Chương 2: Bước Ngoặc

Trên đoạn đường từ trường về nhà, hắn luôn chú tới tới một ngôi miếu nhỏ cổ kính nằm trong một hẻm. Chưa một lần dám đặt chân vào. Hôm nay Mạnh Hùng lấy hết can đảm thử vận may của mình.

Đứng trước cổng của ngôi miếu rồi, hắn chần chừ một hồi và lấy hết can đảm.

“Phải tìm vận may ở nơi có thần linh” nắm chặt nắm tay với quyết tâm. Hắn vứt luôn chiếc xe đạp cùi của mình bên hông miếu. Đi thẳng vào bên trong.

Vừa bước vào bên trong, Mạnh Hùng cảm nhận được khí tức toát lên từ cảnh vật xung quanh với hàng chữ đã không nhìn thấy rõ trên cây cánh cổng phủ đầy rêu. Ước lượng đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng mới hình thành được khí tức này.

Xuyên qua cánh cổng 200m đập vào mắt là một cây đa thật to ôm lấy một ngôi miếu nhỏ. Những rễ cây chằng chịt đan xen lẫn nhau ôm lấy ngôi miếu như một kiệt tác của thần thánh.

Hắn chợt có cảm giác yên tĩnh đến đáng sợ tách hẳn với các âm thanh náo nhiệt bên ngoài.

Mạnh Hùng nhìn quanh vẫn chưa phát hiện của vị sư nào trong ngôi miếu này.

“ Ta ở phía trước – ta ở phía trước – hãy tìm ta” bổng một âm thanh chợt vang lên trong đầu hắn.

“ Bộp Bộp” Mạnh Hùng lấy tay táng mạnh vào đầu mình mấy cái vì xung quanh chẳng có ai. Nhưng tại sao lại có tiếng nói. “Không lẽ có ma?”

“Có nên đi tiếp hay quay về” Mạnh Hùng thầm nghĩ. “Thôi liều luân, cầu phú quy trong nguy hiểm”

Hắn bị thôi thúc vì giấc mơ võ hiệp của mình đêm qua. Đánh liều bước tới gần ngôi miếu.

Ngôi miếu hỏ chỉ cao tầm 2m được ôm bao phủ bơi một gốc đa cực lớn và các rể chi chít đan xen. Nhìn vào trong hắn thấy ánh đèn dầu vẫn được cháy lây lất. Trước mặt sân không thấy có 1 chiếc lá khô nào cứ như là đã được thường xuyên quét dọn hàng ngày.

“Chắc chắn có vị sư nào ở trong này” Mạnh Hùng thầm nghĩ.

“ Nếu không có ai mình vô thắp cây nhan cầu xin bình an với may mắn cũng được” “mặc khác biết đâu thần linh hiển linh chỉ điểm” với suy nghĩ này hắn mạnh dạn hơn bước hẳn vào trong ngôi miếu kia.

Với chiều cao 1m8 của mình Mạnh Hùng khó khăn cúi xuống mới lách mình vào được bên trong miếu.

Đập ngay vào mắt hắn không phải một bước tượng phật mà lại là một bước tượng một nữ nhân tay cầm một quyên sách và một cây bút – đang ngự trên một con long. Bức tượng này có nét đẹp như bồ tát từ trong tranh vẽ. Nhưng rõ là không phải chân dung và hình tượng của một vị bồ tát thường gặp nào như trong các kinh sách hắn đã đọc qua.

“Quái lạ! sao ở đây không thờ phật nhỉ?” Mạnh Hùng tự nhủ.

Nhìn xung quanh ngoài pho tượng của nữ bồ tát trên hắn cũng không có bất kỳ vật dụng khác như lư hương hay hoa.

Bên dưới là một trước pho tượng là một ngọn đèn dầu, ánh sáng lây lất thắp lên ánh sáng mờ nhạt cho căn phòng tối om bên trong.

Bổng nhiên “ Bộp!”

Một cơn đau lôi đình giáng xuống đầu hắn. Một vật gì đó rơi xuống trúng đầu hắn.

Đầu óc bổng nỗi đom đóm chẳng thấy cảnh vật xung quanh.

Trong lúc nữa tỉnh nữa mê hắn thấy nữ một nữ nhân y hệt như pho tượng ném cho hắn 1 thứ gì đó.

Và luôn miệng nhắc lại câu “ hãy tìm ta! hãy tìm ta! Hãy hồi sinh ta!”

Hắn lắc lắc đầu chợt bừng tỉnh sau cú đau trời giáng chỉ thấy phía sau hắn 1 cây bút cổ giống hệt như trên bức tượng.

Trong đầu hắn bổng vụt lên 2 từ “ Sáng Thế” sau đó vụt tắt.

Mạnh Hùng kiểm tra kỹ cũng chỉ là một cây bút ngòi được làm bằng lông thú bình thường (Kiểu bút mấy ông thầy đồ hay viết thư pháp). Nhưng chất liệu để làm thân bút hình như là bằng một thứ kim loại. Nhưng có thể thấy cây bút đã bị tuế nguyệt ăn mòn và gỉ sét. Sơ bộ đánh giá thì đây cũng là món hàng, thứ mà nếu có vứt giữa chợ thì người ta cũng chả thèm để ý.

Nhận ra có sự cổ quái ở ngôi miếu này hắn vội vã lao ra ngoài với vận tốc ánh sáng. Trên tay vẫn vô thức cầm lấy cây bút và vớ lấy chiếc xe đạp cà tàn của mình lao thẳng về nhà.

---------------

Ở một diễn biến khác…

Ngôi miếu tại con hẻm không còn ở đó như mọi khi. Thay vào đó là một số nhà bình thường như nó chưa từng xuất hiện ở đó.

“Cuối cùng cũng tìm được…. Ta đợi ngươi”

--------------

Về đến nhà hắn vô thức vứt cây bút qua một xó như thói quen tự nhiên hay vứt đồ lung tung của hắn.

Lúc này cơn đói lại nhắc nhở hắn phải đi nấu mì ăn như mọi khi. Vừa ăn xong hắn lại vùi đầu vào viết lách và vẽ vời những câu chuyện viễn tưỡng của hắn như mọi lần.

Mạnh Hùng dạo gần đây hắn đang có một giấc mơ tại một thế giới khác ở nơi đó hắn có thể tu luyện. Nơi có các Đại đế, Thần vương tranh phong. Nơi mà Linh cầm dị thú phân tranh lãnh địa.

Hắn lao đầu vào câu chuyện mà hắn đang viết cho đến rất khuya mà thiếp đi lúc nào không hay.

Ngoài trời, mưa nặng hạt kèm theo gió lớn. Cánh cửa sổ quên đóng buổi chiều bị gió lùa rít lên từng tiếng rõ to.

“víu….víu….víu”

“Xoẹt! Rầm!”

Một ánh sách lóe lên đánh thẳng vào căn phòng Mạnh Hùng đang ở. Nhắm hướng vị trí của cây bút ban chiều hắn vứt ở trong xó mà đánh tới.

Không gian như ngưng đọng lại, trong khoảnh khắc này hắn vừa bừng tỉnh lại từ trong cơn mơ thì thấy một tia xét đang hướng đánh tới trong căn phòng. Mọi thứ chỉ kịp léo lên và thứ hắn có thể thấy được là một cây bút phát ra ánh sáng cực điểm làm ngưng đọng thời không.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã bị tia sét đánh tới làm ngất đi trong vô thức.

Lúc này, cây bút tỏa ánh sáng thần thánh cuốn lấy linh hồn hắn rơi vào một mảng không gian vừa bị những tia sét đánh rách.