Chương 67: Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

ĐÙNG!!!!!

Ngọc Hân đang nhảy giữa chừng phải cấp tốc khựng người lại trên không, sau đó theo bản năng mà nhảy ra sau một đoạn.

Ở đây có rất nhiều cây cao, cổ thụ, nhưng cô không dại gì núp dưới gốc chúng, trái lại, trong khoảnh khắc tức thời đó, cô lại lựa chỗ mặt đất thoáng đãng, rộng rãi.

Cô vẫn còn dư chấn từ âm thanh vụ nổ kia cứ ù ù trong tai, hết thảy cô chỉ có thể dùng Bất Tuần Tự: Đồng Hóa để trị thương.

Tốc độ khôi phục không phải nhanh như trước, nhưng có còn hơn không, cô cảm nhận rõ được những biến đổi trong cơ thể mình.

Từ tế bào đến mô, rồi các tổ chức cao hơn.

Cảm giác này rất lạ, rất kỳ diệu.

Ngay khi thanh âm im bặt mà dừng, một trận cuồng phong quét tới, thổi bay đất cát đầy trời. Cũng may Ngọc Hân có chuẩn bị từ trước, cô hạ thấp trọng tâm và dùng hai tay che chắn cơ thể.

Hết thẩy bụi bặm không cuống vào hốc mắt hay tai cô được, nhưng nhất thời uy lực của vụ nổ quá kinh khủng, từ xa xa cũng bị ngộ thương đến, những mảnh vụn đất đá li ti theo cơn gió va vào cơ thể Ngọc Hân, xoạt xoạt, như những lưỡi dao sượt qua, cô không tránh khỏi những thương tổn ngoài da.

Nhưng với Bất Tuần Tự: Đồng Bộ thì cũng không có gì đáng để nói lắm.

Sau khi được trị thương, lành lặn không sứt mẻ, Ngọc Hân mới lưu tâm đến tình huống vừa rồi.

“Đây là chuyện gì đang xảy ra? Vụ nổ kia là sao? Bom nguyên tử? Lựu đạn?”

Cô lẩm bẩm.

Đối với chúng ta mà nói, mọi việc tường tận như dùng đèn pin soi vào ban ngày. Nhưng so với Ngọc Hân, một nhân vật trong truyện, xét đến nhân sinh mà cô đã trải qua dù cho cô có nghĩ nát óc cũng khó lòng tìm được câu trả lời.

Cuộc sống chính là như vậy, đôi khi dù muốn dù không thì cũng có những lúc chúng ta mù mịt, mơ hồ như ai đó lấy tay che mắt mình. Nhưng hết thẩy đó không phải là lỗi của chúng ta! Chỉ vì thượng đế đã sắp đặt hết tất cả, vận mệnh đã an bài mà thôi.

Tỉ như sự mịt mờ và thiếu hiểu biết của Ngọc Hân lúc này.

Cùng lắm cô chỉ biết đó là thứ sức mạnh phi nhân loại làm đến, vì cô không ngửi thấy mùi thuốc súng. Hơn hết, đó chỉ đơn thuần là một vụ nổ, không có tiếng súng đạn bồi vào, không có tiếng chiến trận.

Suy cho cùng đấy không phải là chiến tranh diễn ra song phương. Vụ nổ quá lớn so với lựu đạn thông thường, quá nhỏ để sánh với bom nguyên tử. Mà dù cho có là bom nguyên tử, cô sớm đã chầu trời, không còn khả năng ở đây mà suy nghĩ tìm tòi chân tướng.

Cô có chút không hiểu, sống nơi này những hai năm, cô chưa từng thấy có loài thú nào sẽ phát ra công kích mạnh như thế đối với loài khác để săn bắt ăn thịt hay gì, hoặc nếu có thì cô đã sớm phát giác vì cô ở trong Anker cũng không phải ngồi chơi xơi nước mà đi săn mệt bỏ mẹ ra.

Bởi vậy khi dùng phương pháp loại trừ, khả năng còn lại dù khó tin đến đâu thì nó cũng là sự thật.

Mà sự thật ở đây là có một nhân loại nào đó mang sức mạnh phi thường đang đồ sát sinh linh cách đây không xa.

