- Chúng ta đến từ Vấn Đạo Tông một trong ngũ đại tiên môn, tu vi đều là Trúc Cơ kỳ, lần này chúng ta tới thôn Thái Bình là vì nghe nói có yêu điểu nhiễu người...
Lục Dương bắt đầu chậm rãi nói, giọng nói ôn hòa, là một thuyết khách rất giỏi.
Thượng Duyên nghe được hai người là Trúc Cơ kỳ, trong đáy mắt lóe lên một tia vui mừng.
Ba người trò chuyện một lúc, Thượng Duyên bị hấp dẫn bởi cuộc sống tu sĩ phi địa độn địa mà Lục Dương miêu tả, cũng muốn ra ngoài xông xáo một phen, kiến thức thiên địa rộng lớn này.
- Ta muốn tu tiên, nhưng cha ta không đồng ý, ông ấy nói tu tiên quá nguy hiểm, ông ấy nếu không phải có vận khí tốt ở bên trong thăm dò cổ mộ, đã sớm chết ở trong cổ mộ.
- Ta đã hỏi ông ấy mấy lần, ông ấy cũng không có nguyện ý nói cho ta
Thượng Duyên tức giận nói, nàng yêu thích nghe kỳ văn dị sự, cha của nàng rõ ràng có kinh nghiệm cá nhân, lại không nguyện ý kể cho nàng nghe.
Trong lòng Lục Dương cảm khái, xem ra gia chủ Thượng gia cũng là một người có cố sự.
- Gia chủ Thượng gia là tu vi gì?
Thượng Duyên tựa hồ nghĩ tới vẻ mặt dương dương đắc ý của cha mình, trợn mắt nói:
- Nghe ông ấy nói khoác, trước kia là Luyện Khí chín tầng, về sau gặp đại nạn, may mắn sống tiếp được, tu vi rớt xuống ngàn trượng, không phải Luyện Khí bốn tầng thì chính là Luyện Khí năm tầng.
Đào Yêu Diệp nói:
- Cũng không tệ, thôn Thái Bình không có nhiều tu sĩ, hương chính mạnh nhất cũng chỉ là Luyện Khí bảy tầng, Luyện Khí bốn năm tầng cũng đã có thể sinh sống rất tốt, chớ đừng nói chi là gia chủ Thượng gia còn có một chút ít nội tình.
Thượng Duyên thở dài:
- Nhưng ta không muốn sống cả đời tại quận Khúc Hà, muốn hành tẩu giang hồ, nhìn một chút cái thế giới tráng lệ kỳ quỷ này, tuổi tác của ngươi và ta tương tự, ngươi đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mà ta còn chưa Luyện Khí
Đào Yêu Diệp đang muốn khuyên bảo gì đó, liền nghe Chương quản gia đang gõ cửa:
- Tiểu thư, nên ăn cơm tối. Còn có hai vị thiếu hiệp, lão gia cố ý căn dặn, nói sắc trời đã tối, để hai vị ăn cơm xong ngủ lại một đêm lại đi.
- Phu nhân lão gia cùng với Hoàng hương chính đang chờ các vị.
- Được, đi thôi.
Lục Dương đáp.
Đào Yêu Diệp vốn định từ chối, lại bị Lục Dương ngăn lại:
- Ngươi thấy đó, ta đã sớm nói người Thượng gia nhiệt tình, sẽ giữ chúng ta qua đêm, họ tốt bụng như vậy, sao không cảm kích?
...
Trên bàn ăn, gia chủ Thượng gia ngồi ngay ngắn ở chính vị, đang trò chuyện cao hứng với Hoàng hương chính, những những người khác cũng đều ăn ăn tận hứng, tuy rằng không bằng đồ ăn ở Vấn Đạo Tông, cũng cũng coi như là món ngon.
Chương quản gia cùng với nha hoàn cung kính đứng ở một bên, hầu hạ mọi người.
Một bữa tận hứng, Hoàng hương chính về nhà, Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp ngủ lại, ở đông sương phòng, hai người chỉ cách nhau một bức tường.
Đào Yêu Diệp thực sự không muốn ngủ ở chỗ này, nàng là một người rất kén chọn giường, ngoại trừ chiếc giường trong động phủ Vấn Đạo Tông kia, những chỗ khác đều phải nằm thật lâu mới có thể ngủ.
Đào Yêu Diệp biết rằng đây không phải là một thói quen tốt, việc ăn ngủ ngoài trời là điều bình thường của tu tiên giả, nàng đã cố gắng thay đổi, nhưng trước mắt còn chưa có thành công.
- Lục sư huynh ngược lại là chỗ nào cũng có thể ngủ.
Đào Yêu Diệp tự nói chuyện với chính mình, không biết tại sao, thấp giọng cười cười, rồi ngáp một cái.
- Hôm nay ngược lại là được đi ngủ sớm, xem ra có thể ngủ rất ngon...
Đào Yêu Diệp bỗng nhiên kịp phản ứng:
- Không đúng! Có người hạ độc!
Nàng quay người liền muốn cầm Thiên Huyễn Ô mở ra kết giới, kết quả phát hiện ra linh lực trong cơ thể vận chuyển không lưu loát, khó mà điều động.
Trong lòng nàng giật mình, lại có người hạ độc trong lúc vô thanh vô tức, là ai?
Đây là độc nhằm vào tu sĩ. Nếu đối phương biết mình là tu sĩ mà còn dám động thủ, hẳn cũng phải là tu sĩ.
Thượng gia chỉ có vài người như vậy, ngoại trừ gia chủ Thượng gia, nàng cũng không có phát giác được còn có ai là tu sĩ.
Là gia chủ Thượng gia?
Hay là tu sĩ có tu vi cao hơn nàng khiến nàng không thể cảm giác được?
Lục sư huynh ở bên kia thì sao?
Một loạt câu hỏi lập tức hiện lên trong đầu Đào Yêu Diệp, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Cửa phòng mở ra, Chương quản gia thư thả bước vào, trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn lại tàn nhẫn.
- Là ngươi!
Đào Yêu Diệp trừng to mắt, không nghĩ tới là Chương quản gia, trong lòng lập tức trầm xuống.
Không thể nhìn ra Chương quản gia là tu sĩ, nói rõ tu vi của Chương quản gia còn cao hơn nàng.
Chương quản gia cầm một cây đao lột da trong tay, Đào Yêu Diệp cách năm bước cự ly cũng đều có thể cảm nhận được một cỗ oán khí nồng đậm, không biết có bao nhiêu người đã chết ở dưới cây đao này, oán khí trùng thiên.