Chương 18 - Ý Phi Tiêu Chiến
Chương 18.
Vương Nhất Bác vừa đưa Tiêu Chiến về Vương phủ liền ra lệnh cho Hải khang mau gọi Trần Thái y đến chữa trị cho y . Do lúc Tiêu Chiến chạy trốn bọn bắt cóc mà vết thương đã bị tét ra , chảy máu rất nhiều phải ,xử lý thật cẩn thận mới có thể không để lại sẹo , khiến Trần Thái Y phải mất nửa ngày mới có thể chữa trị xong .
Tiêu Chiến đến giờ vẫn chưa tỉnh lại . Nhìn khuôn mặt yếu ớt của y, Vương Nhất Bác lo lắng đến phát điên .
Ý PHI đến khi nào mới có thể tỉnh lại
Vương Nhất Bác ngồi bên thành giường , nắm lấy bàn tay gầy gò của y . Ngước mắt lên hỏi Trần Thái Y .
" Bẩm Tứ Vương Gia , do Ý Phi mất máu quá nhiều cộng việc mang thai lại động thai cho nên người tạm thời sẽ bị hôn mê . Chỉ cần cho người uống thuốc dưỡng thai và chăm sóc thật tốt thì thần tin ÝPhi sẽ sớm tỉnh lại thôi thưa Tứ Vương Gia
" Được rồi , ngươi lui ra đi
Tuân lệnh ..Tứ Vương Gia
Vương Nhất Bác cúi người hôn lên đôi môi tái nhợt của Tiêu Chiến .Tức giận nắm chặt tay mà nói . đôi mắt sắc bén của hắn hằn lên những đường tơ máu , cả khuôn mặt đen sầm lại .
" Dám đụng đến bảo bối của ta , ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là mùi vị của địa ngục
Vương Nhất Bác đấp chăn lại cho Tiêu Chiến dặn dò Hồng lan chăm sóc cho y thật tốt rồi hắn đi thật nhanh đến nhà lao xử tội mấy tên khốn kiếp kia
NHÀ LAO VƯƠNG PHỦ
Vương Nhất Bác từng bước tới gần thích khách làm tên đó đau đớn kêu lên rất thảm thiết . Vương Nhất Bác tiến đến dùng chân đạp thật mạnh lên vết thương của tên đó . Trừng mắt xuống nhìn hắn .
Nói ! Ai đã ra lệnh cho ngươi
Vương Nhất Bác bây giờ không khác gì ác quỷ đến từ địa ngục . Một khuôn mặt toát lên vẻ vô cùng đáng sợ , máu lạnh . các nô tài đứng từ đằng xa cũng cảm nhận được sát khí của hắn mang lại mà khẽ rùng mình , khuôn mặt hai người toát lên vẻ kinh hãi . Cúi mặt xuống không dám nhìn tiếp cảnh hắn đang tra tấn tên thích khách .
Trần Mai Lan .. Tiểu thư ... đã ...ra lệnh cho tiểu nhân ...
Tên đó vừa dứt lời , Hải khang liền giơ kiếm chém hắn một phát chết ngay tại chỗ.
SÁNG HÔM SAU
Tiêu Phu Nhân từ hôm qua đến nay luôn ngồi cạnh giường của Tiêu Chiến . Bà không ăn không ngủ . Chỉ ngồi đó mà chăm sóc cho y . Dù Thừa Tướng có khuyên cỡ nào bà cũng không chịu về phủ nghỉ ngơi . Đứa con cưng này của bà đã hôn mê 1ngày rồi làm sao bà có thể an tâm mà nghỉ ngơi cho được .
Vương Nhất Bác vừa lên triều với Tiêu Tướng quân bàn ngụy sự xong liền trở về Vương phủ . Cả ba người nhìn thấy hắn đều nhanh chóng hành lễ .
