Chương 23 - Hòa nhau rồi ăn thịt thôi
Chương 23 hòa nhau rồi ăn Thịt Thôi
Vương Nhất Bác đứng dậy đánh tụi nó vài cái làm cho rơi cả con dao mà bỏ của chạy lấy người.
Vương Nhất Bác chạy đến cảm ơn người kia , đập vào mắt anh là cánh tay đã chảy máu rất nhiều
Tiêu Tổng sao là cậu
Không lẽ tôi là ma hay sao mà anh lại hoảng sợ
Tôi đưa tôi cậu đến bệnh viện.
Không sao ,tôi có đồ y tế tôi tự băng bó được không cần tới bệnh viện
Vương Nhất Bác băng bó cho Tiêu Tổng xong rồi nói
Tiêu Tổng để tôi bắt xe cho cậu, cậu đợi tôi một chút
Không cần nhà anh ở đâu, tôi đưa anh về
Không cần đâu nhà tôi xa lắm ,không cần Tiêu Tổng bận lòng
Vương Nhất Bác nhìn thấy tay của cậu có đeo một chiếc nhẫn chói lóa như muốn nhắc anh rằng cậu đã có chủ nhân của cậu đang đợi cậu trở về
Vương Nhất Bác bắt xe tự nãy giờ không thấy một chiếc xe nào , làm cho anh suy nghĩ ,hồi nãy xe quá trời, sao giờ không thấy một chiếc ,lúc cần thì không thấy ,còn lúc không cần chạy quá trời.
Anh lủi thủi đi lại cậu rồi lên tiếng
Tiêu Tổng hay cậu không phiền đến nhà tôi được không ,tôi bắt xe không có
Được mời anh chỉ đường
Cuối cùng anh và cậu cũng vừa tới cửa thì nhìn thấy Vương Tiểu Tỏa
đang ríu rít chạy ra ôm chầm Vương Nhất Bác mà khóc huhu
Vương Nhất Bác buông bỏ cậu ra mà dỗ dành thằng bé
Ngoan nào con làm sao vậy nói cho cha biết con có làm sao không
Thì có tiếng nói vang lên
Nhất Bác con về rồi hả , Tỏa nhi nó chơi với mấy con mèo, rồi bị con mèo hù dọa ,rồi khóc ra um sùm ,ông dỗ mãi mà thằng bé không chịu nín ,con dỗ dùm ông
Dạ
Nhất Bác cậu này là ai vậy
Dạ thưa ông
Đây là Tiêu Tổng là sếp của con hôm nay cậu ấy cứu con ,cho nên bị thương, bắt xe không được, con đưa cậu ấy về đây ạ
Chào Tiêu Tổng làm phiền cậu cứu thằng bé, tôi cảm ơn rất nhiều
Dạ không sao đâu ông
Tiêu Chiến từ nãy giờ cứ nhìn Vương Tiểu Tỏa mà ôm chầm vào lòng mà khóc
Tỏa Nhi con nhớ mẹ không ,mẹ nhớ con lắm
Tiêu Tổng cậu làm gì vậy, cậu không nên nhận nhầm như vậy không tốt đâu ,mẹ của nó không phải là cậu ,em ấy của tôi không phải là cậu, mong cậu về cho
Cậu kết hôn rồi cha con tôi không làm phiền cậu nữa
Anh Nhất Bác anh nói gì vậy em là Ý Phi Tiêu Chiến của anh đây nè ,anh không nhớ em sao
Thật ra em bị tai nạn rồi mơ hồ chứng kiến bản thân xuyên không đến chỗ anh rồi làm Ý Phi của anh ,sau khi em tỉnh lại ,em đi dạo khắp công viên,từng cờ em nhìn thấy anh và con đang đi dạo ,cho nên em mướn thám tử theo dõi anh ,rồi em mới biết được anh đang xin việc vào công ty Tiêu Thị của em ,cho nên em mới sắp xếp cho anh bên cạnh em . Mỗi ngày tan làm, em theo anh về ,mới yên tâm rồi về nhà . Nhẫn trên tay cũng là do em đặt một cặp, Vì vậy em đeo sẵn một chiếc còn một chiếc nữa em chờ đeo lại cho anh.
Anh Nhất Bác em nói hết rồi anh tin em đi
Nghe xong Vương Nhất Bác giận đỏ mặt , hại anh đau lòng gần chết còn khóc một trận giờ nghĩ lại thật xấu hổ mà. Anh lườm cậu ,rồi đứng dậy bỏ đi vào phòng ,ẫm thằng bé giao con cho ông chăm sóc dùm rồi nói tiếp
Tiêu Chiến Em dám lừa anh
Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác giận thật rồi liền chạy theo anh. Phụng phịu níu áo anh ,
Ai nói vị Tiêu Tổng lạnh lùng trong mỗi cuộc họp hay sao
Chẳng phải Tiêu Tổng cũng giả bộ không quen biết tôi
Nhưng anh cũng giả vờ không để ý đến em ,mà còn nói chuyện với mấy cô kia,cho nên em muốn biết anh yêu em nhiều như thế nào mới giả bộ.
Được rồi em ngồi xuống cho anh xem vết thương của em có chảy máu không
Sau một hồi cuối cùng 2 người cũng hòa nhau mà qua phòng ẫm Tỏa Nhi mà đùa giỡn mà không ngừng thằng bé vừa mệt mà nằm trong lòng Tiêu Chiến mà ngủ ngon lành
Vương Nhất Bác để thằng bé xuống giường rồi nói
Tiêu Chiến em đi tắm rồi đi ngủ
Dạ em biết rồi anh đợi em chút
Anh Nhất Bác quần áo đâu em mặc
Em khỏi mặc
Anh bị điên hả không mặc đồ sao được
Em mặc chi một lát cũng phải lột
Mắc công lắm
Anh.... anh....anh.... định làm gì
Tắm xong em sẽ biết ,rồi nở nụ cười nham hiểm
Tiêu Chiến cũng đành nghe theo chứ sao giờ ,mặc vô rồi anh ta cũng cởi ra đúng là tên háo sắc
Tiêu Chiến vừa tắm xong quấn cái khăn để rộ ra xương quai xanh trắng nõn mềm mại
Khiến cho Vương Nhất Bác kìm hãm không được bước từng bước lại gần Tiêu Chiến ẫm lên đi thẳng vào vào giường ngủ.
Cậu trên lưng anh la hét :
Anh làm cái trò gì vậy mau thả em xuống mau
Tiêu Chiến em nói nhỏ chút bên phòng có ông ngủ đó mà la lên ông thức thì chết
Anh không nói nữa mà cười ,còn cậu thì sợ la lớn thằng bé thức thì thôi xong
Tiêu Chiến liền nói
Ngày mai em sẽ đưa anh về với gia đình em sẵn với thiệu luôn
Có được không em ,anh sợ ba không chấp nhận thì sao
Anh quên hả chúng ta có lá cục vàng chi chỉ cần ba nhìn thấy thằng bé là chịu liền àk
Ừk anh biết rồi
Anh và em làm chính thôi
VƯƠNG NHẤT BÁC anh
Aaaaaaaa
Em la nhỏ thôi con thức giờ
17
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
