“Rầm!!” Hai con thuyền tông mạnh vào nhau, cả hai rung chấn cực mạnh.
Nương nhờ lực chấn, Trương Phạm Trần nhảy lên trên không, trong tay không biết từ lúc nào đã nắm lên trường thương.
“Lôi Thần Vạn Kiếp Công! Lôi Thần Thể!” Thân thể bốc lên tử sắc lôi điện, Trương Phạm Trần thân thể như phồng to lên, cơ bắp biến rắn chắc, đường cong thân thể hiện rõ.
Mái tóc phia trên có chút khô cứng do bị lôi điện quấn quanh, trường thương trong tay quay một vòng, Trương Phạm Trần lao thẳng về phía Tiêu Lang!
“Lôi Thần Thương! Tử Lôi Thiểm Sát!” Đồng tử lấp lóe tử lôi, Trương Phạm Trần như hóa tia chớp dùng ra tốc độ khó mà nhìn được đâm thẳng về phía trước!
Tiêu Lang nhìn đằng đằng sát khí Trương Phạm Trần thì sợ hãi nhắm mắt lại hét lên: “Lâm Trung!! Cứu ta!!!”
Chỉ trong chớp nhoáng hắn đã tới trước mặt Tiêu Lang, nhìn đang nhắm mắt sợ hãi Tiêu Lang thì Trương Phạm Trần không có ý định dừng lại!
Mũi thương ngay lúc gần đâm tới đầu của Tiêu Lang thì một lưỡi đao không biết từ đâu xuất hiện chém thẳng hướng cổ của Trương Phạm Trần.
Cả hai đều gần sát nhau, nếu như Trương Phạm Trần cứ tiếp tục đâm về trước thì sẽ bị trường đao cho chặt đầu.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, Trương Phạm Trần trường thương hơi múa hất ra lưỡi đao kia, sau đó dùng thân pháp lùi về thuyền.
Điều khiển thuyền rút ra một khoảng cách, sờ sờ trên cổ máu tươi: “Thật nhanh đao pháp...”
Tiêu Lang cả người vô lực ngồi trên thuyền, tỉnh lại từ cái chết lúc sau thì tức giận chỉ Trương Phạm Trần: “Giết nàng! Giết nàng cho ta!!”
Tiêu Lang lúc này cũng không quan tâm tới nhan sắc hay gì nữa, hắn đơn giản chỉ là muốn giết Trương Phạm Trần cho hả giận mà thôi.
Lâm Trung liếc cũng không liếc hắn mà là lạnh lùng nhìn Trương Phạm Trần.
Nhìn trước mặt tràn đầy thiết huyết khí tức trung niên nhân, Trương Phạm Trần biết bản thân đối thủ cũng không phải là hạng vừa.
Tuy nhiên có chút khó hiểu là lũ Điện Châu Ngư đâu rồi?
Trương Phạm Trần nhíu mày thầm suy tư, một lúc sau thì đưa ra kết luận! Bọn chúng có thể đã đi tấn công Mộng Trai Đảo!
Ngay lúc hắn còn đang thất thần, phía dưới biển lại sôi trào, cái kia hàm răng to Quái Ngư lại đột ngột tấn công.
Trương Phạm Trần có chuẩn bị từ trước, trực tiếp đâm trường thương tấn công!
Xét thấy tập kích thất bại, cái kia Quái Ngư rơi xuống nước tránh đi công kích.
Lâm Trung ở đằng xa nhìn Trương Phạm Trần âm trầm vẻ mặt thì cười lạnh nói: “Thiếu nữ! Đại hải nguy hiểm không phải giống như ngươi chưa hiểu việc đời nữ nhi thân nên tới đâu!”
Trương Phạm Trần không thèm quan tâm đến hắn, Lâm Trung thì thoải mái cuồng cười như thể bản thân vừa thắng lợi.
Nhìn Lâm Trung điệu cười, Trương Phạm Trần xinh đẹp khuôn mặt phác lên cái quỷ dị điệu cười.
Đánh giá khó nhìn mặt biển, cái kia Quái Ngư có thể đang lẩn trốn ở đâu đó quanh đây đợi tập kích, Trương Phạm Trần đặt mũi thương xuống mặt nước.
