ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30 - Lại một lần nữa Resident Evil 1

Khi thực lực đội ngũ bị chủ thần đánh giá là quá yếu nó hoàn toàn có thể thực hiện để luân hồi đội viên tham gia một bộ phim kinh dị loại dễ thêm lầm nữa. Mà lần này Trung Châu đội rơi vào tình trạng như vậy.

Lý Sơn tỉnh lại lần này thì thấy xuất hiện trước mặt hắn là một sắt thép đại môn. Lý Sơn cúi đầu nhìn xuống đất thì thấy lần này xuất hiện sáu tân nhân. Một thanh niên ăn mặc kiểu nhân viên văn phòng y hệt một tiểu bạch kiểm, mặt trắng khá là đẹp trai. Đây là suy nghĩ của Lý Sơn mặc dù hắn so với nam nhân này không kém về mức độ tiểu bạch kiếm chút nào. Kế đến là một trung niên nhân ăn mặc một bộ đồ công nhân, nhìn cơ thể khá cao lớn hẳn là người làm công việc lái xe cho công trường nào đó. Lý Sơn thông qua cách ăn mặc quần áo mà đoán được. Một người khác là nữ nhân, nhìn quá cũng khá xinh đẹp nhưng hấp dẫn Lý Sơn là chiếc kính đeo trên mắt, với làn da trắng bộ ngực lớn, nàng ăn mặc một bộ trang phục thường ngày ở nhà, quả là vô cùng hấp dẫn với nam nhân. Nhưng điều đáng nói với Lý Sơn là cơ thể thiếu nữ này tỏa ra hương thơm ngào ngạt của thiếu nữ làm tinh thần hắn chấn động. Hắn huyết thống là quỷ Sparda sau khi biến dị đều cực kỳ hứng thú với nữ nhân còn là xử nữ. Điều này cũng không lạ lắm khi các con quỷ trong kinh thánh đều ham muốn trinh nữ.

Kế tới hắn xoay đầu về phía nam nhân ăn mặc theo kiểu văn phòng thì bên cạnh hắn là một mập mạp. Lý Sơn nhìn kỹ thanh niên mập mạp rõ ràng là một tên Net, đây là đánh giá hắn dành cho thanh niên này. Kế tới là một trung niên đại mụ. Trung niên đại mũ không có gì đặc sắc lắm. Bên cạnh đó là một thanh nien hơn mười tuổi. Lý Sơn cũng lười để ý. Trương Kiệt lúc này đã tỉnh lại nhìn về phía Lý Sơn hắn khẽ gật đầu. Rồi kế tiếp hắn rút ra một điếu hướng về phía Lý Sơn lên tiếng: "Lý đại ca huynh có hút không?" Sau khi biết Lý Sơn nhiều tuổi hơn Trương Kiệt, Trương Kiệt cũng thay đổi cách gọi với hắn. Lý Sơn sống trong kinh khủng phiến này mấy trăm năm rồi. Rõ ràng là lão biến thái.

Thanh niên mặc y phục văn phòng tỉnh lại đầu tiên, hắn hướng nhìn thì thấy mấy người ngoại quốc đang cầm súng đi quanh trong toa tầu này. Người này không ai khác là mấy ngươi kịch tình nhân vật trong bộ phim Resident Evil 1. Hắn nói bằng tiếng Anh: "Đây là nơi nào? Các người là ai? Tại sao tôi lại ở đây?"

Trương Kiệt mỉm cười lạnh lùng hướng về phía thanh niên nam tử ăn mặc kiểu văn phòng lên tiếng: "Không tệ, chú em là người có tố chất tốt nhất lần"

Lý Sơn hướng về phía Trương Kiệt lên tiếng: "Trương Kiệt ngươi hướng dẫn cho tân nhân một cái đi!" Nghe thấy thế Trương Kiệt gật đầu hiểu ý. Hắn hướng tân nhân bắt đầu tiến hành giảng giải về chủ thần không gian. Mọi người nghe xong bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Trương Kiệt dập tắt điếu thuốc lại tiếp tục nói: "Đây là Resident Evil 1, lính mới, chúc mừng các người gặp may mắn, lần đầu tiên tham gia lại là dạng phim tương đối dễ dàng. Có chết cũng rất thanh thản."