Cô cũng chỉ đoán được như thế, còn sự thât của sự thật như thế nào thì cô không biết.

Nhưng mà nhãn quang sáng lên một khắc, cô biết tiếp theo mình cần phải làm gì rồi.

...

“Ngươi cảm giác được điều gì không?”

“Một lượng lớn wm được giải phóng?! So với wm từ Kin ở hình dạng kia thì lớn hơn rất nhiều lần!”

“Ta cũng cảm giác như vậy. Chậc, hễ suy tính được đối sách thì từ đâu lòi ra một vấn đề khác, nghĩ thông để xử lý việc đó lại ló đầu thêm chuyện khác,...ta cảm thấy là tác giả đang chơi chúng ta!”

“Cũng có thể.. Nhưng ngươi biết gì không, vừa rồi ta lại cảm nhận luồng wm đó rất quen thuộc!”

“Ngươi là đang nói đùa sao? Chúng ta đã đi giáp vòng cái DD21 này rồi, gặp biết bao eSP – er? Không thấy quen cũng là lạ! Với lại lấy đâu ra con quái vật có chứa lượng lớn wm như thế?”

“Ngươi quên rồi sao? Có một kẻ như vậy? Là mục tiêu không thể bỏ qua trong nhiệm vụ lần này?!”

Bí Thuật Nhân đớ người, bỗng dưng hắn quên mất đi một nhân vật kinh tởm và quan trọng như thế, hắn không tin vào đầu óc của mình nữa rồi. Cứ như thể mọi chuyện đã xảy ra chỉ là một giấc mơ và hiện giờ não bộ đang cố gắng loại bỏ đi mớ dữ liệu dư thừa đó để chừa không gian lại cho ký ức hiện thời thao tác.

“Ừ, ta nhớ ra rồi. Thiết nghĩ, chúng ta nên hạ hắn trước rồi sau đó mới đi tìm Alaska tính sổ! Ngươi thấy sao?”

“Ý ta ngay từ đầu đã thế, chỉ có ngươi là không nguyện ý, giờ hỏi lại ta chẳng phải là dư thừa?”

“Ta quên mất..”

“Đừng để tâm. Hạ được hắn coi như trút bỏ phần nhiều gánh nặng. Ngược lại, hễ khi hắn còn sống, dù cho chúng ta có đẩy lùi được Alaska, ta vẫn cảm thấy bứt rứt không yên!”

“Ngươi lo sẽ có người đi tìm hắn kéo mối quan hệ?!”

“Kinh khủng hơn như vậy nhiều!”

“Đem về Tổng bộ?”

Bí Thuật Nhân vô thức nuốt nước bọt, nói ra quan điểm của mình.

Cấm Thuật Sư khẽ gật đầu.

“Cái này dù thế nào đi chăng nữa, bản thân sự hiện diện của hắn chính là tai họa ngầm, một quả bom phát nổ lúc nào không hay. Mà từ trước chúng ta đã nghĩ xong đối sách đối phó với hắn rồi, chỉ vì kẹt nhiệm vụ chính tuyến mà phớt lờ qua thôi. Giờ trở lại vấn đề chủ chốt, trong nhiệm vụ tiếp theo này, trước hết ta muốn triệt tiêu hắn, bâu giờ ngươi đã không còn dị nghị thì ta sẽ dùng llama đã kết nối với Ngô Ngọc Hân hòng tìm ra cô ta trước, cô ta là người duy nhất biết tên kia ở đâu!”

“Được..ngươi cứ làm đi!”

Llama là kĩ năng do Cấm Thuật Sư dùng Sao Chép tạo ra từ trước, tích lũy lại dùng dần. Bởi vậy, nó không cần niệm chiêu hay thời gian chờ cái gì, vốn dĩ những thao tác cần thiết đã làm từ trước, bây giờ căn bản lấy ra xài mà thôi.

Sau một khắc, hắn đã biết mục tiêu đang ở đâu, vội nói với Bí Thuật Nhân: “Cô ta ở chỗ kia, cách vụ nổ không xa, ta có linh cảm không tốt lắm về chuyện này..”

“Ta xác nhận!”

