Tuy nhiên Trương Phạm Trần theo bản năng vẫn không có đẩy ra, với lại kĩ càng nhấm nháp hắn phát hiện đây không phải hàng thật, ít nhất đây là bình sữa!
Không lâu sau hắn liền uống no, ợ một tiếng! Sau đó Trương Phạm Trần thấy dưới mông hơi nóng, tuy có chút xấu hổ nhưng cũng hết cách...
Hắn lúc này hận không thể tìm ra kẻ bày trò! Đây là giả phải không?
Bất quá cảm giác chân thực này lại như đánh vào mặt hắn một tiếng thật vang, nhớ lại cái kia quảng cáo một câu hỏi ‘Ngươi có muốn sống lại một đời không?’.
Vốn dĩ cứ tưởng là chơi ai ngờ là thật! Trương Phạm Trần khóc không ra nước mắt, xuyên không thì xuyên không đi, còn bắt ta xuyên vào đứa bé làm gì không biết!
Đột nhiên một giọng nói đầy nam tính vang lên: “Uhm? Thế mà lại đại tiện?”
Khác với lần trước, Trương Phạm Trần có thể nghe hiểu người này nói chuyện.
Biết chính mình sẽ bị người nhìn thấy, hắn làm ra vùng vẫy, muốn hét lên nhưng đổi lại chỉ là tiếng khóc nức nở của em bé.
Tiếp theo việc gì tới cũng phải tới, vận mệnh bị lột sạch là tránh không khỏi.
Tuy nhiên nghĩ đây có thể là bố mẹ hoặc gì đó thì Trương Phạm Trần âm thầm thở dài, liên tục ở trong lòng niệm thần chú: ‘Ta là trẻ con! Không biết gì! Ta là trẻ con!’
Lúc này hắn đã hoàn toàn chắc chắn về việc bản thân xuyên không! Không có trò đùa nào chân thực đến mức này! Cho dù là máy chơi game bây giờ cũng không làm được điều đó!
Hắn chấp nhận cũng là rất nhanh, dù sao thì kiếp trước cũng không có gì vương vướng...
Bất quá bỗng dưng từ người trưởng thành biến thành một đứa trẻ miệng còn hôi sữa cần nhờ người khác chăm nom làm Trương Phạm Trần có chút không theo kịp.
Dù không quen đi nữa, cảm giác này chỉ có một từ để tả! Sướng~~~
Trương Phạm Trần sắc mặt hưởng thụ trải quả tháng ngày vô lo vô nghĩ, đơn giản nằm liền ngủ, ngồi liền uống sữa, quần áo có người thay cho, có thể nói là sung sướng~
Cảm giác này phải trân trọng, Trương Phạm Trần nghĩ thầm!
…
Thời gian trôi nhanh qua…
Một đứa bé trai mày phấn điêu trác như búp bê nằm lười biếng trên ghế gỗ, tuấn mạo của hắn anh tuấn lạ thường nhưng lại khó hiểu có phần giống nữ nhân!!
Trương Phạm Trần rất bất đặc dĩ, biết trước như vậy lúc trước liền chọn cái dung mạo tên Thần Tuấn kia! Để cho nó ngẫu nhiên chi để rồi bây giờ có bộ dáng như này!
Tuy nhiên việc gì qua thì cho nó qua đi! Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi!
Hắn hiện tại cũng có hơn 4 tuổi, đã 4 năm kể từ khi xuyên qua!
Lúc này hắn đang ngồi xem một chiếc Tivi! Không sai! Là Tivi!!
Thế giới hắn xuyên qua cũng không phải là trong tưởng tượng thuần Tiên Hiệp Cổ Đại mà là có chút khác biệt! Trương Phạm Trần suy nghĩ tới những thứ kì quái mà mình gặp thì khóe miệng run run…
Đây là một thế giới thực lực vi tôn! Nhưng lại có khác biệt rất lớn trong tưởng tượng của Trương Phạm Trần.
Còn vì sao khác biệt thì phải nói sau, lúc này một người trung niên nhân đi tới, tức giận nắm lên áo của Trương Phạm Trần, cùng cách nắm gà con một dạng giơ cao!
Mục Tẩn Minh hai hàng lông mày chứa đựng vẻ uy nghiêm nói: “Tiểu tử, ngươi có phải hay không ở nhà đến chán rồi? Suốt ngày ru rú trong phòng xem Tivi rất vui sao?”
