Ánh trăng chiếu vào trên lưỡi đao, sáng loáng, một mảnh sáng như tuyết.
Chương quản gia liếm môi, nhìn Đào Yêu Diệp giãy dụa không có kết quả, như thể đang nhìn một con mồi hung dữ đã rơi vào bẫy.
- Thật sự là một làn da đẹp, ta chưa bao giờ thấy làn da trắng như vậy, đường cong đẹp mắt như vậy.
- Ta biết rõ ngươi là người Vấn Đạo Tông, giết ngươi sẽ rất phiền phức, thế lực Vấn Đạo Tông che khuất bầu trời, tiểu nhân vật như ta lại làm sao dám chọc Vấn Đạo Tông?
Chương quản gia nói, khóe miệng chảy ra nước bọt, vừa lau vừa nói:
- Nhưng da của ngươi thật sự là quá đẹp, khiến cho ta không nhịn được bí quá hoá liều, ngươi lại tự nguyện ở lại Thượng gia ăn cơm, cơ hội hạ độc tốt như vậy ta không nắm chặt, vậy liền quá ngu ngốc.
Trong cơm tối có độc!
Thấy Đào Yêu Diệp còn đang giãy dụa, Chương quản gia tận tình khuyên nhủ:
- Đừng giãy dụa, coi như ngươi không có trúng độc, cũng không phải là đối thủ của ta. Ngươi chẳng qua là vừa mới bước vào Trúc Cơ kỳ, mà ta là Trúc Cơ hậu kỳ.
Tuy nói như vậy, nhưng Chương quản gia cũng không có buông lỏng cảnh giác, Trúc Cơ kỳ Vấn Đạo Tông quyết không thể đối đãi như Trúc Cơ kỳ phổ thông!
Chương quản gia nói như vậy, chỉ là không muốn để cho Đào Yêu Diệp phản kháng.
Càng phản kháng, da thịt càng liên kết chặt chẽ, thì càng khó lột da, đây là kinh nghiệm đúc kết nhiều năm.
- Thả lỏng, chỉ nhói một chút mà thôi, rất nhanh liền không còn đau.
Chương quản gia liếm cây đao lột da, tới gần Đào Yêu Diệp.
Đột nhiên, Đào Yêu Diệp đột ngột đứng dậy, toàn thân linh lực thông suốt, nắm chặt Thiên Huyễn Ô, hung hăng đập vào trên mặt Chương quản gia.
Chương quản gia nắm chắc thắng lợi trong tay, bị đánh cho không kịp đề phòng.
- Ngươi làm sao lại không trúng độc? !
Sau khi bị đập vào mặt, Chương quản gia thuận thế xoay tròn, tránh né công kích, nhưng gã vẫn là không thể hiểu được, chất độc dùng để hạ độc Đào Yêu Diệp là tác phẩm đắc ý của gã, không biết có bao nhiêu tu sĩ đã ôm hận mà chết, làm sao lại mất đi hiệu lực?
Đào Yêu Diệp không đáp, sau khi xác nhận rằng con vẹt thực sự là của đại tiểu thư, nàng liền đề cao cảnh giác.
Toàn bộ người trong thôn đều biết rõ có một đầu yêu điểu biết nói chuyện bay loạn, Thượng gia phàm là phái người đi tìm, liền có thể tìm được vẹt, nào còn có những chuyện về sau này.
Cử động của Thượng gia trái với lẽ thường, tất nhiên là có vấn đề!
Lại thêm thái độ cự người ở ngoài ngàn dặm của tiểu thư Thượng gia, không giống như đuổi người, ngược lại là đang nói ở lại Thượng gia sẽ gặp nguy hiểm, thúc giục bọn hắn tranh thủ thời gian rời đi.
Thanh âm lười biếng truyền đến từ phía sau lưng, trả lời thay cho Đào Yêu Diệp:
- Môn học nhập môn bắt buộc « 1800 loại độc dược phổ biến cùng với giải dược » của Vấn Đạo Tông, ngươi muốn đọc không?
Độc dược mà Chương quản gia tự hào, ở trong mắt Vấn Đạo Tông chỉ là chuyện tiếu lâm, độc mà ngươi luyện ra, còn có thể mạnh hơn độc dược mà Đan Đỉnh Phong luyện ra?
Chương quản gia bỗng nhiên quay đầu, phát hiện ra Lục Dương ôm thanh cổ kiếm đang dựa vào khung cửa, cười tủm tỉm nhìn gã.
Chương quản gia biết rõ, Đào Yêu Diệp không phải con mồi, gã mới là con mồi.
Gã trầm giọng hỏi:
- Các ngươi là làm thế nào phát hiện được ta?
Gã không cảm thấy chính mình lộ ra chân tướng, người Thượng gia đều nằm trong sự khống chế của gã, không có ai tiết lộ bí mật.
Khi Thượng Duyên trò chuyện với hai người Lục Dương trong phòng, gã lo lắng ngoại phóng thần thức sẽ bị phát giác, liền đổi thành nghe lén, từ đó biết được hai người Lục Dương là đệ tử Vấn Đạo Tông.
Nhưng khi đó Thượng Duyên cũng không có tiết lộ thân phận của gã.
Thính lực của gã rất tốt, cho dù là viết hay vẽ cũng đều không thoát khỏi lỗ tai của gã.
Lục Dương cười nói:
- Có biết vẹt nói gì ở trong thôn không?
- Nói gì?
- Nó nói 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp ở đâu?'.
- Ban đầu chúng ta tưởng con vẹt đang tìm Trương Quan Giáp, về sau mới biết nó chỉ đang lặp lại mà thôi, vào thời điểm đó ta liền suy nghĩ, Trương Quan Giáp cũng không đi ra giang hồ, vẹt là từ đâu nghe được câu nói này.
- Ngươi nói xem có khả năng hay không, vẹt nói không phải 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp ở đâu?', mà là 'ngươi là ai, Chương quản gia ở đâu?'.
Lục Dương nghĩ đến một hình ảnh:
Hai mươi ngày trước, đại tiểu thư trong lúc vô tình phát hiện Chương quản gia bị người thay thế thân phận, liền hoảng sợ quát hỏi: 'Ngươi là ai, Chương quản gia ở đâu?', sau đó hất đổ giá đỡ chim, con vẹt kinh hoàng bay đi, đây là câu nói sau cùng con vẹt nghe được, thế là ở trong tiệm may, đối mặt với Hoàng hương chính, vẹt lặp lại câu nói này.
Có lẽ là vẹt phát âm không chuẩn, hoặc có lẽ phản ứng đầu tiên của Hoàng hương chính là Trương Quan Giáp bản thân tiếp xúc nhiều nhất, tóm lại câu nói đó của vẹt liền biến thành 'ngươi là ai, Trương Quan Giáp ở đâu?'