Phía đằng xa, cũng có một tên trinh thám bịt mặt. Là người do các chủ Vạn Linh Đan Các theo lời của Trần Phong cử đến do thám.
Hắn nhận thấy tình cảnh trước mắt cũng lấy ra truyền tin phù truyền tin cho Vạn Linh Đan Các các chủ thông báo.
Trong một căn phòng nghi ngút mùi dược liệu, một đan đỉnh khổng lồ đang được một Lão giả luyện hóa một phương thuốc mà hắn một ngày này dốc hết lòng luyện chế cũng không thành. Mà trớ trêu thay hắn là luyện dược sư cấp 4, mà phương thuốc này là phương thuốc điều chế đan dược cấp 2. Hắn như muốn khóc cũng không ra tiếng.
Truyền tin phù sáng lên mang theo tin tức.
“Tất 18 cấm vệ các theo ta” Lữ Khang dùng truyền tin lệnh đặc biệt của Vạn Linh Đan Các phát ra mệnh lệnh. Phải biết muốn điều động được tất cả cấm vệ các của Vạn Linh Đan Các. Thì phải là phát sinh sự tình khủng bố trong thành này.
-------
Trần Phong một đường không tiếc mạng sống, thiêu đốt tinh khí thần chạy tới. Hắn xa thấy được một con Cự Đại Hoàng Kim Sư Tử lao ra từ vòm trời. Như một ngọn núi đổ sập xuống, mà người chịu trận là Mị Linh.
Một màn này thu vào mắt, hắn càng điên cuồng hơn tay vung kiếm gỉ.
“Công tử, khoảng cách này ta có thể thi triển thuấn di đưa chúng ta đến một đoạn” Bạch Linh Nhi cũng không tiếc thân mình thiêu đốt tinh huyết.
Thời gian ngưng động, 2 người Trần Phong và Bạch Linh Nhi nháy mắt biến mất ngay tại chỗ. Mà xuất hiện chắn trước mặt của Mị Linh.
Kiếm gỉ vung ra một thức đi kèm với tinh huyết, linh khí cuồng nộ. Chém thẳng vào thú trảo tho to kia.
“Xoạt!” Kiếm khí mang theo hắc sắc khí vụ vạch ra một đường hình cung lớn trên vòm trời. Chém đôi thú trảo kia trong gang tấc.
Nhưng bên dưới này Trần Phong cũng không khá lắm. Một đòn này hắn không màn đến tính mạng của mình. Thiêu đốt tinh huyết của mình và vạch ra.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thổ ra một ngụm máu.
Bốn tên Linh hầu cấp 4 kia cũng bị uy lực của kiếm gỉ đánh nát thú trảo mà nhận lực phản phệ ngã về phía sau hộc máu.
Bạch Linh Nhi nhanh thân thể linh hoạt, dùng Vạn Ảnh Vô Tung công pháp. Lao tới để lại những tàn ảnh, tiến đến 2 tên Linh Hầu đang bị thương nặng.
Tung ra 2 cước liên hồi “ Sơn Hà Nhất Cước” Đá nát đầu một tên. Còn tên còn lại may mắn tránh thoát một cước lực. Chỉ bị đá rơi một cánh tay.
Hạ Hành thấy vậy cũng tế ra Hoàng Kim Linh Sư Vương. Linh thú này cũng là vương thú trong đàn sư tử.
Nó lao tới cắn thắng vào Bạch Linh Nhi. Vì 2 cước vừa rồi Bạch Linh Nhi cũng đã hết đà. Thân hình mất đi khống chế bị chưởng này của Hạ Hành đánh thẳng vào người văng ra xa hộc từng ngụm máu tươi.
“hahaha! Trần Phong thì ra ngươi còn chưa chết. Cũng vì tên nhóc nhà ngươi mà ta phải tân tân khổ khổ mấy năm nay để lấy lòng ả tiện nhân này. Đến hay lắm vừa hay ta kết liễu luôn để cho ả tiện nhân này biết được chống ta thì phải có kết cục gì.” Hạ Hành cười to nói lên.
Bạch Linh Nhi bị đánh văng ra xa vội ổn định thân mình lui về chổ Trần Phong đang đứng.