Bỗng từ trong rừng cây đi ra một tên hề, khác. Hắn từ tốn tiến lại gần hai anh em nhà Trigger, “Ta vừa chiến đấu với cô ta xong, vốn là không có dự định đuổi tận giết tiệt nên cô ta chớp thời cơ mà chạy đi mất rồi.”

Cấm Thuật Sư nhướng mày, “Nói trọng tâm!”

“Kĩ thuật chiến đấu của cô ta không có gì đặc biệt, nhưng vấn đề nằm ở bộ wm mà Savel để lại. Xích lại gần một chút, ta sẽ còn nhiều điều để nói cho các ngươi lắm đây!”

Hai người kia cũng vô thức xích lại gần một tẹo.

Bọn hắn thảo luận xong, cũng là lúc trời bắt đầu về đêm.

Trên cao, ánh trăng vằng vặc lẻ loi chiếu sáng một khung trời.

Lúc Ngọc Hân phát hiện ra quỹ tích di chuyển cuối cùng của thú triều cũng là lúc cô phát giác được bọn chúng đã giải tán.

Không còn lại gì.

Cô mịt mờ, thờ thẫn một lúc.

Muốn chết thôi mà cũng khó vậy sao?

Mọi chuyện đáng ra rất dễ nói nếu cô có thể tự sát, bởi lẽ một khi cô bị thương, Bất Tuần Tự: Đồng Hóa với dạng nội tại vô thức trị thương cho cô. Không những thế, nó còn cường hóa, bồi bổ thêm.

Không chết được, càng thêm mạnh mẽ hơn. Cô không rảnh làm điều vô ích như thế.

Ít nhất là trong hoàn cảnh này.

Phải có một ai đó, cái gì đó kết thúc sinh mạng này.

Không vì cái gì hơn là bởi một khi cô còn sống, rắc rối sẽ ập đến Lý Khang. Mà cô thì không muốn chuyện đó xảy ra.

Mong ngóng được thú triều, tưởng đâu được chết rồi, nhưng đến nơi thì tuyệt vọng hẳn ra.

Hết cách, cô cũng chỉ có thể chạy bôn ba khắp nơi, nguyện cùng ai đó đánh nhau với mình, chỉ cần cô không đánh trả, cô chết là cái chắc.

Đối với Ngọc Hân, cô biết rõ điểm mạnh và điểm yếu của Bất Tuần Tự: Đồng Hóa.

Chỉ cần vết thương vượt ngưỡng khả năng nguồn năng lượng phi tự nhiên cung cấp, hết thảy nó chỉ có thể tận chức trị thương đến khả năng có thể.

Vậy khi cô cạn kiệt năng lượng, mà dính phải vết thương chí mạng, dù cho cô có hồi phục đến đâu cũng khó tránh khỏi chết vì mất máu.

Mà muốn tiêu hao năng lượng phi tự nhiên này không phải là rất dễ hay sao?

Bất Tuần Tự vốn dĩ là hoạt động song song, cùng lúc với nhau, mà lại bật hết kĩ năng lên cùng một chủ thể là Ngọc Hân, thì hết hao thanh wm là chuyện sớm chiều.

Với tư duy logic của Ngọc Hân nghĩ như vậy thì cũng không có gì lạ.

Thậm chí cô còn ước ao, Đồng Hóa đối nghịch với Dị Hóa mà tạo ra hiệu quả lau bỏ như chúng tác dụng với vũ khí của Cấm Thuật Sư kia. Lau bỏ, lau bỏ chính cô, khác gì tự sát đâu? Cô chính là mong chờ như thế.

Nhưng như đã nói, vật chất kỳ dị chính là không xét đến logic thông thường mà hoạt động, nếu không thì chẳng gọi là “kỳ dị”.

Ngọc Hân không biết, chính cô đã vô tình tạo nên một loại trạng thái, mà mãi về sau, hễ bất kì ai trong giới eSP – er khi nghe danh cũng sợ vỡ mật.

Di chuyển ở tốc độ cao, là một loại thường thức do Ngọc Hân luyện tập hằng ngày mà ra, lâu dần bị ảnh hưởng bởi thức ăn là đám thú trong rừng không khỏi có một ít năng lượng ngoại lai bồi đắp vào, đản sinh ra một loại thể chất khác hẳn nhân loại thông thường. Đối ứng với, nó không hề liên quan gì đến wm mà Ngọc Hân đang sở hữu, đơn giản là wm ngấm sâu vào trong cơ thể rồi, là thể lực bị biến thiên đi, nên cô có thể di chuyển liên tục mà không có vấn đề gì với chuyện cạn kiệt wm.