Mập mạp nam tử lúc này lên tiếng hỏi: "Ý anh là chúng ta chỉ có ý thức tiến vào máy tính, giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn, sau khi chơi xong có thể trở về phải không?"

Trương Kiệt nghe thấy vậy có phần tức giận: "Ý thức hay không thì tao không biết, nhưng các người sẽ cảm thấy đau, các người sẽ bị thương, sẽ chết, và chú mày sai rồi, mỗi lần xong một bộ phim, các người sẽ đi tiếp đến một bộ phim khác, có thể đã xem, có thể chưa xem, mỗi bộ phim " Chủ thần" sẽ không ngừng đưa người mới đến, bổ sung vào số đã chết lần trước, mỗi lần nhân số tham gia từ bảy đến hai mươi người, nói một cách khác, lần này tương đối dễ dàng nên tất cả chúng ta chỉ có tám người."

Gã béo cười nhạt:"Sao anh dám chắc rằng những người đã chết không quay trở về cơ thể, có khi họ tự chọn chết đi không biết chừng."

Trương Kiệt lúc này tiến đến định nhét họng súng vào trong miệng của tân nhân Lý Sơn lúc này hướng hắn ngăn cản. Lý Sơn lên tiếng nói: "Nếu như ngươi muốn chết ta không ngại đâu. Ta chỉ nói mọi người nghe hiểu. Ta... đã chứng thực một điều là cả thân thể và ý thức chúng ta tiến vào nơi này. Nói đúng hơn là nơi này là một vi diên khác do chủ thần xây dựng lên mà nhiệm vụ chúng ta tham gia là biến cường..."

Trương Kiệt lúc này hừ hừ lên tiếng: "Ngươi không biết bộ đầu tiên phim kinh dị mà ta xem là gì đâu đó là Nightmare on Elm Street 1( Mãnh quỷ nhai), lúc ấy tổng cộng có 16 người mới tham gia, còn có hai người đã trải qua hai bộ phim, thế mày có biết kết cục ra sao không, tất cả đều chết trong giấc mơ, chỉ còn tao và Lý Sơn sống sót. Mày có biết cảm giác khi bị giấc mơ hoang đản giết chết là thế nào không? Mày cảm thấy sao khi xung quanh biến thành một đống thịt nát mà vẫn chuyển động? Cảm thấy sao khi trong công xưởng u ám, bị Fred dùng dao xẻ từng miếng, từng miếng thịt? Mày muốn chết lắm hả đồ rác rưởi?"

Lý Sơn lên tiếng nói: "Được rồi Trương Kiệt ngươi làm tân nhân sợ rồi đó a!".Lý Sơn lại tiếp tục quay về phía tân nhân lên tiếng: "Được rồi các ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi ta đi!" Lý Sơn thở dài hướng Trương Kiệt lên tiếng: "Ngươi quá xung động a!"

Cô gái đeo kính có một khí chất rất bình tĩnh, nhỏ nhẹ nói: "Nghe các anh nói vậy có vẻ như vẫn có hy vọng trở về?"

Lý Sơn mỉm cười hướng thiếu nữ lên tiếng: "Không sai đúng là vậy. Điểm cần về là 50000 điểm tưởng thưởng.Kết thúc bộ phim kinh dị ngươi sẽ nhận được 1000 điểm thưởng ngoài ra ngươi có thể kiếm ngạc ngoại điểm tưởng thưởng như giết Licker, zombie... Nhưng phải nói muốn kiếm được nhiều điểm tưởng thưởng phải nghịch chuyển kinh khủng phiến như cứu người, giết người... bất quá chủ thần sẽ đề cao độ khó với tân nhân rất có thể dẫn đến diệt vọng" Lý Sơn gãi gãi mũi: "Bất quá nếu các ngươi không kiếm điểm để cường hóa rất có thể bộ sau các ngươi cũng tử vong. Rất mâu thuẫn phải không?"

