chết cả lũ!
Cô chết cũng không sao, nhưng còn Lý Khang, hắn ta không thể chết!
“Ối giào, hỡi cô Ngô Ngọc Hân..”
Tên hề như thường lệ nhảy xuống từ nhánh cây cao, đặt tay ngang vùng bụng, khom người cúi chào đối phương, mà Ngọc Hân không có tâm tư để ý mấy chuyện này. Cô gắt gỏng: “Hóa ra lại là anh! Thảo nào tôi cứ nghĩ lấy đâu ra người tốt đến vậy, sẵn lòng ở đấy câu thời gian cho tôi bỏ chạy...Không, không đúng, mặc dù anh và người ban nãy rất giống nhau từ dáng người đến giọng nói, hành vi cử chỉ, nhưng các anh là hai người khác nhau vì khí chất khác biệt!”