Trương Phạm Trần bĩu môi chỉ vào bên cạnh một cái chim cánh cụt màu bạc nói: “Ngươi sao không nói Tiểu Ngân tên kia! Hắn ta cùng với ta xem a!”
Gọi là Tiểu Ngân chim cánh cụt: Hả? Cái gì? Ai biết đâu?
Mục Tẩn Minh hừ lạnh nói: “Tiểu Ngân là ta Hải Sủng! Nó muốn chơi hay sao thì kệ nó!”
Tiểu Ngân phát ra chiêm chiếp tiếng kêu, đầy khiêu khích nhìn Trương Phạm Trần.
Người sau cũng tức giận trợn mắt khiêu chiến, có thể nói 4 năm nay tính trẻ con của Trương Phạm Trần đã bị khơi dậy.
Mục Tẩn Minh thả xuống hắn rồi nhíu mày nói: “Được rồi! Hôm nay chúng ta đi câu cá! Cầm lên cần câu chuẩn bị đồ đạc đi!”
Trương Phạm Trần nghe vậy thì khó hiểu hỏi: “Tỷ tỷ không đi sao?”
“Nàng? Nàng hôm nay phải thi khảo hạch không rảnh cùng chúng ta đi câu!”
Trương Phạm Trần nghe vậy thì mặt biến hốt hoảng: “Tỷ tỷ không đi thì sao ta đánh lại lũ cá kia?”
Mục Tẩn Minh mặt biến đen đánh vào đầu hắn một cái: “Ngươi nghĩ đi đâu thế? Với lại ngươi xem cha ngươi là thứ gì? Một lũ cá thôi tưởng ta đánh không lại sao?”
“Với lại lần này chúng ta đi chỉ là phàm hải! Bình thường cho ngươi đi mấy cái kia ngư trường chỉ là để trải nghiệm kiếm kinh nghiệm mà thôi!”
Trương Phạm Trần im lặng gật gật đầu, bế lên Tiểu Ngân sau đó theo Mục Tẩn Minh đi ra ngoài cửa.
Các ngươi không đoán lầm, Mục Tẩn Minh là cha nuôi của Trương Phạm Trần!
Cũng có nhờ Mục Tẩn Minh chăm sóc mà Trương Phạm Trần mới sống yên vui như bây giờ, bất quá cách chăm sóc này có chút kỳ ba…
Nghĩ tới cùng tuổi với mình hài đồng lúc này còn đang chơi bùn ở ngoài kia, bản thân thì bị lão cha dắt đi ‘trải nghiệm thực tế’, Trương Phạm Trần con mẹ nó muốn khóc a!
Bản thân đã nghe nói Dị Giới không an toàn, sau khi xuyên qua thì mới biết! Nó không an toàn thật!
Mục Tẩn Minh dắt Trương Phạm Trần rời đi căn nhà thân yêu, ngôi nhà của hắn thuộc trung quy trung cũ, không quá lớn cũng không quá nhỏ, chỉ ở tầm trung.
Trên đường đi có rất nhiều cô dì chú bác cười chào, đặc biệt là còn thích tặng quà, Trương Phạm Trần biểu thị đây là bị bản thân dung mạo cho hấp dẫn đấy!
Nộn nộn da thịt luôn là sát thủ của người lớn, tuy hơi khó chịu nhưng được tặng quà ta đành nhịn…
Mục Tẩn Minh xoa xoa đầu của Trương Phạm Trần, cười mắng: “Tiểu tử ngươi không thể ra dáng đàn ông một chút sao?”
Trương Phạm Trần tuy biết đây là chọc ghẹo nhưng cũng bất lực trợn mắt, ta muốn sao? Mẹ nó, ta muốn sao???
Đơn giản bùng phát tâm tình liền làm Mục Tẩn Minh cười như điên, hắn liền thích trêu chọc đứa con trai chả khác nữ nhi này của mình!
“Tốt! Tốt! Ta không chọc ngươi được chưa! Hôm nay về làm cho tiểu từ ngươi món ngon!”
Trương Phạm Trần bĩu môi nói thầm: “Không phải nhà này đồ ăn toàn do ta nấu sao…”
Đường đi có rất nhiều xe cộ đi lại, Mục Tẩn Minh đơn giản gọi tới một chiếc taxi, hai cha con liền ngồi trên xe mà đi.