Thiếu nữ đeo kính lúc này sờ sờ cái chán lên tiếng: "Cái này thì ta hiểu nếu như chúng ta kiếm ít điểm tưởng thưởng không cường hóa bản thân chắc chắn chúng ta khó mà sống đến bộ phim tiếp theo."

Lý Sơn lại tiếp tục câu chuyện lên tiếng nói: "Ngoài ra ngươi có thể đổi thân gian sống cùng mua đồ giả dụ như vô hạn đạn dược Deasert Eangle của Trương Kiệt với giá 100 điểm tưởng thưởng. Hoặc là sống trong bộ phim này 100 ngày chẳng hạn!"

Người đàn ông trung niên bên cạnh cô gái đeo kính kêu lên: "Điên hay sao mà muốn sống trong phim kinh dị!"

Lý Sơn lắc lắc đầu thở dài. Cô gái đeo kính lại vuốt trán rồi cất tiếng: "Không, tôi nghĩ là đã hiểu rồi, phim kinh dị cũng có nhiều loại, ví dụ như bộ phim này là dạng khoa học viễn tưởng, không có ma quỷ, trừ nơi xảy ra truyện phim, những nơi khác có lẽ là bình thường."

Lý Sơn gật đầu khoanh tay nhìn về phía nàng: "Trí tuệ không tệ bất quá đó chỉ là một phần. Một số loại cường hóa ở chủ thần cần rất nhiều thời gian để luyện tập ví dụ như nội công chẳng hạn. Thế nên 100 ngày đó không phải dùng để nghỉ ngơi đâu. Được rồi mọi người nhìn về phía đồng hồ trên tay một chút!"

Mọi người nhìn xuống tay mình, trên tay mỗi người đều có một chiếc đồng hồ đang đếm ngược 4h01', phía dưới còn có các dòng số như: Số người mới, số zombie, số Licker..v.v

- "Giết 10 con zombie được thưởng 1 điểm, 1 con Licker được thưởng 100 điểm, giết lính mới được thưởng... 1000 điểm" Lúc này Trương Kiệt vừa liếc nhìn đám lính mới với vẻ bất thiện, chỉ có nam tử ăn mặc văn phòng và cô gái đeo kính nhìn lại một cách bình tĩnh.

Lý Sơn lắc đầu cười nhạt: "Là âm 1000 điểm tưởng thưởng mà khi trở về âm là bị chủ thần mạt sát đó a!" sau đó hắn quay về phía Trương Kiệt lên tiếng: "Ngươi không nên dọa tân nhân sợ như vậy a!" Nghe thấy vậy Trương Kiệt thở phì phò ra một hơi khói hắn cười lạnh ngoảnh đầu đi.

Cô gái đeo kính nhìn nam nhân văn phòng, hắn khẽ gật đầu, cô gái nói: "Còn vài vấn đề, bộ phim này là Resident Evil 1, T Virus lan tràn ở thành phố Racoon, nếu chúng ta ngồi trên xe này rời khỏi nơi đây thì có vẻ trải qua quá dễ dàng phải không?"

Lý Sơn mỉm cười với thiếu nữ hắn nhỏ giọng nói: "Có chút tiểu thông minh. Bất quá nhìn trên đồng hồ đi!"

"James One Shade" mọi người cùng đọc. Lúc này cả đám tân nhân hướng về phía đám người da trắng quân nhân nhân cầm súng thì thấy trong đó một người da đen cao lớn sáng lên. Lý Sơn nhếch miệng cười: "Rời xa hắn 100 m sẽ dẫn đến chủ thần nhận định với các ngươi nhiệm vụ thất bại. Nó sẽ tiến hành mạt sát với các ngươi. Các ngươi hoàn toàn có thể rời đi nơi này. Bất quá..." Lý Sơn nhún nhún vai lên tiếng: "Các ngươi có thực lực chống lại chủ thần mạt sát có thể rời đi!"

