Chương 5: Ta Lại không thể Tu Luyện – Ông trời có mắt không?

“Tu Luyện, đúng rồi. Ta phải tìm hiểu phương thức tu luyện a” Trần Phong thầm nghĩ.

Trần Phong vừa nghĩ đã lập tức hỏi Linh San.

“Linh San muội muội, ta và muội lớn lên cùng nhau. Muội có thể nói cho ta biết làm sao để có thể tiến hành tu luyện không” Trần Phong hỏi.

“Huynh ấy không lẽ bị sét đánh hư đầu thật rồi.” Linh San thầm nghĩ.

“Huynh! Huynh không phải thể chất đặt thù yếu từ nhỏ không thể tu luyện được sao? Sao lại hỏi ta chuyện này?”

“Trầm!”

Lời nói này vừa ra khỏi miệng Linh San khiến cho hắn như nhận thêm một cú trời giáng vào tai.

“Lại không thể tu luyện! Số ta có phải nhọ như vậy không? Ông trời có phải đang trêu đùa ta không? - ở thế giới trước đây đã không thể tu luyện. Xuyên không tới phiến thế giới đến đứa con nít 3 tuổi cũng có thể tu luyện tại sao ta lại không?”

“Lão Thiên a! ông thật là biết trêu ngươi mà!”

“Ta không tin! Nếu vậy sao không để ta chết đi, mang ta đến nơi này để làm gì!” Trần Phong than thân trách phận không ngừng.

“Linh San muội về trước đi. Huynh cần đi một nơi!” Nói xong hắn nghĩ ngay đến một nơi trong ký ức của hắn.

Không đợi Linh San đáp lời hắn đã chạy như chưa từng bị thương thế vừa rồi vậy.

“Huynh chạy nhanh thế còn nói là bị thương không đi nhanh được? mà kẹt xe là gì vậy nhỉ” Linh San vừa nói vừa tò mò với những biểu hiện khác thường của Trần Phong.

------

Một tấm biến với 4 chữ to dược thiếp vàng sáng chói mắt “ Đan Các – Thiên Âm”.

Hai mắt hắn mở to hướng nhìn nơi này với vẽ trầm trồ. “Ở Sài Gòn giá như có nơi này nhỉ? Ta đâu phải vất vã xuyên không? Nghĩ đi đâu vậy – nếu như có thì cũng đâu thể là Sài Gòn”

Vừa đặt chân vào Đan Các hắn đã ngưởi thấy một mùi nồng đậm của thảo dược. “Mùi đúng thật là thần thánh – Đúng nơi ta cần tìm rồi.!”

Trong ký ức của hắn luôn có 2 từ “Trúc Cơ đan- Đan được nhị giai” giúp võ giã có thể trúc cơ và ổn định căn cơ tu luyện.

Phải thử mới biết nó có hiệu nghiệm không. Dù là thuốc độc ta cũng phải thử.

“Khách nhân người cần gì?” tiểu nhị đan các lên tiếng.

“Ở đây có thể cung tất cả các loại đan cho cả Trấn Lỉnh Nam võ giả cần đến từ nhất giai đến tam giai đan dược. Tụ Huyết Đan, Tụ Linh Đan, Sinh Cơ Đan… Khách quan không biết chọn loại nào?”

“Không biết chổ của ông có Trúc Cơ Đan hay không?” Trần Phong lên tiếng

Vừa nghe thấy 3 từ này tiểu nhị bổng thay đổi thái độ ngay lập tức vì không thấy có vị đại nhân vật nào đi cùng. Mà tên tiểu tử đứng trước mắt luyện thể sơ kỳ cũng chưa đến. Số lượng người muốn mua loại đan dược này không phải đại cao thủ, cũng là luyện dược đại sư.

Muốn phục dụng Trúc Cơ đan cần phải có người có nội lực hùng hậu để dẫn dắt dược liệu nếu không muốn tự bạo mà chết.

“Tên này không lẽ không hiểu được điều này? Ta mặc xác ngươi có biết hay không, kiếm tiền quan trọng hơn” tiểu nhị nghĩ thầm.

“Có chứ có chứ. Loại đan dược này cũng không phải là hiếm. Khách quan cần bao nhiêu viên? ở chổ ta mỗi viên Trúc Cơ đan 1000 kim ngân” tiểu nhị đáp.

“Ngươi nói kim ngân có phải là thứ này” vừa nói Trần Phong vừa lục trong người lôi ra một nắm kim loại hình đồng xu có khắc hoa văn cổ quái được treo ở thắt lưng.

“Tên này đầu óc có vấn đề gì thế nhỉ? Đến Kim Ngân cũng không biết? – Ta mặc xác ngươi

“Dạ khách quan thật có khiếu hài hước. Đúng đấy rồi ạ! - Ở đây khách quan vừa vặn có hơn 10 nghìn kim ngân. Không biết ngài muốn mua số lượng đan dược là bao nhiêu để ta đi chuẩn bị?” tiểu nhị vội vàng đón lấy trong tay số kim ngân mà Trần Phong lôi ra sợ tiền đến tay Trần Phong lại đổi ý.

“Vừa hay ngươi cứ lấy cho ta 10 viên đi.” Trần Phong đáp.

“10 viên ngươi đây là tự sát a?” Hắn vừa nghĩ vừa thất kinh.

“Ngài đây là thật sự muốn 10 viên?” tiểu nhị hỏi lại xác minh mình nghe không nhầm.

“Đúng vậy!” “Trần Phong thầm nghĩ tên tiểu nhị này làm sao nhỉ? Cứ hỏi tới hỏi lui như gặp ma? – Mặc kệ ngươi ta phải tu luyện…” Trần Phong nghĩ.

Vừa nghe xong tên tiểu nhị vội vàng đi chuẩn bị và nắm chặt số tiền vừa nhận trong tay Trần Phong và cất đi ngay lập tức.

“Của khách quan đây – Khách quan cần gì nữa không ạ!” vừa nói hắn nghĩ thầm trong bụng “Đêm nay ngươi có chết cũng đừng về tìm ta a. Trách bản thân ngươi một tấm chiếu mới chưa trải sự đời. Hahaha!”

“Tốt rồi! Đa tạ!” nhận đan dược xong thứ mà Trần Phong muốn làm ngay lập tức là phục dụng đan dược để lập tức có thể tiến vào tu luyện và trãi nghiệm võ giã.

Hắn một mạch về thẳng nhà, rồi vào phòng đóng sầm cửa lại ngụ ý không muốn ai quấy rầy mình.