Ngược lại, cô càng mong là nó tiêu hao bớt đi nữa là.

Vốn dĩ Ngọc Hân đã có sẵn một lượng wm hỗn tạp do hai năm ăn thịt các loại thú trong rừng, cộng với wm mà cô kế thừa từ Savel. Phải biết wm của Savel là từ Arayeitter và Bureitter hợp thành, nhiều hơn mức bình thường là tất yếu.

Kết hợp cả hai lại thì bể chứa wm của cô là không hề nhỏ, ngay cả khi cô bật hết skill lên, cũng không thể năm mười phút là nó tiêu hao hết dẫn đến việc wm cắn trả hay gì.

Bỗng cô hơi khựng người lại một nhịp: “Trước sau gì cũng đang xài, chi bằng mình cường hóa vào chân để di chuyển nhanh hơn?”

Nghĩ vậy, cô lập tức dùng Bất Tuần Tự: Đồng Hóa để cường hóa đôi chân của mình.

Không ngoài dữ liệu, tốc độ của cô đề thăng lên một mảng lớn.

Trước đó là nói, cô chạy nhanh như bay, bây giờ có thể nói Ngọc Hân chẳng khác nào đang ngồi tàu lửa.

Là dạng tàu lửa đệm từ, có thể đạt 600 km/ giờ.

Ban đầu cô hãy còn chưa quen, thoắt một cái, cả cơ thể cô đều bị biến dạng đi dưới tốc độ di chuyển kinh khủng kia, chưa kể vậy, việc ma sát với không khí, các cơ và xương cốt tiếp đất liên tục để di chuyển, vô hình trung tạo thành một cỗ áp lực không hề nhỏ.

Nhưng cũng chỉ có thể đến vậy mà thôi, bởi vì wm giải khai hoạt động hết công suất với toàn bộ chiêu thức, bao gồm Bất Tuần Tự: Đồng Bộ hoạt động dưới dạng nội tại, điệp gia với dạng chủ động. Trong nháy mắt, thương tổn trở về không, như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng khoảnh khắc kế tiếp, cô lại bị chính lực lượng ban đầu kia giày vò cô nữa, và cứ thế Đồng Bộ được kích hoạt.

Chỉ khi cô cạn kiệt wm, bằng không, đây chính là vòng lặp vô tận, cứ lặp đi lặp lại.

Những tưởng chuyện này vô nghĩa, nhưng hao wm thì chẳng còn gì vô nghĩa cả. Bản chất cơ thể của Ngọc Hân dần thoát ly khỏi phạm trù của nhân loại thông thường, một chút một chút từng bộ phận trên cơ thể cô dần được loại bỏ và thay thế vào.

Tương tự với nghịch lý con tàu Theseus, Ngọc Hân có còn là chính cô không?

Khi từng phút từng giây trôi qua, từng bộ phận trên người cô đều được thay mới.

Vấn đề của Ngọc Hân hay con tàu của Theseus còn đặt nặng bản chất đâu mới thực sự là chính chúng ta. Đâu mới là cái tôi, là bản thể cá nhân duy nhất? Linh hồn? Tính cách? Kí ức và những trải nghiệm? Nhưng ngay cả những điều ấy cũng luôn biến đổi liên tục trong dòng chảy của thời gian, một hình thái của sự thay thế. Tôi khi mới sinh ra và tôi hiện nay liệu có thực sự là một? Tôi ăn uống, sinh hoạt, vận động thể chất mỗi ngày, cộng thêm quá trình lớn lên và lão hoá, cơ thể tôi thay đổi qua năm tháng. Tôi học hỏi những điều mới mỗi ngày, trải nghiệm những cung bậc cảm xúc khác nhau, va chạm cuộc sống, tiếp xúc mọi người, tất cả khiến tôi có một cách nhìn nhận khác với hôm qua. Tôi đã thay đổi và tôi có còn là tôi? Với tình huống giả tưởng rằng tôi năm mươi tuổi già dặn lão làng gặp tôi hai mươi đầy nhiệt huyết bốc đồng, tôi có còn hiểu tôi khi ấy không? Quan trọng hơn, nếu tôi năm mươi và tôi hai mươi chỉ là một cái tôi duy nhất thì tôi hai mươi có thực sự nhận ra được chính mình nhưng là tôi năm mươi bởi hai bản thể chỉ là một? Nếu có thì tôi hai mươi căn cứ vào đâu? Diện mạo ư? Chắc không phải vậy.