Khác biệt lớn nhất ở chiếc xe này chính là dùng không phải là xăng mà là hơi nước! Tuy là lúc đầu có chút không quen nhưng theo thời gian Trương Phạm Trần cũng không thấy có gì quái dị.
Đi đường rất nhanh cũng tới nơi, đó là một ‘vách núi’ nhìn không thấy đáy, mây mù ở trên mịt mờ nhìn không ra phía dưới có gì…
Nhưng lại khó hiểu ở đây có rất nhiều chiếc thuyền kỳ quái, có thể nói là thuyền bay!!
Bất quá không phải giống loại Phi Chu trong tiểu thuyết thường kể, mà là một loại thuyền với hai cái cánh hai bên! Thế mới khó hiểu!
Thuyền này bộ dáng có thể nói là quái dị nhưng Trượng Phạm Trần lại biết thứ này rất quan trọng! Muốn ra biển mà thiếu thứ này thì chỉ có đường ăn cám!
Mục Tẩn Minh đi vào một căn nhà gỗ nói chuyện với người ở bên trong một lúc thì cầm một chiếc lệnh bài đi ra: “Tốt! Khởi hành thôi!”
Trương Phạm Trần đi theo hắn đến một con thuyền nhỏ, nhìn vào có thể chứa tầm 3 đến 4 người trưởng thành cùng lúc.
Bước lên thuyền, Trương Phạm Trần bắt đầu chuẩn bị cần câu cùng một ít đồ đạc.
Mục Tẩn Minh đi tới đầu thuyền, ấn Lệnh Bài vào bộ điều khiển, sau đó chiếc thuyền bắt đầu phát ra máy móc cơ giới tiếng vang: “Cót két!”
Đuôi thuyền có hơi nước bốc lên, hai cánh bên thuyền dần chuyển động, một chiếc ‘vây’ ở dưới thuyền cũng bung ra, đây là để giữ thăng bằng cũng như chuyển hướng cho thuyền.
Trương Phạm Trần hít thở một hơi không khí trong lành, thế giới này không phải thuần cổ đại, cường giả vi tôn con người rất xem trọng thực lực những vì một số lý do mà bọn họ lại xem sang một mặt khác! Khoa học kỹ thuật cũng vì đó không ngừng phát triển nhưng cũng có điểm dừng!
Người ở đây dùng là năng lượng hơi nước! Khác với thế giới cũ! Hơi nước ở đây khác xa cực kỳ! Tính chất có thể hoạt động được nhiều cỗ máy móc với năng sức cao!
Không biết thế giới khác làm sao chứ Trương Phạm Trần thấy quyết định của mình là đúng, nơi này tuy nguy hiểm một chút nhưng đầy đủ tiện nghi! Thậm chí ở đây điện thoại cũng có! Nhưng mà lại không có những trò chơi game mà thôi!
Thuyền nhẹ nhàng bay ở trên không, không cần Mục Tẩn Minh điều khiển nó vẫn tự động bay đi, đây là thuyền đã được thiết lập trước! Chỉ có thể bay tới một nơi!
Chim cánh cụt Tiểu Ngân ngồi một góc hưởng thụ gió mát, Trương Phạm Trần nhàm chán không có việc gì liền sờ sờ đầu của nó giải buồn.
Đường bay đi cũng không xa, tầm 1 canh giờ sau đã gần tới nơi.
Chiếc thuyền hơi nghiêng về phía trước, cánh hai bên nhẹ đập, từ từ liền bay xuống.
Những đóa mây trên không cũng dần biến mất, phía dưới một màu xanh lam của biển!
Đây là biển! Theo hồi nãy tới giờ ngươi chắc cũng đã phát hiện quái dị rồi chứ gì!
Thế giới này phần lớn đều là đại hải! nơi con người sống thường là những đảo nhỏ trên không trung!
Một thế giới Tiên Hiệp bồng bềnh lại đậm sắc Huyền Huyễn!
Bỗng dưng những cái cánh của phi thuyền đóng lại! Trương Phạm Trần cũng không xôn xao kinh ngạc gì mà bám chặt vào phi thuyền!
“Oanh! Xì xào!” Chiếc thuyền rơi mạnh vào mặt nước, nước biển bắn lên như mưa.
Mục Tẩn Hiện bình tĩnh không nói gì mà điều khiển thuyền bơi đi nơi khác.
Cánh quạt dưới thuyền quay nhanh, chiếc thuyền giống như cano một dạng phóng nhanh trên mặt nước!