Thuyền dừng lại, Mục Tẩn Minh sờ sờ Tiểu Ngân đầu, nói: “Ngươi đi xuống biển lưu ý đừng để nguy hiểm lại gần!”
Tiểu Ngân làm động tác chào cúi đầu sau đó một đường nhảy thẳng xuống biển.
Trương Phạm Trần lúc này đang cầm một thanh cần câu, miệng còn không quên cằn nhằn: “Phàm Ngư thì có gì để câu cơ chứ...”
Mục Tẩn Minh nghe hắn nói vậy thì cười tức giận vo đầu hắn: “Tiểu tử ngươi xem ra mấy ngày kia được đi Ngư Trường câu cá nên gan cũng biến lớn rồi a? Cho dù loại Phàm Ngư không có mấy nguy hiểm nhưng người bình thường vẫn khó mà đánh lại đấy biết không?”
Trương Phạm Trần bĩu môi, thể hiện ra bản thân Đoán Thể Cảnh Thất Trọng khí tức: “Ta không phải người thường! Ta là Võ Giả!”
Mục Tẩn Minh cười lạnh: “Võ Giả thì sao? Ngươi vẫn chưa phải Tu Sĩ, thậm chí là Ngự Hải Sư còn không phải! Ở dưới biển này cho dù là Tu Sĩ đi nữa lơ là một giây cũng có thể mất mạng!”
Trương Phạm Trần bất đắc dĩ gật gật đầu, Mục Tẩn Minh lời nói không sai, đích thực là hắn có hơi kiêu căng.
Thấy Trương Phạm Trần nhận sai, Mục Tẩn Minh cười ha hả nói: “Haha! Tốt, nhanh lên đi câu đi! Hôm nay có hay không ăn cơm là nhờ tiểu tử ngươi!”
Trương Phạm Trần bất lực trợn mắt, cái này lão cha quá không có chí khí a! Ăn nhờ một đứa bé là thế nào!
Hắn hừ lạnh một cái, cần câu ném mạnh một cái, dây câu cùng dính trên đó móc câu cùng mồi nhử bay đi xa.
Theo dây câu rớt xuống nước, Trương Phạm Trần trong tay năng lượng chấn động truyền vào cần câu, đây là Chân Khí!
Hắn mới Đoán Thể Cảnh chỉ có thể sử dụng Chân Khí, trừ khi tới Luyện Khí Cảnh Chân Khí lột xác thành Linh Lực thì mới có thể sử dụng nó.
Dây câu phát ra lam quang, Trương Phạm Trần bắt đầu điên cuồng di chuyển cần câu lúc thì kéo qua trái lúc thì kéo qua phải như để nhử cá.
Mục Tẩn Minh xem đến khóe mắt cuồng giật, hai hàng lông mày ở giữa có hắc tuyến xuất hiện.
Xem Trương Phạm Trần diễn trò một lúc thì hắn rốt cuộc nhịn không được đánh vào đầu của Trương Phạm Trần một tiếng vang dội.
Trương Phạm Trần một mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn lão cha của mình, ý nghĩa bên trên rất rõ nét: Đang yên đang lành, lão cha ngươi sao lại đánh ta?
Mục Tẩn Minh mặt đen nói: “Phàm Ngư tính tình tương đối hiền lành! Bọn chúng tập quán thường là ăn rong rêu ở dưới! Thế nên Phàm Ngư không có mấy loài là có tập tính săn mồi! Ngươi lại xem chúng như lũ quái ngư kia để câu thì ngày nào tháng nào mới câu được?”
Trương Phạm Trần: “...”
“Ta mới có bốn tuổi, còn chưa đi học thì làm sao biết a...”
Mục Tẩn Minh nghẹn họng trăn trối, đích thực là không sai.
“Hừ! Ráng mà học tập, sau này đừng có phạm lại sai lầm như này!” Mục Tẩn Minh hừ lạnh nói.
Trương Phạm Trần bĩu môi, đồng lứa hiện tại còn đang chơi bùn, ngươi lại bắt ta câu cá...
Không nói gì, hắn cả ngươi như một pho tượng nắm chặt cần câu, không ngừng dùng Chân Khí thu hút lại Phàm Ngư.
Tuy không thể cảm nhận được phía dưới động tĩnh nhưng do móc câu đã bị Trương Phạm Trần Chân Khí cho điều khiển nên mỗi khi chạm vào thứ gì hắn đều biết rõ!