Thế đấy, ngay cả khi không có sự xuất hiện của Xích Quả hay wm, hay bất kì năng lực siêu nhiên nào khác. Bản chất về sự hiểu biết của con người đối với vũ trụ này đã không quá lớn rồi, người ta còn không hiểu đại dương đã chế tạo ra tàu vũ trụ mong muốn chu du khắp nơi tìm kiếm sinh mệnh ngoài hành tinh,..

...

Trước mắt không xa, khi nhìn thấy ảnh lửa bập bùng trong đêm tối, hơi nhoáng lên những tia lửa li ti bay ra từ những rặng than củi.

Thoang thoảng là mùi thịt nướng cháy khét.

Ngọc Hân cấp tốc dừng lại.

Kể cả khi như vậy, cô hãy còn quán tính mà trượt tới trước một đoạn.

Sượt sượt.

Vừa hay, cô đã đến ngay trước mặt bọn họ.

Không do dự thêm một giây khắc nào, cô lập tức dùng Bất Tuần Tự: Dị Hóa lên đối phương.

Xem ra In vẫn còn đủ tỉnh táo và nhanh nhạy, không như On bận tâm suy nghĩ nhiều, hắn ngay lập tức đứng dậy ứng đối, bật Linh Phục lên, hai tay nắm chặt rìu sáu lưỡi từ lúc nào, bổ nhào về trước.

Keng!!

Dưới sự cường hóa liên tục của Đồng Bộ từ trước, cộng thêm kĩ năng đang được kích hoạt hiện tại, Ngọc Hân không khó lắm để dùng hai tay bắt chéo lại, để khủy tay đi ương ngạnh, chống đỡ trực diện với vũ khí của đối phương.

Tuy vậy cô vẫn bị man lực của In đẩy lùi ra sau một khoảng.

Được đà, In tiến lên một bước, thủ thế lướt tới, quét một đòn đá ngang trực diện.

Nhưng cùng lúc đó, Dị Hóa đã ngấm vào cơ thể In, ăn sâu vào mạn sườn trái của hắn, vết thương được gây ra như cơn bỏng nặng cấp độ hai, vùng da bị tổn thương đã không còn chỉ là lớp da biểu bì trên cùng. Khi này, bề mặt da đã trở nên phồng rộp, đỏ rát, đau nhức. Mụn nước sẽ có cơ hội phát triển trên bề mặt da. Dần dần mô da trở nên dày, mềm, nhìn giống vảy, chúng gọi là tiết dịch fibrinous. Nếu không xử lý kịp thời, dưới tác dụng chồng chập lẫn nhau của Bất Tuần Tự thì chẳng mấy chốc vết thương sẽ biến xấu, dẫn đến cấp độ 3. Khi đó, In chính là một phế nhân.

Mà trái lại, Ngọc Hân còn non kinh nghiệm chiến đấu, cô không lường trước được tình huống này, như dự tính mà bắn ra xa.

Cô muốn chết, không lý do gì để cô bật Song Hành lên để né skill cả, dùng tay đỡ đòn trước đó cũng là do vô thức phản xạ mà ra, cô cũng không nghĩ đến bản thân đã đủ mạnh để phòng thủ như vậy.

Đối phương kinh ngạc, cô cũng kinh ngạc không kém.

Mặc dù đã bị đá gãy vài ba cọng sườn non, nhưng cô vẫn nuốt ngược ngụm máu tươi vào bụng, nhoẻn miệng cười, sau đó cô thoắt nhảy đến trên đầu On, giơ chân lên thật cao, dự là dùng gót chân đập nát sọ hắn.

