Chương 1: Mở đầu:
Mạnh Hùng một sinh viên đang theo học Trường Đại Học Sài Gòn nghành Ngôn Ngữ Anh.
“Bíp Bíp Bíp”
“Hủ tiếu – bún riêu không…”
“Khi anh qua thung lũng
Và bóng đêm ghì bàn chân
Đời khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu, em mong lau mắt anh khô
Ta yêu sai hay đúng?
Còn thấy đau là còn thương
Khi bão qua rồi biết đâu sẽ đi tới nơi của ngày đầu
Hết muộn sầu….”
Tiếng còi xe, tiếng rao hòa vào tiếng nhạc từ chiếc tivi nhà hàng xóm tại một con hẻm nhỏ nằm nấp thỏm trong một hẻm nghèo nhỏ thuộc ở thành Phố Hồ Chí Minh.
Mạnh Hùng bị đánh thức bởi âm thanh bởi bài nhạc quen thuộc được phát đi phát lại hàng ngày từ căn phòng kế bên của nhỏ Thục Nhiên .
“Thục Nhiên vặn nhỏ tiếng thôi.” Mạnh Hùng phát cáu vì cứ tới giờ này nhỏ hàng xóm lại bật đoạn này.
Thục Nhiên “ Biết rồi nói quài!” “Em cố tình gọi a dậy đấy. Lo mà thay đồ lên trường không muộn tiết học buổi chiều kia. Giờ này còn ngủ” tiếng vọng ngược lại từ căn phòng kế bên.
Mạnh Hùng “ Anh có cài báo thức – mày có cần phải đánh thức anh bằng cái bài nhạc tra tấn ấy mỗi ngày không?” Mạnh Hùng vẫn làu bàu vì bị đánh thức từ một giấc mơ tiên hiệp. Nơi mà anh không biết sẽ thay đổi cả cuộc sống và thế giới quan của anh sau này.
Nhập học đã được năm thứ 3, sinh viên nghèo đến từ một tỉnh lẽ. Gia đình thuộc dạng hộ nghèo được phong hiệu vững bền nên Mạnh Hùng luôn trong tình trạng nhẵn túi và ốm đói. Hắn luôn mơ màng về những câu chuyện xuyên không tu luyện và sự thoát thai hoán cốt. Luôn mong muốn có một lần được đổi đời.
Căn phòng bừa bộn với những bản vẽ của các nhân việt truyện tranh. Nhìn xung quanh ngổn chỉ thấy tài sản quý giá nhất của hắn là những bản truyện được mua từ hàng sách cũ.
Với tay lấy cặp kính dày 5 độ của mình, hắn bật dậy làm những động tác thể dục dưỡng sinh y hệt như các vị cao nhân trong tiểu thuyết võ hiệp hắn hay đọc. Hắn làm điều này một cách kiên trì và luôn cho rằng điều này sẽ giúp cơ thể ốm yếu của hán sẽ hấp thu được linh khí của đất trời.
“Một ngày nào đó ta sẽ thành cao thủ”
“ọp ọp” “ọp ọp ọp” tiếng bụng vang lên từng hồi với cơn đau quặng lên vì nhịn đói suốt từ đêm hôm qua.
Mạnh Hùng lục tìm trong túi lúc này còn lại được hơn 100k trong túi vừa được mẹ gửi hôm đầu tuần. Tiện tay lấy luôn cái áo vắt trên sào đã 2 ngày mặc vào.
Vội vàng vào đi đến nhà về sinh rửa mặt qua loa sau đó bước đóng bước ra đóng sầm cửa lại như mọi khi.
“Thằng quỷ mày không nhẹ tay được hả” tiếng quát từ bà chủ nhà trọ sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên từ phòng hắn.
Trên con xe đạp cũ kỹ của mình Mạnh Hùng tạt ngang hàng Cô Sáu.
- “Cho con gói xôi vò”
- “Như mọi khi hả con”
- “Dạ cho con thêm miếng dừa nha cô”
Đây là hàng bán đồ ăn sáng quen thuộc của hắn.
