Sáng hôm sau, tại khuôn viên của một khu biệt lập, một thiếu phụ với dáng vẻ tiều tùy vì nhiều ngày không ngủ. Thân hình mảnh khảnh cộng với sợ hao mòn vì sự mong nhớ con.
Xung quanh đình viện này được rất nhiều cao thủ Linh cảnh cấp 2, cấp 3. Đứng theo từng toán một canh gác xung quanh. Ngoài ra còn có 4 tên Linh sư trấn thủ tại bốn phía chỉ huy.
“Nhanh đưa vào!” giọng của một lão giả vàng từ phía cửa căn phòng.
“Lan muội! Ta vất vã tân tân khổ khổ, cuối cùng cũng tìm thấy thi thể con trai nàng đưa về đây.” Hạ Hành nói với dáng vẻ đau buồn.
Một cơn đau nhói buốt lên từ tận trong tim người thiếu phụ. Nàng dường như không thể chấp nhận đây là sự thật. Một sự thật mà nàng nằm mơ cũng cầu nguyện cho nó không xảy ra.
Một thân thể mục nát, với rõ ràng đây là khuôn mặt của hài nhi nàng. Đứa con mà nàng đã mất nó một lần. Bây giờ lại thêm lần lữa.
“Trần Nhi! Tiếng thét chói tai vang lên đến xé lòng” Một lần lữa Lan Thiên Di ôm thi thể đứa con yểu mệnh nàng vào trong lòng thét lớn.
“Ông trời sao có thể đối xử với mẹ con ta như thế!” Lan Thiên Di khóc nấc lên từng cơn.
Nấp từ xa trên một nóc nhà ở một đình viện, nữ tử áo tím Mị Linh trông thấy một màn này. Nàng bắt đầu biết rằng đã xảy ra chuyện vội vàng dùng truyền tin phù báo tin cho Trần Phong.
“Trần Nhi a Trần nhi! Con chết rồi ta đây còn sống trên đời này để làm gì nữa.”
“Lan muội! Nàng đừng quá đau buồn mà nghĩ quẩn. Nàng còn có ta yêu thương nàng hết mực” Hạ Hành bày ra một vẽ đầy thương xót lệ rơi lả tả.
Hắn bắt đầu tiến tới định ôm lấy đôi vai của Lan Thiên Di.
Lúc này, trong lòng Lan Thiên Di ngoài sự đau đớn tuột cùng. Còn đó chính là nỗi uất hận bị gia tộc chèn ép, bị Hạ gia người này ức hiếp. Chính vì đứa con này mà nàng nhẫn nhịn để sống đến giờ này. Nhìn thấy một bộ dạng này bày ra của Hạ Hành. Nỗi uất hận này càng như sôi trào trút hết vào người hắn.
Nàng lập tức lấy thanh dao găm đã chuẩn bị sẳn trong người, đợi lúc hắn vừa tiến tới. Nàng định sẽ cho hắn một dao. Sau đó sẽ cùng kết liễu mình để đi cùng con mình. Vì Trần Phong đã chết lần thứ 2. Nàng không có năng lực bảo vệ con mình, thì cũng không còn ý nghĩa để sống.
“Xoẹt” Một dao vung ra. Vì Hạ Hành hắn không kịp phản ứng bị găm thẳng hướng vào trái tim hắn. Nhưng nàng cũng không được như ý nguyện. Vì hắn là một Linh Hầu 5 cấp. Một dao của người thiếu phụ yếu đuối này làm sao có thể tạo thành vết thương trí mạng đối với hắn.
“Phanh!” hắn tránh né một đao kia. Đánh một chưởng nàng bay ra xa đập vào tường.
“Con tiện nhân này mày dám bày kế hại tao!” dao này vừa rồi nếu hắn không phản xạ nhanh. Thì đã lấy mạng hắn. Nhưng nó cũng đâm rách một mảng ngực trái của hắn.
-------
Trần Phong đang say đắm trong quá trình nguyên cứu Luyện đan Chi Lục. Thì truyền tin phù từ Mị Linh lóe lên
“Công tử, lập tức đến nơi giam giữ, có biến. Tên kia đưa vào một thi thể, người thiếu phụ này dường như đang đau khổ như muốn chết đi”
Vừa nhận được tin này, Trần Phong toàn thân bốc hỏa. Hắn biết màn này xảy ra có ý nghĩa gì.
“Chắc hẳn Hạ Hành tên khốn kiếp kia đã dùng biện pháp nào đó để hòng chiếm đoạt mẹ ta.” Hắn vừa nói nắm đấm vung ra làm đổ một góc nhà.
Trần Phong gọi Bạch Linh Nhi 2 người lập tức chạy như bay đến nơi. Hắn biết nếu mình còn chần chừ thì không kịp nữa.
Thời gian lại một lần nữa không cho phép hắn tu luyện. Hắn chưa bao giờ có đủ thời gian để làm điều này.
Hắn cảm thấy rất hối hận vì sao lúc trước mình không ở lại với mẹ hắn mà lao vào Vạn Linh Sâm Lâm tu luyện.
Những ký ức trong đầu hắn bắt đầu hiện lên, cảnh mẹ hắn ôm hắn khóc thét, cảnh mẹ hắn ân cần chăm sóc hắn, vui đùa cũng hắn. Hắn chỉ có một người thân duy nhất này bên cạnh yêu thương hắn.