Nhưng không ngờ At đã nhảy ra sau lưng cô, hai thanh Push Dagger hình chữ T bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay kia vô thanh vô thức đã cắm sâu vào trong bả vai Ngọc Hân.

Không dừng lại ở đó, At nắm vũ khí của mình vừa nhấn mạnh vừa xoáy sâu vào đến tận cùng, xuyên qua lớp da thịt mỏng manh, hai mũi dao kia đã chạm đến ống xương của Ngọc Hân, chẳng mấy chốc nó sẽ bị xoắn nát, xoáy xuyên qua.

Rõ ràng, vũ khí In vừa to vừa mạnh hơn nhưng lại không bằng với hai cái dao găm của At.

So ra, kĩ thuật với kĩ năng mới là chân lý. To hay mạnh đều vô nghĩa như nhau.

Lúc này, Ngọc Hân không thể chịu đựng cơn đau được nữa mà phun hết huyết dịch ra ngoài, ngay lúc cô còn trên không, bị At dùng hai thanh Push Dagger đẩy đi thì trước mặt cô lại xuất hiện hình dáng bông hoa cúc sáu cánh đang to dần.

Không, đấy chính là cây rìu sáu lưỡi của In.

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, cô chỉ có hai lựa chọn, một là dùng Đồng Hóa để chặn lại đòn đánh phía trước, nhưng song song với đó cô sẽ bị hai thanh Push Dagger từ phía sau xuyên thủng đến trước vì cô đã chặn lại lưỡi rìu của In tương đương với việc cơ thể cô đang có một điểm tựa để cô không còn bị đẩy đi bởi At. Mà điểm tựa này xuất phát từ việc cô đang chặn đứng một nguồn lực khác, lẽ dĩ nhiên, lực đó sẽ không bị triệt tiêu đi bởi cô, mà nó chỉ đổi hướng nhưng vẫn cùng một phương với lực tác dụng ban đầu. Nói dễ hiểu, trường hợp này cô sẽ bị gấp hai lần sát thương, bởi vũ khí của At và chính cô do chặn đứng nguồn lực từ In.

Lựa chọn thứ hai chính là, cô cứ để đó, mặc cho mọi chuyện cứ xảy ra, không đá động wm, không ngạnh sinh nữa. Chắc chắn cô sẽ bị hai lực từ hai người xé xác.

Không cần suy nghĩ nữa, một kẻ đang đi tìm chết như Ngọc Hân có gì đâu mà đáng nghĩ. Cô không cần chọn, nhắm mắt xuôi tay, cô đã mãn nguyện.

Trong tiểu thuyết yy, những lúc như thế này, nhân vật chính sẽ từ lỗ nẻ nào đó chui ra, kịp thời ngăn chặn kẻ địch, thành công cứu được người bị hại.

Sau đó tuyến nhân vật chính, mặt đối mặt, thẹn thùng nhìn nhau rồi trao nhau nụ hôn cháy bỏng. Các diễn viên quần chúng, nhân vật phụ đứng quanh chỉ biết lặng câm, hoặc là đã bị nhân vật chính dùng skill cho nổ banh xác từ trước rồi.

Tuyến kịch bản kế tiếp, không cần nói, mọi người cũng đều hiểu.

Nhưng đáng tiếc thay, đây không phải bộ truyện yy đó.

Ngọc Hân một lòng muốn chết, Lý Khang cũng không phải là thần, tự biết hết mọi chuyện mà xuất hiện đúng lúc, diễn tốt vở “Anh hùng cứu mỹ nhân”.

Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến...

Lưỡi búa sắc bén kia dễ dàng chia đôi Ngọc Hân ra làm hai phần lớn cùng vài ba mảnh nhỏ hơn, giữa đường cắt của hai nửa người Ngọc Hân nát bấy, bầm dập; những thớ thịt, mảng xương hình tam giác bất đồng vương vãi tứ phía; máu tươi ồ ạt chảy ra loang lổ khắp nơi trên mặt đất; nội tạng cùng các tổ chức cơ thịt cũng theo đó mà trào ngược ra khỏi người, ồng ộc.

Ngọc Hân lên cơn co giật, liên hồi, giảm dần theo thân nhiệt của cô.

