Chương 3: Tái Sinh – Vạn Linh Giới

“Trần Nhi!..........” “Trần Nhi!..........” một tiếng thét xé lòng từ một quá phụ vang vọng từng hồi trong không gian.

Bà mẹ ôn trong tay một đứa bé tầm 13 tuổi. Ngước mặt lên hét từng hồi, nước mắt hàng hàng lệ chảy xuống gò má.

Khung cảnh xung quanh tất cả chỉ là một mảng cháy sém như vừa có một vụ nổ lớn.

Một đốm sáng như nghe thấy được tiếng thét của quá phụ này lao từ một vùng không gian hướng tới vị trí của 2 mẹ con.

“Xoẹt!”

Thời không ngưng động, đứa bé vừa chết đi ngón tay bắt đầu cử động. Bà mẹ giật nảy mình với một màn vừa rồi. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều vì với bà, tất cả mọi thứ của bà là “Trần Nhi” đang cháy xem trên tay vừa sống lại. Dường như trời xanh đang nghe thấu tiếng lòng của bà.

“ Trần Nhi”

“ Trần Nhi”

“ Trần Nhi”

“Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi.” mẹ của đứa bé ôm nhìn chằm chằm vào con mình trong một căn phòng nhỏ. Chắc hẳn đã nhiều ngày không ngủ vì lo lắng cho đứa bé nằm trên giường.

Bị đánh thức bởi tiếng gọi của một người phụ nữ Mạnh Hùng mơ hồ nhìn thấy cảnh vật xung quanh không phải là căn phòng bừa bọn đầy truyện tranh của mình nữa. Mà là một căn phòng mang phong cách cổ trang.

Người phụ nữ trước mặt hiện trong ký ức của mình là mẹ của một cậu bé 13 tuổi tên Trần Phong.

Những thứ còn sót lại là cậu bị một tia sẽ đánh cháy đen bởi một trận chiến giữa 2 vị Linh vương đang tranh ngôi Linh Đế. Các vùng phụ cận giữa chiến trận đi qua đều là một mảnh phế tích. Mẹ con của Mạnh Hùng cũng là nạn nhân bị cuốn vào cuộc chiến này.

Nhưng Mạnh Hùng vẫn nhớ rằng mới hôm trước hắn đang loay hoay viết lách và ngủ thiếp đi trong cơ mơ tiên hiệp của mình. “Tại sao mình lại ở đây? Không lẽ… Không lẽ… Không lẽ mình đã thật sự xuyên không?”

“Cảnh tượng trước mặt đây là…”

Trong đầu hắn vẫn tồn tại ký ức của đứa bé này và những ký ức đó nói về một thế giới mà không phải thuộc tầm hiểu biết của hắn về thế giới hiện đại.

“Mẩu thân”

“ Người đây là…” thuận theo ký ức và phản xạ hắn thốt lên.

“Con đã gần như chết đi và hôn mê đã được hơn 10 ngày rồi.” Mẹ của Trần Phong đáp.

“Đã 10 ngày rồi?”

“Mau ăn vào viên đan dược này sẽ giúp con khỏe lại”

“Đan dược?” hai từ này như chấn động tinh thần hắn.

Hắn đã ước ao được sinh ra trên một thế giới mà con người có thể tu luyện và nắm giữ vận mệnh của mình. Tồn tại đan dược có ý nghĩa rất lớn đối với suy nghĩ của hắn.

Với kiến ký ức của 1 thiếu niên 13 tuổi thì hắn thu nhặt được cũng chỉ có hiểu biết sơ bộ về nơi mà hắn được sinh ra.

Trấn Lĩnh Nam, một trấn nhỏ thuộc một quốc gia dưới sự cai trị của Linh Đế. Mà mẹ con hắn là thuộc một gia tộc nhỏ của Trần gia Chuyên kinh doanh dược liệu.

Hắn vừa trải qua một tai kiếp đến từ trận chiến tranh Đế vị của các Linh Vương. Mặc dù thị trấn của hắn ở cách rất xa trung tâm đế quốc và cách rát xa trung tâm chiến trường. Nhưng dư ba từ trận chiến ấy đã hủy diệt không biết bao nhiêu làng mạc xung quanh.

“Thiên địa này có thể tu luyện, ta sẽ bắt các ngươi trả giá cho gì mà các ngươi đã gây ra với phiến thiên địa này”

“ Linh Vương ư! Linh Đế ư! Hãy chờ ta tới”