- "Trần Phong ngươi không sao chứ?"
Một thiếu nữ tầm tuổi hắn với bộ dạng lo lắng cũng đa đứng nấp từ đằng sau từ rất lâu ở đó.
- "Linh San muội đã ở đó từ khi nào?" Trần Phong đáp
"Con còn nói à. Linh San đã ngày nào cũng lo lắng không yên chạy tới lui lo cho con". Mẹ của hắn trách móc với giọng nói yêu thương
- "Thật ngại quá. Đã làm cho mọi người lo lắng".
Trong ký ức của hắn Linh San muội muội này từ nhỏ là thanh mai trúc mã với hắn. Không biết từ khi nào gia tộc hắn nhận nuôi thêm thiếu nữ này. Trần Phong và Linh San luôn gắn với nhau như hình với bóng.
Mặc dù chỉ mới trặc 13 tuổi nhưng Linh San luôn mang một nét đẹp ngây thơ trong sáng. Với một chút tinh nghịch. Đôi mắt to tròn với hàng lông mi đen lánh, cong vuốt. Làn da trắng muốt như tuyết. Dáng người mảnh mai đã có những đường con nhấp nhô của thiếu nữ. Số phận định sẳn trong tương lai Linh San sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc và chính sắc vóc này mang đến cho cô không biết bao nhiêu phiền toái và tai kiếp.
Ngày hôm ấy xảy ra sự việc, Linh San đã khóc rất nhiều và luôn túc trực bên hắn cho đến khi hắn tỉnh lại.
“Huynh tỉnh lại là được rồi – ta cứ tưởng huynh ngủ luôn rồi chứ” Linh San nói với giọng hờn giỗi pha lẫn một chút tâm tình.
“Ta không sao rồi, muội hãy về nghỉ ngơi sớm. Mai ta mua kẹo hồ lô đường đền cho muội nha” Trần Phong đáp.
“Plè! Không thèm – mai ta chờ huynh trước công thành Bắc” nói xong Linh San chạy thẳng một mạch về nhà với vẻ mặt vui mừng và thích thú.
Hôm sau, vì vừa trải qua một lần thập tư nhất sinh nên Trần Phong cảm thấy cơ thể mình khi cử động truyền tới từng đợt tê buốt.
Tỉ mỹ kiểm tra thân thế thì thấy vẫn còn một số vết thương ở khắp nơi đang có dấu hiệu kéo da. “Cũng may tại thế giới này có đan dược – nếu không không biết thương thế của ta đến khi nào mới lành” vừa kiểm tra Trần Phong vừa nghĩ.
“Vạn Linh giới a!”
“Hẳn là có nhiều chuyện đặc sắc a!”
“Ta phải thay bước lên đỉnh cao a!”
Hắn liên tục ca thán 3 lần.
“Ân! Đột nhiên hắn phát hiện mình còn chưa biết gì về việc tu luyện ở thế giới này nói gì đến đỉnh cao võ giả? Hahahaha!....” hắn vừa nghĩ vừa cười bản thân.
-----------
Cổng thành Bắc, Trấn Lỉnh Nam. Trần Phong vừa tập tễnh bức ra thì thấy bóng dáng quen thuộc của một tiểu cô nương đang đứng đợi hắn có vẻ đã từ rất lâu.
“Huynh sao bây giờ mới tới? ta đợi cả nửa ngày” Linh San giận giỗi hỏi.
“Ta, ta bị kẹt xe?” như trong tiềm thức của hắn đột nhiên tuôn ra luôn câu cửa miệng mỗi khi trễ hẹn với bạn.
“Kẹt xe là gì?” Linh San khó hiểu hỏi lại. “ Xe là gì huynh có phải bị sét đánh đến ngớ ngẩn rồi không?”
“À à! Là là, ý ta là ta bị thương thế còn nặng đi hơi chậm ấy mà” hắn tìm thấy một lý do hết sức cho việc mù đường của mình.
“Xí, ta không đôi co với huynh” nói xong Linh San vội níu tay Trần Phong chạy thật nhanh đến cửa hàng quen thuộc mà 2 bọn nó hay mua kẹo hồ lô.
----------
“ Tránh đường! Tránh đường! không muốn chết thì tránh ra mau.”
“Ai dám cản đường công tử Hạ Thiệu Khang của Hạ gia.”
Một cỗ xe ngựa lao tới đằng xa với tốc độ cực nhanh, khiến cho bụi đất cùng những người đi đường phải nấp sang một bên vì mức độ hung hãn đến dọa người.