Như bản năng trỗi dậy để chống chọi với cái chết, cô còn ráng rướn người, giơ cánh tay nhuốm đầy máu đỏ về hướng ánh trăng hiu hắt.

Sột.

“Ả chết rồi..?!” At nghi hoặc.

“Không biết, nhưng an toàn vẫn hơn. Biết đâu ả chỉ đang giả vờ, sau đó bồi một kích chí mạng cho chúng ta?! Dù sao thì cũng không nên nói lý với kẻ điên, nhất là kẻ không biết chữ chết viết như thế nào!”

In dè chừng nói.

“Ngươi cầm rìu, phạm vi hoạt động dài hơn ta. Cứ bổ, nát bấy ra đi, cũng tiện cho bọn thú cắn nuốt..”

In trầm tư như có điều suy nghĩ, “Được!”

Sau đó hắn rất thẳng thừng mà bổ. Một búa, hai búa, ba búa,...

Đến độ, cánh tay của hắn đã tê rần. Thi thể của Ngọc Hân đã bấy nhầy như đống bùi nhùi hay như thịt băm bằm sẵn ngoài chợ kia, sớm đã không còn nhận ra nhân dạng.

Nếu không phải vì còn sót lại vài mảnh vải vụn che thân, ắt cũng sẽ không có người biết đây là một nhân loại. Cùng lắm họ chỉ nghĩ, đấy cũng là một nạn nhân xấu số nào đó của cơn thú triều đã càng quét qua.

Đột nhiên In quăng cây rìu xuống đất, ôm bụng của mình đang trở đau quằn quại, “Khốn kiếp! Là kĩ năng từ trước đó,...cứ nghĩ là vết thương ngoài da, rát đau một chút,.. mẹ nó... thật không ngờ nó lại biến tướng!”

At cũng bất trắc thần sắc, bộ dạng khó coi khi chứng kiến In đang bị cơn đau hành hạ, mồ hôi thấm đẫm cả người, gân xanh gân đỏ nổi đầy trên trán.

Cảm giác giống như, In bị táo bón...

At dò hỏi, “Khó chịu lắm không, hay để ta gọt bỏ nó đi?”

Hắn tung hứng hai thanh Push Dagger trước mặt In.

“Không...không cần!”

Nói rồi, In gạt người At sang một bên, cố gắng di chuyển đến cạnh tảng đá, tựa lưng vào đó, thì thầm: “Hợp Nhất..”

Cùng lúc đó, cả người hắn như hóa đá, thân xác dần khô cứng lại, thoạt nhìn qua In chỉ phủ lại bên ngoài màn da lớp bụi bậm đất cát, như xi măng đã khô nước. Nhưng At biết, chân chính In đã hóa thành chất lỏng, tan chảy, chui rúc vào sâu trong lòng đất.

Khi thời gian đủ lâu, In đã mượn tổ chức cấu trúc của đất thành công tái tạo cơ thể của mình lại, quá trình này gọi là Hợp Nhất.

Cũng không lâu lắm, In lành lặn không một tổn thương nào, hoàn hảo chui từ dưới đất lên xuất hiện ở ngay phía sau lưng At.

Thấy đối phương đang ngồi xổm, bận vọc thi thể của Ngọc Hân làm chuyện gì, In không nhịn được mà mở miệng: “Ngươi đang..”

Nhưng chưa nói xong câu, hắn lại bị At đánh gãy: “Suỵt, đừng lên tiếng... Ta đang tập trung nhìn xem, wm của người này đang nằm đâu...”

“Cái gì..?”

In bất khả tư nghị, ầm ầm lao đến ngồi khụy bên cạnh At, hắn khó tin nói: “Cái này...điều này...làm sao mà có thể xảy ra được chứ? Đỡ được đòn đánh của eSP – er làm sao có thể là nhân loại thông thường được, nhất là khi ta là người ra tay được cơ chứ?!”

At đồng tình, “Đúng vậy, điều này thật vô lý! Dựa theo kiến thức thông thường, thì wm sau khi mất đi ký chủ nó sẽ thoát ly ra khỏi bể chứa, tồn tại bên ngoài môi trường với dạng phân ly độc lập, dù cho bể chứa có là con người hay động vật! Nhưng đằng này, ngay cả khi cô gái này đã bị băm làm trăm mảnh, vẫn không hề thấy có dấu hiệu ngưng thực mà xuất hiện hay dư lực ba động trong không khí của wm!”