Vừa đạp xe và ăn gói xôi mới mua bên hàng Cô Sáu. Mạnh Hùng thong thả đạp xe trên con đường đến trường quen thuộc. Trong đầu hắn vẫn không dứt những suy diễn từ bộ truyện hắn đang đọc.
“ Renggggggggggggggggggggggg!”
Tiếng chuông báo hiệu hết tiết học buổi chiều vừa đánh thức hắn trong cơn mơ trong lớp học. Vì tối hôm qua hắn thức rất khuya để nghiên cứu cuốn truyện ưa thích của mình. Cộng với thể trạng không được khỏe mạnh của mình dẫn tới cơ thể suy nhược của mình. Tiết học này hắn mơ màng ngủ.
- “ Haizz cũng hết tiếng rồi” Mạnh Hùng thở dài.
- “Ê! Hồng - hôm nay cô dặn gì mày có nghe không?” Thế Khải một bạn học cùng lớp hỏi.
- “Dặn gì mày. Tao ngủ quên không có nghe” Mạnh Hùng đáp
- “Cái thằng này, mày đi học làm gì mà ngủ gà ngủ gật. Sao tốt nghiệp được mày?
- “Chuyện đó từ từ tính. Tao cao nhân từ từ học”
- “Mày ngon! Tuần sau là bắt đầu thi cuối kỳ rồi đó. Lo mà ôn bài ở đó mà mơ mộng”
- “Tao biết rồi. Lo cho thân mày đi, nhìn lại điểm mày cũng không hơn gì tao đâu.
- “Ơ cái thằng này… Tao có lòng tốt nhắc nhở. Thôi kệ mày nhớ ôn bài còn chỉ tao nghe!” kết thức Thế Khải cười khì khì vì trong đầu hắn luôn có suy nghĩ Mạnh Hùng là quý nhân của hắn trong các bài kiểm tra.
Kết thúc tiết học buổi chiều, hắn lại lần nữa trên con xe đạp cà tàn của mình trên đường về nhà. Vì hôm này là tiết cuối trong tuần. Hắn còn khá dư dả thời gian.
Tạt qua một ngã tư hắn lách vào một con hẻm dẫn tới cửa hàng sách cũ mà hắn thường ghé đến vào mỗi lần được nghỉ.
Cũng như mọi lần Mạnh Hùng trước tiên ghé sang chổ mấy anh bán đồ giả cổ. Với hy vọng biết đâu mình tìm được một “Thần Khí” như trong .suy nghĩ của mình.
- “Nhìn gì đó ku”
- “Em tìm bảo vật đại ca!”
- “Hahaa chổ anh bảo vật có mà đầy – Xem đi tiền xu cổ thời nhà Lê, Lý, Trần, Nguyễn… anh có đủ. Trọn bộ phong thủy lấy rẻ 300k”
- Mạnh Hùng thầm nghĩ “Gì vậy ba, mình có phải con nít đâu mà mua mấy đồ giả này”
- “ Anh có thứ nào độc lạ hơn không anh?”
- “Có luôn em trai – Cặp cóc ngậm đồng xu thời nào thì a không biết – Nhưng anh mua lại từ một người bạn đào được trong một lần làm vườn. Người ta nói là đồng đen – Giá 10 triệu”
“Thật hay giỡn vậy cha! 500k mình còn không có lấy đâu ra 10 triệu.” Mạnh Hùng kiếm cớ lãng sang chuyện khác để tránh anh chủ nổi cáu.
“Em tìm Thần Khí – a có không?”
“Mày điên hả nhỏ? Tao bán đồ cổ? Thần khí là gì mày mới hút cần xong hả - đi chổ khác cho tao làm ăn – Không tao đập đó nha”
Chủ sạp bán nỗi cáu vì nhìn bộ dạng của hắn cũng không móc nỗi ra một xu mà còn nói chuyện trên trời dưới đất.
Hắn vội tót lên xe đạp và đạp mất hút với 200% công lực của mình cộng với 10% kilocalo từ gói xôi ban sáng.
Đang thất vọng vì không tìm được “Thần Khí” như trong tưởng tượng. Mạnh Hùng chợt nãy ra một ý định là đi cầu may bằng cách tìm sự thần bí trong ngôi miếu mà hắn luôn để ý tới nhưng chưa một lần dám đặt chân vào.