Hạ gia một gia tộc lớn nằm trong Tứ đại gia tộc của Trấn Lỉnh Nam. Hạ Thiệu Khang con trai út của - Hạ Gia được cưng chiều và bồi dưỡng rất nhiều thiên tài địa bảo để tu luyện.
“Thằng kia muốn chết hay sao mà không tránh đường?” tên xa phu trên xe ngựa nhìn thấy Trần Phong đứng yên như trời tròng.
Trần Phong lần đầu được kiến thức những loại tình huống như vừa rồi nên hắn chưa kịp hiểu ra chuyện gì để phản ứng lại thì cỗ xe ngựa đã lao đến trước mặt hắn.
“Thằng kia! Là ai sao dám cản đường của Hạ Thiệu Khang thiếu gia?” xa phu tiếp tục lớn tiếng quát
“Ái chà, thì ra là thằng nhãi con nhà họ Trần” một thiếu niên mặc áo bào xanh bước ra từ trên xe ngựa xuống nói.
“Ta tưởng ngươi vừa rồi bị thiên phạt chết! vậy mà cũng nhặt về được một mạng à? Hahaha…” Hạ Thiệu Khang vừa cười nhạo nói.
“Ngươi còn chưa chết ta làm sao chết được?” Trần Phong đáp trả.
“Ai chà, mới nhặt lại được một mạng. Nhìn người không ra người, quỹ không ra quỹ vậy mà còn mạnh miệng – Hôm nay bổn thiếu gia đang có việc vui nên tha cho ngươi 1 mạng”
“Nếu ngươi chịu xin tha bổn thiếu gia ta đây” Hạ Thiệu Khang vừa nói vừa phe phẩy chiếc quạt trên tay.
“Xin tha! Ngươi đừng ỷ thế hiếp người quá đáng. Nếu ngươi muốn gây sự đánh nhau hãy đánh với ta” Linh San đứng bên cạnh thấy vậy lớn tiếng giải vây.
Mặc dù cùng tuổi với Trần Phong, nhưng Linh San lại có thiên phú cực kỳ cao. Linh San hiện tại đã đạt tới cấp độ luyện thể trung cấp đỉnh Phong. Mà Trần Phong thì hiện tại hắn luyện thể sơ kỳ còn chưa đạt tới cũng bởi vì một thể trạng quá yếu từ nhỏ.
Hạ Thiệu Khang đã đạt tới luyện thể Trung kỳ. Lúc này hắn cực kỳ tự tin với thực lực của bản thân. Chưa nói xong hắn đã lập tức động thủ.
Chân đạp mạnh nhảy lên không lao tới hướng Trần Phong đang đứng. Nắm đấm đả chuẩn bị sẳn.
Hạ gia “Kim cang Quyền”. Một nắm tay lao vút tới với tốc độ cực nhanh.
“Bàng! Một quyền được đón đỡ ngay tại trên không bởi một cước cực mạnh đến từ đôi chân như ngọc. Là Linh San ra tay chấn lui một quyền vừa tung ra.
“Ngươi! Làm sao có thể…!” Hạ Thiệu Khang kinh nghi thốt ra.
Với cước lực này ắt hẳn đã gần đạt tới Luyện Thể đỉnh phong. Mà hắn đây vừa mới bước vào Luyện Thể Trung kỳ.
“Được lắm! Xem như hôm nay ngươi may mắn. Để xem ngươi có nấp sau váy cô tiểu nha đầu này mãi được không?” Hạ Thiệu Khang cay cú thốt ra.
Hắn có thể nghĩ tới việc đánh tiếp kết quả sẽ ra sao.
“Ngươi…Ngươi Ngươi… cái gì mà Ngươi!” Muốn đánh thì phóng xe tới đây ta đợi. Linh San lém linh nói.
“Được lắm! Ta sẽ đợi đến lúc cuộc đấu tỉ võ tuyển chọn đệ tử cho Học Viện Võ Thần ngươi có tiếp tục nấp sau lưng đàn bà nữa không?” “Còn nếu như ngươi không dám lên võ đài thì ta xem như ngươi cam bái chịu làm con rùa đen rút đầu. Hahaha!” Hạ Thiệu Khang đắc ý nói.
“Chúng ta đi!” Hạ Thiệu Khang lên xe ngựa và phóng đi hút tầm mắt.
“Một màn này diễn ra sao có vẻ quen quen nhỉ? Tại sao ta cứ thấy cảnh này quen mắt vậy tar? – Không lẽ ta đọc nhiều truyện tiên hiệp quá rồi?” đến tại thời điểm hiện tại Trần Phong vẫn chưa thích ứng được với những gì đang xảy ra.