In nuốt nước miếng, vô thức nắm chặt cán rìu, hung hăn đè chặt nó trên mặt đất, “Hay là nó đã thoát ra lúc chúng ta không để ý rồi?”

At đứng dậy, phủi tay nói, “Điều này không có khả năng, từ lúc cô ta bị ngươi băm nát đến bây giờ ta luôn nhìn chằm chằm, làm sao có thể lọt khỏi quan sát của ta được..”

“Trừ khi là cô ta chưa chết...”

At khó khăn nói ra suy đoán của mình.

“Không thể nào có chuyện như thế được! Vô lý!”

In dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chuyện này phi logic đến chừng nào, thế là hắn thẳng thừng bác bỏ luận điểm của At.

Mà At cũng đã quá quen thuộc In rồi, hắn cũng không nhất thiết nổi giận hay tức điên cái gì.

Không có đúng và sai, chỉ khác biệt là ở góc nhìn.

Đối với In, một kẻ chính tay hạ sát và băm nhỏ nặng nhân ra làm trăm mảnh làm sao có thể tin được cái giả thuyết rằng nạn nhân vẫn còn sống, không có chết?

Nếu cô ta còn không chết, vậy vừa rồi hắn đã giết ai? Băm vụn cái gì? Cái nịt à?

Ngược lại, đối với At thì chưa bắt gặp dư lực ba động của wm thoát ra thì làm sao không thể nghi ngờ tính mạng của eSP – er đó được cơ chứ.

Hết thảy, bọn họ có xung đột quan điểm với nhau thì cũng là do xuất phát từ góc nhìn mà ra.

At trầm ngâm, “Ta không biết, không rõ ràng cho lắm... Hiện tại quá ít dữ kiện để biết chính xác những gì đang xảy ra. Ta có đề nghị, một là ở đây canh chừng đống thịt nát này, để xem nó có động tĩnh gì khác hay không...”

“Ta chọn phương án thứ hai!”

In nghiêm túc nói, “Chờ? Chờ biết tới khi nào, chờ chờ mãi à? Hơn nữa ngươi cũng phải tính xem hiện tại đang ở trong hoàn cảnh nào mà lại kêu phải chờ xem? Lại nói, nhiều khi xuất sinh nó đã như thế, như con đường tiến hóa dị biệt vậy, biết đâu được nó là như thế và vĩnh viễn cũng như thế, thì làm sao có thể mang những chuẩn mực quy tắc trước đó mà áp đặt lên nó được? Chưa kể..”

Mặc cho In nói một tràng, At dửng dưng cắt ngang lời hắn.

Hắn từng bước tiến lại gần đống lửa, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, ta biết ý của ngươi rồi. Chuẩn bị hành trang thôi!”

“Đi? Đi đâu?”

“Phía Nam! Chi viện đã kéo đến đó, chúng ta cần tiếp ứng để phụ tá nhiệm vụ của bọn họ. Mà lẽ ra ta không thích như thế, nhưng dẫu sao quyết định nằm trong tay ngươi, ta chỉ cho đề nghị và ngươi liền đáp ứng nó!”

“Vậy thì đi thôi? Sợ cái gì nữa? Ta còn mấy mối thù chưa trả, lần này có thêm viện binh, lãi mẹ lẫn lãi con, thù mới nợ cũ tính luôn một lượt!”

At nhún vai, “Tùy ngươi, đừng cản trở kế hoạch của ta là được!”

“Không vấn đề gì..!”

In đá văng đống lửa, mặc cho than đỏ bay tứ tung hắn cũng không để tâm vấn đề có cháy rừng hay không, In lác đác đi theo sau At, cơ thể lảo đảo.

Rõ ràng ngay cả khi In đã dùng Hợp Nhất, thương tổn của hắn không hoàn toàn chữa khỏi 100%. Cứ như vậy, vẫn còn một ít vết thương sót lại. Như cũ, In nghĩ mọi chuyện đã xong, nhưng hắn nào ngờ, đấy chính là lúc cơn ác mộng của cuộc đời hắn giáng lâm!