“Tên Hạ Gia khốn kiếp nhà ngươi. Bao năm nay luôn nhắm vào mẹ con ta. Hôm nay ta dù có có mất đi cái mạng này, thì ta cũng sẽ lôi ngươi theo. Phải biết Cá chết lưới cũng rách”
Trần Phong bắt đầu điên cuồng hơn. Hắn thấy mẹ hắn bất động nằm dưới mặt đất. Hai mắt hắn đỏ ngầu, lúc này hắn thúc giục trong Hỏa thiên cung hắn ra linh thú gà con. Một luồng hỏa diễm nóng bức lan tràn ra.
Một con gà con đen lao ra, ngân lên tiếng của chim chu tước ngâm vọng đến tận trời xanh.
Huyết khi, lệ khí công với hỏa diễm bốc cháy rực cả người hắn. Gà con màu đen lao tới đánh thẳng vào con Linh Sư Vương kia. Thoạt nhìn giống như lấy trứng chọi đá.
“Hahaha! Ngươi định dùng cái loại con gà con này chống lại ta.” Hạ Hành cười đắc chí.
Những tên Linh sư, linh hầu xung quanh cũng không nhịn đường một màn này. Gà con đi chọi với sư tử.
“Thật là trò cười của thiên hạ. Trần gia ngươi lại có một cái phế vật gà con như ngươi. Hahaha! Thật là phúc khí a!” Hạ Hành lại cười chế giễu.
Nhưng khi gà con va chạm với Linh Sư Vương kia, thì tràng cảnh ai nấy cũng há hốc mồm. Hỏa diễm bóc ra từ gà con thiêu đốt linh thể của Linh Sư Vương. Bốc cháy xuyên thẳng qua người nó, gà con này lao thẳng xuyên qua đâm thẳng đến người của Hạ Hành như xuyên qua không khí.
“Phộc!” Hạ Hành bị đánh vào thân thể văng ra xa muốn cử động cũng khó khăn.
Hắn bò dậy lau đi vết máu, không tin vào một màn trước mặt mình.
“Làm sao có thể, hắn mới linh cảnh sơ kỳ. Còn cái con gà con kia! Vậy mà phá được Linh Sư Vương của ta” Hạ Hành lẩm bẩm nói.
Hắn biết nếu tiếp tục thì mọi chuyện sẽ không ổn. Nhảy phốc một cái đến chổ Lan Thiên Di bóp chặt chổ của Lan Thiên Di uy hiếp.
“Nếu muốn mẹ ngươi được sống. Lập tức đầu hàng chịu trói.” Hắn dùng Lan Thiên Di uy hiếp.
“Ngươi tên bỉ ôi!” Lan Thiên Di vừa dứt lời phun vào mặt hắn một bãi nước bọt vào mặt.
“Bộp! tiện nhân!”Hạ Hành hắn lại tát cho Lan Thiên Di một bạt tai.
Mà đứng đằng xa Trần Phong đều thu hết cảnh này vào mắt. Nhưng mẹ hắn đang bị uy hiếp.
Ngay lúc này, 2 tên linh hầu Hạ gia cũng thừa cơ gọi ra linh thú tế lênh trận pháp giam cầm 3 người vào trên không trung.
Trần Phong 3 người cũng không dám vọng động, 3 người bọn hắn mặc cho những thú trảo cứ lần lượt xuy xuy đánh tới.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Từng đợt công kích đánh xuống thân thể của Trần Phong, Mị Linh, Bạch Linh Nhi đầm đìa máu thịt. Nhìn cũng không ra hình người nữa.
Lan Thiên Di thấy như vậy cũng không thể trơ mắt con mình vì mình mà bị uy hiếp đánh chết. Nàng biết chỉ có khi nàng chết đi thì Trần Phong con nàng mới có cơ hội sống.
“Trần Nhi! Vĩnh biệt. Con hãy sống sót vì ta, vì cha ngươi mà báo thù” Lan Thiên Di thét lớn.
Bổng “Phụp!” một tiếng cắn lưỡi tự vẫn chết đi trước mắt Trần Phong.
“Không!!!!!!!!!!!!!!” Trần Phong hét lớn. Hắn chưa bào giờ nghĩ phải chứng kiến người mẹ, người thân duy nhất của hắn chết trước mặt hắn.