Hai mắt Trương Phạm Trần nhắm lại, trên người phát ra tĩnh lặng khí tràng như thể hắn không phải là một đứa trẻ 4 tuổi mà là một vị lão luyện ngư dân!
Mục Tẩn Minh hài lòng gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy!
Đột nhiên trong suốt dây câu hơi giật!
Trương Phạm Trần không nói một lời mở ra hai mắt, xinh đẹp khuôn mặt phá lệ nghiêm túc, từng múi cơ trong người tràn đầy lực lượng, theo một vận luật kỳ lạ bắt đầu chuyển động: “Quái Lực Thức!”
Hai tay nhỏ bé của hắn gân xanh nổi lên, tuy không dữ tợn mấy nhưng lại tràn đầy lực lượng! Dưới ánh mắt của hai người một con cá bị kéo lên không trung!
Mục Tẩn Minh thuần thục dùng mũi giáo bên người bắn trúng con cá này! Trương Phạm Trần ngay sau liền kéo nó lên thuyền!
Nhìn cái này Phàm Ngư, Trương Phạm Trần thấy quen nhưng lại không biết tên.
Cón cá này vảy một màu xanh lam, thân thể hơi dẹp, đặc biệt là đầu to hơn mình! Chỉ có một chiếc mắt ở trên đầu của nó! Bộ dáng có thể nói là quái dị!
Tuy nhiên theo cảm nhận của Trương Phạm Trần thì con cá này cân nặng không tệ! Nằm ở từ 6 đến 8 cân!
Mục Tẩn Minh xoa xoa cằm nói: “Đây là Độc Nhãn Ngư! Con mắt của nó chất dinh dưỡng rất nhiều, đồng thời cũng rất ngon! Ở ngoài chợ bán rất nhiều loại cá này!”
Trương Phạm Trần rốt cuộc nhớ ra loại cá này, bình thường hắn còn được tặng một hai con chỉ là bộ dáng của nó quái dị nên hắn cũng không dám lấy.
Nói thật thì cá ở đây so với địa cầu của kiếp trước quái dị hơn nhiều! Giống như loại phàm ngư như này thì còn đỡ chứ ở Ngư Trường quái ngư thì thôi rồi! So với cá mập càng hung hãn!
Đột nhiên mặt nước bắt đầu rung chuyển, bọt nước liên tục nổi lên như có sinh vật gì đó sắp lao lên!
Trương Phạm Trần bám chặt thanh thuyền để không bị trượt ngã, có chút hoảng sợ nhìn đằng xa một khối nước biển đang từ từ nhô lên! Không phải nói là một quái ngư!
Nuốt nước bọt, thật lớn a!
Chỉ là tại sao nó lại lật bụng, hình như là bị đánh chết, còn có máu tươi chảy ra, bất quá phía trên bụng nó cái kia nhỏ bé hạt bụi là thế nào?
Tiểu Ngân: “Chiếp!”
Mục Tẩn Minh thấy vậy thì xoa xoa đầu của Trương Phạm Trần: “Haha! Hôm nay chúng ta có lộc ăn a!”
Trương Phạm Trần: “...”
...
3 năm sau.
Sau sự kiện ở Phàm Hải, bây giờ Trương Phạm Trần đã trở thành nữ...Phi! Nam hài 7 tuổi!
3 năm nay ăn chỉ có một loại cá duy nhất chính là 3 năm trước thịt của cái kia sinh vật!
Trương Phạm Trần ăn đều muốn nôn ra! Có thể nói là dị ứng!
Tuy thịt con cá đó rất ngon nhưng ăn nhiều thành ra có chút ngán, mà lại do quá lớn nên ăn một lần liền hơn 3 năm mới hết...
Đây cũng là nhở người thế giới này khác xa với bình thường mới được vậy!
Trương Phạm Trần lúc này đang mặc một chiếc áo thun nam cùng chiếc quần dài, may mắn là thế giới này không chỉ khoa học phát triển mà còn cả trang phục cũng không ngừng tiến bộ!
Điều này làm cho hắn không quá xa lạ, ít nhất là rất giống với kiếp trước địa cầu!
Hắn đi xuống lầu, nhìn Mục Tẩn Minh nằm trên ghế sofa cùng Tiểu Ngân xem tivi thì khóe mắt liên tục điên cuồng giật run.
