Chương 22 - Gặp lại xem là người dưng
Chương 22 gặp lại nhau nhưng là người dưng
Sáng hôm sau anh đến công ty như thường lệ ,thì nhìn thấy chỗ làm việc mình đã có người ngồi, khiến cho anh bất ngờ, rồi hỏi một chị làm chung công ty
Chị Dung lệ quản lý cho em hỏi ,chỗ làm việc của em ,làm sao có người ngồi rồi, có phải em bị đuổi rồi đúng không ạ
Vương Nhất Bác em nói hết chưa để chị nói
Chị nói đi em nghe nè
Em đâu có bị đuổi
Em Không bị đuổi ,sao bàn làm việc của em lại có người ngồi ,Còn nữa tại sao đồ của em lại xếp đầy đủ trong thùng còn may mấy người kia khóc như mưa rơi vậy chị
Nhân viên A : Tự nhiên Tiêu Tổng lại dời anh Đẹp trai của chúng ta đi như
vậy ,mà lại đưa một thằng nhìn cũng được ,còn Anh Nhất Bác anh đẹp trai dễ mến còn tốt bụng phải lìa xa chúng ta nữa chứ
Nhân viên B : Đúng vậy , đúng vậy. Mới được một tuần đã bị chuyển đi. Làm sao tụi tui sống nổi huhu
Nhân viên C : Đã thế còn bị chuyển lên làm thư kí của Tiêu Tổng sắc mặt lạnh bằng không cảm xúc , anh đẹp trai của tôi thể nào cũng bị Tiêu Tổng hù dọa cho mà xem
Nhân viên D : Thật đáng thương quá
Sau một hồi liên thuyên đủ mọi chuyện trên trời dưới đất ,thì
cuối cùng cũng xong
Dung lệ tức giận mà nói
Mấy bà làm ơn đừng nói nữa tay lấp mặt rừng mà nói, không sợ Tiêu Tổng cho một tờ kiểm điểm thì thôi xong thì mấy cô mất luôn tiền thưởng
Dung lệ cũng kéo được Anh ra khỏi mấy bà cô nhiều chuyện hết chỗ nói
. Vương Nhất Bác lay lay tay Chị Dung lệ mà nói
Chị Dung lệ Tiêu Tổng đáng sợ lắm sao , em nghe mấy người kia nói làm cho em nổi hết da gà
Vương Nhất Bác em có làm gì sai đến tai Tiêu Tổng vậy hả
. Lần này em chết chắc rồi , cái tên khối băng kia sẽ đài em chết cho xem
.
Vương Nhất Bác khóc không ra nước mắt mà cười trong đau khổ
- Giờ mình trốn liệu còn kịp không chắc còn kịp ,vậy mình quyết định ,có 36 kế chạy là thượng sách
Em yên tâm đi ,em mà chạy thì sẽ bị xử nhanh hơn nữa ,bị đuổi việc còn mất tiền mỗi thứ ,em nghĩ có nên chạy hay không
Chị Dung lệ chị đừng hù dọa em
Vương Nhất Bác lấy hết bình tĩnh,mình phải bình tĩnh ,anh có làm gì đâu mà anh phải sợ , chỉ là chuyển lên lầu thôi mà.mình với anh ta có gì đâu mà phải sợ, chỉ cần mình làm hết bổn phận thì làm sao anh ta có cớ phạt mình chứ
Vương Nhất Bác ôm hết đống đồ mà bước từng bước ,lấy hết can đảm gõ cửa nhận được tiếng người bên trong thì mới mở cửa bước vào.
Anh Chỉ là nhìn thấy mặt người kia bao nhiêu bình tĩnh , can đảm vỡ nát hết. Trước mặt anh là giương mặt có đến chết anh cũng không thể nào quên được , gương mặt mà ngày đêm anh mong nhớ. Thùng đồ trên tay cũng rơi xuống rồi rơi mấy món đồ Người kia dừng công việc ngước lên nhìn anh mà nói
- Tôi không làm gì anh cả . Anh sợ cái gì
Tiêu Chiến chỉ tay về phía bàn làm việc được đặt ở góc phòng có cửa sổ
- Từ giờ anh làm việc ở đây , dọn dẹp hết đống đồ đó đi. Không có lần sau.