Lâm Trung phát hiện ra dị thường trực tiếp hét lên: “Toái Nha Ngư! Trở lại!!”
Nghe tiếng của Lâm Trung, phía dưới mặt nước Toái Nha Ngư hơi hơi nghi hoặc, vừa định trở lại thì thân thể dần dần tê dại, một cổ bất an cảm giác làm cho nó cực lực vùng vậy!
Trương Phạm Trần cười đầy mưu mô, miệng nhỏ hơi mở nói: “Lôi Thần Thương! Dẫn Lôi!”
Vốn dĩ trường thương đã hấp thu rất nhiều lôi điện từ bầy Điện Châu Ngư mà vẫn chưa thể bài xuất ra, lúc này Trương Phạm Trần lấy đầu thương làm vật dẫn truyền lôi điện vào trong nước biển!
“Xì xèo! Xì xèo!” Âm thanh điện giật, mặt biển có vô số bọt biển nổi lên, trên thuyền Lâm Trung tuyệt vọng điên cuồng hò hét: “Toái Nha Ngư!! Toái Nha Ngư!!! Ngươi nhanh lên bơi lên!! Bơi lên!!!”
Trương Phạm Trần xem thấy cũng đủ rồi thì đem trường thương ra khỏi mặt nước, thở dài một hơi: “Ai! Ta thật là tà ác a~ Thế mà lại dùng cách này để bắt cá~ Sai lầm, sai lầm~”
Nghe những lời của Trương Phạm Trần, hai mắt Lâm Trung đỏ ngầu.
Hai tay nắm chặt phát ra âm thanh cót két, nhưng khi trên mặt biển có càng nhiều bong bóng nổi lên đồng thời còn có vài cơn sóng nhỏ như thể có vật gì muốn lao lên, Lâm Trung ánh mắt thắp lên một tia hi vọng.
“Xì xì!” Rốt cuộc thì thứ đó cũng xuất hiện, trên mặt biển một cái xác cháy đen như mực không ngừng bốc khói trắng, nhất là cảm nhận sinh cơ từ từ biến mất của cái xác đó, Lâm Trung hai mắt đỏ như máu trực tiếp tức giận điên cuồng hét lên: “A!!!”
“Phốc!” Một ngụm máu tươi được nhổ ra, Hải Sủng chết đi thì Ngự Thú Sư sẽ bị phản phệ, cộng thêm cơn tức công tâm, Lâm Trung nhìn vào già ra vài chục tuổi.
Trương Phạm Trần sờ sờ mặt mình, không hiểu sao hắn cảm thấy bản thân rất giống ác nhân?
Tiêu Lang ở bên cạnh câm nín không dám nói một lời, tuy là thiếu gia ăn chơi, chuyên gia cướp đoạt của người khác nhưng một số việc Tiêu Lang vẫn biết nặng nhẹ...
Nhất là khi nhìn Toái Nha Ngư chết, Tiêu Lang đã rõ bản thân gây đại sự...
Lâm Trung là Phó Ban Chủ, có thể nói là người mạnh thứ hai sau phụ thân hắn.
Bây giờ lại mất đi Toái Nha Ngư vì hắn, Tiêu Lang chỉ sợ khi về cũng chả có trái ngon ăn.
Đương nhiên thương tâm nhiều nhất ở đây là Lâm Trung! Toái Nha Ngư là Hải Sủng từ rất lâu về trước của hắn! Cũng là duy nhất Hải Sủng!
Thử hỏi xem cả hai quan hệ thân thiết như thế nào? Chỉ sợ lựa chọn giữa thê tử cùng Toái Nha Ngư, Lâm Trung cũng sẽ chọn Toái Nha Ngư...
Bây giờ thì sao? Chết rồi! Bị điện giật chết!
Nghĩ tới đây, trong người của hắn máu như sôi trào, một cơn tức giận làm cho lý trí của hắn thiêu đốt lên.
Không nói một lời, cầm lên thanh trường đao, Lâm Trung lao thẳng về phía Trương Phạm Trần!
Luyện Khí Kỳ Cửu Trọng Thiên Viên Mãn! Kém hơn 5 tiểu cảnh giới!