Cô gái đeo kính hỏi: "Theo như tiểu đệ nói vậy đã từng có người có thể chống lại chủ thần mạt sát sao?"

Lý Sơn nhếch miệng, hắn gõ gõ cái chén một chút: "Ai biết chứ!? Bất quá không muốn gọi ta là tiểu đệ đệ. Tuổi ta sống trong phim kinh khủng phiến còn lớn hơn tuổi ông ngoại các ngươi đó à nha. Hiện nay có lẽ ta đã hơn 400 tuổi rồi a..." Nhìn thấy mọi người vẻ mặt không tin Lý Sơn lại tiếp tục nói: "Không cần kinh ngạc khi trở về chủ thần không gian các ngươi sẽ hiểu!"

Cô gái đeo kính nhìn chút đồng hồ rồi lên tiếng hỏi: "Vấn đề cuối cùng, hàng số đếm ngược này nghĩa là gì?"

Lý Sơn nói: "Đó là thời gian mà chúng ta phải sống ở trong bộ phim này. Được rồi cố gắng lên các tân nhân"

Đúng lúc đó, toa xe bắt đầu từ từ dừng lại, một nữ nhân mặc quần áo lính đánh thuê chạy về phía mấy người lên tiếng: "Đội trưởng, đoàn tầu gặp sự cố. Nhiên liệu của nó đã cạn kiệt chúng ta không thể dùng nó tiến vào Hive"

Người da đen cao lớn khẽ nhíu mày hắn nhìn đồng hồ của mình hướng về toàn bộ lính đánh thuê lên tiếng: "Toàn bộ trong vòng 20 mươi phút phải đến kịp Hive. Toàn bộ xuất phát!" Hắn hướng về phía đám người Lý Sơn ra hiệu.

Lý Sơn hiểu ý hắn cũng bắt đầu rời đi. Lần này so với kịch tình lần trước nhưng có chút sửa đổi nhưng sửa đổi cũng không quá nhiều. Lý Sơn để đám tân nhân rời đi. Hắn hướng về phía sau xe dùng tinh thần lực quét xem ngay lập tức hắn lấy ra môt chiếc rương. Trong tay Lý Sơn xuất hiện một thanh kiếm, thanh Yamato, hắn nhẹ nhàng cắt gọt chiếc rương ra. Lý Sơn ngước nhìn về phía thiếu nữ đeo kính đang chạy. Hắn hơi mỉm cười, Lý Sơn xuất ra một chút niệm động lực. Hắn quay lại nhìn chiếc rương trong đo đó có sáu T-virus cùng với sáu ống T-vắc xin. Lý Sơn lần lượt phân chia nó thành nhiều phần. Chính xác là bốn phần trong đó có một phần là thêm một T-vắc xin cùng với đó toàn bộ Lý Sơn thu vào trong túi áo của mình. Hắn dùng mấy chiếc túi nhỏ đựng một đám T-virus và T-vắc xin theo từng cặp đôi một vào từng chiếc túi.

"A, a..." Thiếu nữ đeo kinh đang ôm bắp chân trên khuôn mặt nàng có chút đau đớn. Lý Sơn lặng lẽ lên tiếng: "Cần giúp đỡ không?"

Thiếu nữ nghe thấy thế thì trong mắt thoáng ra một tia chờ mong nhưng là nàng lại lắc lắc đầu: "Nếu như ngươi giúp đỡ ta nhất định ngươi sẽ chậm lại như vậy ngươi sẽ bị chủ thần mạt sát!"

Lý Sơn lắc đàu thở dài. Hắn mạnh mẽ kéo thiếu nữ vào lòng dùng tư thể bế kiểu công chúa chạy nhanh đuổi theo đám người. Thiếu nữ lúc này hơi ngẩn người. Đứng trước mặt nàng là một thanh niên mười tám tuổi tuấn tú đang ôm nàng vào lòng. Mặc dù kèm theo một người nhưng tốc độ hắn không chậm lại chút nào. Thiếu nữ dựa vào ngực thanh niên cảm giác được bộ ngực rắn chắc của hắn. Khuôn mặt nàng trở lên hơi hồng hào.