Vừa chạy 2 khóe mắt Trần Phong bắt đầu rơi lệ. Hắn biết, mỗi phút giây trôi qua chậm trể. Thì có thể lúc hắn tới không phải mẹ hắn, mà là một cái xác không hồn.
Hắn diên cuồng thiêu đốt linh lực. Lúc này một cổ nhiệt lực khủng bố bắt đầu điên cuồng cháy. Cung cấp cho cơ thể hắn một tốc độ kinh người.
Lúc này tại trang viên kia, thiếu phụ ngẩng mặt trên trời lau đi vết máu cười lớn.
“Haha ! haha! Haha!” nàng cười một nụ cười của một người điên từng cơn một.
“Trần Nham ta đã không bảo vệ được con của chúng ta. Chàng cũng đã chết, con của chúng ta cũng bị lũ cặn bã này hãm hại.”
“Trần Nhi – Nham Ca. Hãy đợi ta, ta rất nhanh sẽ tới với các người. Gia đình ta nếu không được sống cùng nhau. Thì chúng ta hãy cùng nhau đoàn tụ dưới suối vàng” Nói đến đây. Nàng cầm chặt thanh dao găm. Đưa lên cổ, chuẩn bị làm một động tác tự kết liễu.
Trông thấy từ xa như vậy, Mị Linh cũng không thể đứng yên. Lúc này Trần Phong vẫn chưa thấy xuất hiện. Nàng cũng chỉ có một cách là tự mình động thủ.
Ánh sáng của thanh dao gắm lóe đến vừa đến cổ. “Vèo” “ Phanh!” một tiếng va chạm gữa kim loại văng ra đánh bật cây dao vừa cắm đến cổ Lan Thiên Di. Vết máu cũng tuôn ra từ cổ họng, nhưng chỉ là vết thương ngoài da.
Mị Linh một đường xông tới hòng cứu viện. Những tên lính canh lúc đó cũng phát hiện ra có người đột nhập bắt đầu lao về hướng Mị Linh đang đứng.
Lan Thiên Di bị sung chấn đanh bật ra, lập tức nàng bị Hạ Hành tiến tới khống chế. Điểm huyệt đạo của nàng.
Mị Linh một đường giết vào tả sung hữu đột. Một làn phấn vụ từ người nàng bắt đầu tỏa ra. Những tên linh cảnh cấp 2-3 vừa tiến vào thì bổng mê muội như lạc vào một khu rừng. Lập tức ngây ngốc đình trệ, trực tiếp bị những xúc tu dây leo xuyên thẳng vào hải não. Chết đi không thể chết lần thứ 2.
“Rầm!” từ đằng xa! 4 tên Linh hầu cấp bốn từng người tế ra những con hoàng kim sư tử linh thú.
Bốn con cự linh hoàng kim sư tử này lao tới từ bốn hướng. Xông tới vồ thú trảo đánh tới người Mị Linh.
“Rầm! Rầm!” Mị Linh ngăn cản được 2 con linh thể hoàng kim sư tử. Nhưng cũng không thể tránh được 2 con khác từ sau lưng đánh tới. Nàng văng ra xa, đập vào một mái đình viện trượt dài làm bay hết cả một mảng nóc nhà.
Đứng dậy lau khô máu trên khóe miệng, nàng đứng dậy. Bắt dầu hóa thành bản thể là một thân thanh đằng khổng lồ. Tiến vào trạng thái điên cuồng. Hàng trăm xúc tu dây leo thô to xuy xuy đánh tới 4 tên linh hầu cấp 4 và những tên linh sư khác.
Cảnh tượng đẩm máu bắt đầu xảy ra, mấy chục tên linh sư cấp 3 thân thân thể bị xuy xuy đâm thủng bỏ mạng.
2 trong số tên linh sư cấp bốn cũng đang bị thương.
Hạ Hành quan sát thấy tình cảnh bất lợi. Hắn bắt đầu tham chiến.
“Bày ra Sư Tử Cuồng Nộ pháp trận” Hạ Hành quát.
Lập tức những tên linh sư gần đó và 4 tinh Linh Hầu sắp xếp thành trận hình. Bắt đầu dung nhập linh hồn hồn thú.
Mà xung quanh chổ Mị Linh đứng cũng bị một cột sáng pháp trận từ trên trời mở ra từ trên trời. Chiếu xuống trấn áp thân thể, làm cho bản thể nàng bị tịnh hóa trong không trung không có cách nào cử động.
Hạ Hành đã sớm có dự phòng trước những điều này. Nên hắn cũng đã âm thầm bày ra trận pháp này. Mà người thử trận này lại là Mị Linh.
Một khổng lồ Hoàng Kim Sư Tử với cặp nanh dài khủng bố, ảnh mắt dữ tợn bước ra từ vòng xoáy trên vòm trời. Nó được tế ra từ sự dung hợp linh hồn các linh thú cùng hệ của Hạ Gia. Đây cũng là chổ khủng bố của Hạ gia.
Một móng vuốt thô to cả như một tòa cự sơn đổ ập xuống đánh xuống thân thể Mị Linh. Trúng một đòn này nàng chắc chắn chết