Cảnh tượng này quá quen thuộc, mấy năm nay lão già này càng ngày càng hư, không có chí tiến bộ chỉ suốt ngày ở nhà xem tivi!
Nếu không nhờ đứa con này có cơ mặt cực đẹp bằng không cả nhà liền nhịn đói...
Trương Phạm Trần đi lại khó chịu nói: “Hôm nay là nhập học, lão cha ngươi không đi cùng ta báo danh sao?”
Mục Tẩn Minh không liếc hắn một cái vẫn chăm chăm nhìn vào tivi: “Ngươi đi kêu tỷ tỷ ngươi cùng đi! Ta hôm nay bận rồi!”
Trương Phạm Trần khóe miệng hơi run sau đó hừ lạnh không nói gì, đi lên trên lầu tìm tỷ tỷ.
Tiểu Ngân hơi liếc Trương Phạm Trần sau đó lại lên án Mục Tẩn Minh: “Chiêm chiếp!”
Mục Tẩn Minh trợn mắt: “Ngươi biết cái gì? Ta mà dẫn tiểu tử đó đi có mà bị vị tiểu công chúa kia cho cạo trọc đầu!”
Tiểu Ngân: “...”
Trương Phạm Trần đi lên trên lầu, đứng trước một cánh cửa bị tô thành màu hồng, bắt đầu do dự có nên hay không gõ cửa.
Đây là phòng của tỷ tỷ hắn, uhm! Chính là con gái của Mục Tẩn Minh! Mục Tĩnh Nhi!
Hắn cùng vị tỷ tỷ này quan hệ xem như tốt, bất quá không hiểu sao Trương Phạm Trần cứ thấy ánh mắt của Mục Tĩnh Nhi....Không đơn thuần...
Đáng lẽ ra Mục Tẩn Minh cùng hắn đi báo danh thì không sao, nhưng cùng vị tỷ tỷ này thì liền có chút mất tự nhiên...
Trương Phạm Trần hít một hơi thật sâu: “Nàng là tỷ tỷ của ta! Không nên suy nghĩ nhiểu! Không nên suy nghĩ nhiều!”
Đi lên gõ cửa: “Lạch cạch!”
Qua một hồi thì bên trong phòng vang lên một giọng nữ có từ tính: “Ai đó?”
“Tỷ tỷ là ta!” Trương Phạm Trần nói.
“Đệ...Đệ đệ a!” Mục Tĩnh Nhi lời nói đứt quãng, ngay sau liền mở cửa ra.
Hương thơm đập vào mặt, nhưng Trương Phạm Trần cũng đã quen nên không thấy ngại hay gì mà là gãi đầu hỏi: “Tỷ tỷ, hôm nay ta đi báo danh, lão cha lại bận việc, ngươi có thể hay không dẫn ta đi?”
Mục Tĩnh Nhi là một thiếu nữ tầm 16 17 tuổi, nàng dung mạo có thể so với thiên tiên, Trương Phạm Trần có thể chắc chắn rằng nàng là người con gái đẹp nhất mà hắn từng thấy, bất quá thời khắc này Mục Tĩnh Nhi một mặt đỏ lên hưng phấn nhìn chằm chằm Trương Phạm Trần.
Trương Phạm Trần khó hiểu lạnh run, theo bản năng lùi về sau một bước.
Mục Tĩnh Nhi thấy bản thân có chút quá khích thì ho khan một tiếng: “Khụ khụ! Tốt! Ta dẫn ngươi đi!”
Trương Phạm Trần im lặng gật đầu, sau đó đi ra khỏi nhà trước.
Mục Tĩnh Nhi ngay sau cũng rời đi, trong căn nhà chỉ còn lại mỗi mình Mục Tẩn Minh cùng Tiểu Ngân, nhìn vào lại có chút cô quạnh.
Trên đường bắt cái xe, cả hai ngồi trên xe lặng lẽ chờ đợi.
Đường đi rất lâu, phải mất tầm 2 canh giờ mới đến nơi, tuy nói con người sống trên những hòn đảo trên không nhưng thực ra diện tích cũng không hề nhỏ!
Nhìn trước mặt người xếp thành hàng dài, Trương Phạm Trần biết bản thân lại phải tiếp tục chờ đợi...