Chương 6: Bạo Thể

Vừa vào hắn lập tức lôi 10 viên đan dược vừa mua tại đan các ra đặt hết ở trên bàn.

“Ta lần này có thể tu luyện a” hắn thầm nghĩ.

“Nên dùng như thế nào? Hay là cứ uống từng viên cho chắc?”

“Nhìn thứ này giống như thuốc Tể nhỉ? Hay ta cứ làm luôn 10 viên một lúc nhỉ?”

“Uống vào có khi nào chết không nhỉ? Nhưng nêu chết thì đã sao, dù sao ta cũng không muốn cam chịu là một phế nhân ở thế giới này” vừa nghĩ xong hắn rất quyết tâm không chần chừ ném ngay một viên Trúc Cơ Đan vào miệng.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy vấn đề gì xảy ra. Hắn vội vàng kết luận “ Mình chắc phải uống thêm vài viên nữa mới có hiệu nghiệm chăng?” Rồi lấy ngay 9 viên còn lại uống cùng một lúc.

Hắn đâu biết dược lực nhị giai trúc cơ đan cũng đủ khiến một võ giả Luyện Thể trung kỹ nếu không được điều tức sẽ bạo thể. Mà nay hắn làm một hơi 10 viên như vậy.

(Ở diễn một diễn biến khác một vị tiên tử áo trắng với khi chất xuất trần không nhiễm bụi trần phải há hốc mồm. khi nhìn thấy một màn này. “Tên này!…. Ta!… ta!... ta đây là nhìn lầm người rồi sao).

Trúc Cơ dan – đan dược nhị giai dược lực cũng không phải là loại bình thường. Sở dĩ không có phản ứng liền với cơ thể là vì khi vào cơ thể lớp ban đầu của đan được là thấm đều phân táng dược lực đến từng bó kinh mạch của bản thân sau đó mới kích phát. Bộc phát đồng bộ mới Trúc Cơ được chứ.

Chuyện gì đến cũng đến, vì uống một lúc 10 viên như vậy dược hiệu tăng gấp 10 lần.

Ngay lúc này đây tất cả các mô máu trong từng thớ thịt của hắn được bơm đầy dược lực. Dược lực sung mãn đến mức làm máu trong cơ thể của hắn trào ra hết khỏi các lổ chân lông và thất khiếu.

Hốc mắt, mũi, tai lỗi chân lông hắn bắt đầu phun trào những tia máu. Người hắn không khác gì là được tắm máu cả.

Nói về phần ý thức của ắn cũng rất thảm là chưa kịp suy nghĩ gì hắn đã không có một chút kháng cự chết ngay tại chỗ.

P/s: Main cùi nhất năm. Vừa vào tập đã ẹo.

Cơ thể hắn phình to ra.

“Uỳnh!” Một tiếng nổ rõ to vang lên từ trong căn phòng.

Ngay tai khoảng khắc này máu thịt hắn văng tung tóe.

Thế nhưng một vật lóe lên làm ngưng động thời gian. Thu lấy linh hồn của hắn

-------------

“Xoẹt!” chùm ánh sáng lóe lên trong căn phòng bừa bộn những sách và truyện tranh cũ.

Mạnh Hùng chợt mở mắt, nhìn xung quanh căn phòng mình thì lại là căn phòng của mình.

“Thì ra là một giấc mơ. Mình lại mơ một giấc mơ chân thật đến vậy. Thật kỳ lạ đến cơ thể mình vẫn còn cảm nhận được sự đau nhức khi máu huyết xôi trào trong cơ thể”.

Hắn vội vàng mò tìm kính của mình và lần mò bật công tắc diện trong phòng.

Vội vàng đóng cửa sổ vì trận cuồng phong bên ngoài làm cho mọi thứ xung quang căn phong bay loạn cả lên. Không khác gì một chiến trường.