Mẫu thân người về phủ nghỉ ngơi đi . Tiêu Chiến cứ để ta chăm sóc
Vương Nhất Bác đang nắm lấy tay y, đột nhiên hắn cảm nhận được ngón tay của Tiêu Chiến đang nhúc nhích
Tiêu Chiến đã tỉnh lại rồi . Mắt của y đang từ từ mở ra .Vương Nhất Bác ôm chầm lấy y . Hắn ôm y thật chặt trong lòng , giọng nói như sắp khóc đến nơi .
Cuối cùng ngươi cũng tỉnh
Tiêu Chiến nở nụ cười , nghiêng mặt dựa vào lòng ngực rắn chắc của hắn .
" Đã làm người lo lắng rồi Tứ Vương Gia "
Tiểu Tán , con trai của ta ...
Tiêu Phu Nhân đôi mắt ngấn lệ tiến lại gần y . Tiêu Chiến thấy bà khóc liền hoảng hốt lấy tay áo lau nước mắt cho bà . Đôi mắt đỏ hoe nhìn Tiêu Phu Nhân.
" Mẫu thân , người đừng khóc mà con không sao .
Bà tiến lại ôm đứa con trai của mình vào lòng. Xoa xoa mái tóc của y . Cố gắng kiềm ném cảm xúc . Nghẹn ngào nói .
" Có đau lắm không con
" Không đau chút nào .Được mẫu thân ôm thế này con không cảm thấy đau nữa .Tiêu Chiến dụi dụi vào người bà , nói bằng giọng làm nũng vô cùng đáng yêu.
Được một lúc , phụ thân và mẫu thân đều đã về Tiêu phủ . Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến nằm xuống giường , bản thân cũng ngả mình nằm cạnh Tiêu Chiến . Hắn hôn lên trán y rồi kéo y vào lòng mà xoa xoa .
" Ta xin lỗi . Đã để ngươi phải chịu khổ rồi Tiêu Chiến của ta
Ta không sao . Người đừng tự trách bản thân của mình nữa ta và hài tử vẫn bình an
Tiêu Chiến Vòng tay hắn ôm hắn càng ngày càng chặt . Đưa môi mình hôn hắn mà nở nụ cười mà nói
Tứ Vương Gia lúc đó ta sợ lắm . Ta sợ ... không được gặp lại người nữa
Bây giờ đã không sao rồi . Ta sẽ không bao giờ bỏ ngươi và hài tử ở một mình nữa . Đừng nhớ đến những việc đã xảy ra . Có được không
" Được , ta không nhớ nữa
Tiêu Chiến bị thương , trong lòng y lúc nào cũng nghĩ đến Vương Nhất Bác . Đến lúc sắp ngất xỉu , y cứ nghĩ mình không xong thật rồi . Nước mắt y rơi ra , cứ tưởng rằng mình sẽ không còn được gặp hắn , không được ngã vào lòng hắn như lúc này nữa . Y sợ , thật sự rất sợ.
Nghĩ đến ngày hôm đó bị bắt, mà khóe mắt Tiêu Chiến lại tuông rơi . Vương Nhất Bác nghe tiếng hic hic hắn ngước xuống thấy Tiêu Chiến đang rụt vào người mình mà khóc nức nở , lòng hắn lúc này đau như ai lấy dao cắt trái tim của hắn vậy . Hắn cúi xuống hôn lên khóe mắt y , đưa tay lau đi hàng nước mắt vươn trên khuôn mặt đẹp đẽ của y . Thì ra chuyện hôm đó đã khiến cho y chở nên rụt rè đến nhiều như vậy . Hắn càng ôm chặt Tiêu Chiến hơn , cứ như muốn y vào người mình luôn vậy .
Hai người ôm chặt lấy nhau . Tiêu Chiến thật sự rất thích cảm giác được ôm hắn rồi hắn cũng sẽ trao cho y một cái ôm thật ấm áp tràn đầy sự yêu thương. Vương Nhất Bác cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến mà nói
Ngủ ngon nhé , Tiêu Chiến của ta
Tứ Vương Gia ngủ ngon ta rất yêu ngươi nhiều lắm
Ta cũng rất yêu ngươi Tiêu Chiến thế là 2 người chìm vào giấc ngủ ngon lành 😴😴😴😴😴
20
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