Trương Phạm Trần không biết bản thân có đánh lại hay không, bất quá không đánh cũng phải đánh!
Nhìn rơi xuống lưỡi đao, Trương Phạm Trần giơ ngang trường thương ra đỡ!
Lâm Trung thì không ngừng công kích, trong miệng điên cuồng lảm nhảm: “Chết! Chết! Chết!”
Lực lượng rất mạnh! Trương Phạm Trần bị đánh cho không kịp phản ứng, phải liên tục không ngừng đỡ đòn.
Trong lòng không biết nói sao cho đúng, bản thân vẫn là không được a...
‘Mấy năm nay ở Học Viện ta ngược lại quá kiêu ngạo, suốt ngày cùng cảnh giới mà chiến đấu để cho ta quên ngoài kia cường giả!’
Nghĩ tới đây, Trương Phạm Trần ánh mắt dần dần nghiêm túc lên.
Nhìn rời xuống lưỡi đao, Trương Phạm Trần không tiếp tục đỡ nữa mà né sang một bên.
Trường đao chém thẳng một vết dài trên thuyền, thấy Trương Phạm Trần né đi, Lâm Trung không hề có ý định tha cho hắn mà đuổi theo: “Hải Lãng Đao!”
Lưỡi đao có một màu xanh lam Linh Khí bám lên, giống như sóng biển một dạng tầng tầng lớp lớp chém đi!
“Linh Kỹ!” Đồng tử co rụt lại, Trương Phạm Trần nhận ra thứ mà Lâm Trung dùng!
Không thèm suy nghĩ, Trương Phạm Trần nhảy một cái thật cao lên trên.
“Oanh!!” Đao khí chém vào thuyền trực tiếp phá nát!
Trương Phạm Trần thầm mắng con thuyền này kém chất lượng một cái liền nhảy xuống biển.
Ở dưới tuy có lôi điện nhưng hắn cũng không sợ, Lôi Thần Vạn Kiếp Công để chưng sao?
“Thằng chó!! Thằng chó!! Có ngon thì cút ra đây!!!” Lâm Trung điên cuồng hô, nắm giữ lan can con thuyền nhìn xuống mặt biển không tí suy nghĩ mà tìm xem Trương Phạm Trần đang ở đâu.
Con thuyền thì ngày càng chìm xuống, cả hai chiến đấu làm con thuyền không thể trụ vựng thêm được nữa.
Do đã ký Khế Ước với Dạ Yểm, có thể ở dưới nước mà không cần hít thở nhưng đó là vẫn có thời gian nhất định!
Ít nhất là Trương Phạm Trần ý định xử lý Lâm Trung trước khi thời gian đó tới.
Nhìn cái bóng Lâm Trung vẫn còn đang nhìn lần mò tìm xem vị trí của bản thân, Trương Phạm Trần hơi hơi cười lạnh.
“Lôi Thần Thương! Tử Lôi Thiểm Sát!” Cả người ở dưới nước bốc lên tử lôi, Trương Phạm Trần đơn giản sử dụng ra Lôi Thần Thương!
Bản thân lấy cực tốc như hóa tử điện đâm thẳng lên trước!
Lâm Trung nhíu mày nhìn phía dưới mặt biển, ở đó có bọt khí từ từ bốc lên, lại giống như một xoáy nước đang từ từ hình thành!
Hắn khóe miệng cong lên cười lạnh: “Thì ra ngươi ở đây!”
Trong tay trường đao bị lam sắc linh khí quấn quanh, trọng trọng đè lên nhau như cơn sóng! Hải Lãng Đao!
Nhảy lên không trung, định cho một cái bổ đao xuống dưới!
Bất quá? Tại sao nó lại khác suy nghĩ vậy a?
“Phốc!!!” Nhất thương xuyên người!! Lâm Trung hai mắt tràn đầy khó thể tin nhìn đang mỉm cười nhìn mình Trương Phạm Trần!
“Bất ngờ sao? Haha! Chết!” Trương Phạm Trần cười lạnh, Tử Sắc Lôi Điện không ngừng tàn phá ngũ tạng lục phủ của Lâm Trung!
Cho dù không muốn chết cũng phải chết...