Anh dạ một tiếng rồi anh cắn môi cho đến chảy máu mà 2 hàng nước mắt cứ tuôn rơi rồi thu dọn những thứ lật vật dưới đất. Mà khóc
Đây là Tiêu Chiến mà anh yêu hay chỉ là người mang khuôn mặt giống người kia hay chỉ chùng hợp đến như vậy chứ, ,,Vương Nhất Bác mày nhìn nhầm người rồi ,Tiêu Tổng là Tiêu Tổng không phải Tiêu Chiến của mình
Anh Vừa ngồi xuống bàn làm việc mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đến giờ giờ tan về ,anh liền lấy áo khoác chào Tiêu Tổng một tiếng rồi chạy ra ngoài , anh sợ chỉ một lúc nữa thôi anh sẽ không chịu nổi nữa. Mà khóc mất liền chạy một mạch về nhà, rồi ôm chầm Vương Tiểu Tỏa mà khóc nức nở ,tỏa nhi ơi ba nhìn thấy một người giống hệt mẹ con ,nhưng cậu ấy không phải, không phải
Khóc một hồi Vương Nhất Bác ẫm Tỏa nhi đi dạo ,đang đi nữa chừng thì gặp được người quen liền chào hỏi
Chị Dung lệ sao chị đi giờ này, chị không có ai đưa chị về hả
Chị đi sinh nhật rồi quên chỗ hẹn cho nên đứng đây ,ủa thằng bé này là con em hả
Dạ phải
Vậy thôi em và con đi dạo chút
Được rồi chị về đây
Vương Nhất Bác ẫm tỏa nhi đi một hồi cuối cùng quyết định trở về nhà
Vương Nhất Bác cùng tỏa nhi tắm rửa xong ,rồi bước từng bước lại giường rồi ôm con ngủ tới sáng
SÁNG HÔM SAU
Tiêu Chiến vào công ty không thấy Vương Nhất Bác vào làm việc mà tức giận gọi cho quản lý Dung lệ
Cô mau vào phòng cho tôi
Tiêu Tổng cho gọi tôi
Vương Nhất Bác đâu sao không đi làm vậy
Tiêu Tổng sáng nay Vương Nhất Bác đưa đơn xin việc tôi chờ Tiêu Tổng đến mới đưa ạ
Được rồi mau lui xuống
Dạ ...Tiêu Tổng
Ông ơi ông trong Tỏa nhi dùm con ,con đi xin việc làm khác ạ
Được rồi con đi làm đi. ,Tỏa nhi cứ để cho ta
Vậy con đi nha
Vương Nhất Bác xin việc từ sáng tới giờ cầm hồ sơ đi hết chỗ này rồi lại chỗ kia nhưng không ai nhận anh cả
Anh đi đến một con hẻm thì có giọng nói đê tiện vang lên :
- Ây yo em trai sao lại đi một mình vậy, hay là đi chơi với tụi anh đi , đảm bảo em sẽ sướng cho coi
Anh hất tay tên kia ra :
- Mày Bỏ bàn tay dơ bẩn mày ra khỏi người tao
Tên kia thấy anh chửi thì càng hứng thú , cái máu dê nó thấm vào người từ đâu
- Không ngờ nó đẹp hơn mấy con nhỏ kia nhỉ , tụi bây mau giữ nó lại hôm nay tao chơi chết nó
Hai tên đàn em chưa kịp làm gì ,đã bị một giọng nói lạnh đến thấu xương mà nói
- Mày là thằng nào dám động vào người của tao ,tụi bây muốn chết ,thì tao cho bọn bây chết chắc.
Tên đại ca cũng hoảng sợ nhưng lấy lại tinh thần quát lên
- Hai tụi bây bị ngu à ? Chúng ta có 3 người làm gì sợ. một đứa miệng còn hôi sữa chứ
LÊN
Đánh chết nó
Ba tên cùng xông lên đánh cậu, nhưng cậu chỉ ra vài chiêu hèn mọn cuối cùng chỉ trong chớp mắt đã bị đánh cho nằm bẹp dưới đất. Nhân lúc cậu chạy đỡ Vương Nhất Bác lên mà không để ý đã bị một tên cầm dao cắt một đường khá sâu ở tay mà chảy máu rất nhiều.
16
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