Lý Sơn lúc này nhanh chóng đuổi theo đám người. Hắn nhanh chóng chạy vượt qua hai người trung niên đại mụ và mập mạp. Hai người lúc này đang ỳ ạch lê từng bước một. Trong miệng liên tục thở ra hổn hển.

"Oanh"

Một âm thanh trầm thấp vang lên. Thiếu nữ mặt mũi trắng bệch nhìn về phía đằng sau. Nàng lúc này tựa càng chặt hơn vào ngực Lý Sơn. Lý Sơn cảm nhận được thân thể nàng hơi run lên. Hắn lên tiếng: "không cần lo lắng ta sẽ bảo vệ cô khỏi kinh khủng phiến này!"

Đôi mắt thiếu nữ hơi phiến hồng, nàng nhỏ giọng nói: "Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy. Chúng ta nhưng chưa từng quen nhau trước đây a!"

Lý Sơn thở dài ra một hơi, hắn nhỏ giọng nói: "Không biết!" Lý Sơn theo nguyên tắc hắn biết được thiếu nữ này là Chiêm Lam một nữ tử có chút đáng thương. Bất quá hắn sẽ giúp nàng mạnh lên không cần dựa vào người khác. Dù sao thì hắn biết nhiều lúc nàng dựa vào chút tư sắc của mình để nhận được ưu đãi của người khác giới chẳng quá nàng cũng chỉ muốn sống sót mà thôi. Lý Sơn không trách nàng.

Trung niên đại thúc có vẻ là một người thể lực khá tốt hắn vẫn theo sát sau lưng nhân viên văn phòng. Kế đến là một thiếu niên ngoài mười tuổi đang cố gắng bám sát thiếu niên kia. Lý Sơn không nhanh không chậm theo sát họ hắn không đổ lấy một giọt mồ hôi. Hắn vẫn nhớ như in lúc lần đầu tiên hắn đến đây. Hắn là người yếu nhất đái cả ra quần.

Sau gần hai mươi phút chạy bộ cả đoàn người đã đứng trước một cánh cồng lớn. Trên cánh cổng xuất hiện một chữ lớn đánh dấu dấu hiệu của công ty Umbrellar. Lý Sơn cũng lười để ý đến điều này. Hắn nhẹ nhàng đặt thiếu nữ xuống phía dưới, thiếu nữ có chút đau đớn lên tiếng khẽ rên làm cho Lý Sơn hận không đè nàng xuống ba ba ba ba trăm lần a. Bất quá hắn nhưng không phải hoàn toàn là nửa người dưới là động vật. Hắn cố nén dục hỏa lại lấy ra trong không gian đồng hồ một bình phún vụ tề ra. Trong lòng Lý Sơn lẩm bẩm: "Thế này mấy mà liệt..."

Hắn hướng về phía chiếc chân đau của thiếu nữ dùng phún vụ tề phụt lên trên đó. Đứng trên sân ga, một thiếu nữ mặc một bộ váy đỏ vô cùng xinh đẹp. Nàng tức giận huých tay về phía người da đen dội trưởng cao lớn: "Tôi muốn biết các người là ai? Có chuyện gì xảy ra ở đây?"

James quay nhìn cô gái, phất tay ra hiệu cho đám lính đánh thuê dỡ ra một đống máy móc, lắp đặt rồi mở mã, bản thân trả lời: "Chúng tôi được công ty Umbrella thuê, cô cũng vậy, đây là cửa vào Hive, còn cô là nhân viên an ninh được đăng ký trong danh sách nhân viên, vì thế chúng tôi đưa cô theo."

Thiếu nữ đeo kính đứng dậy. Nàng di chuyển vài bước, hai chân cảm giác đã không còn đau đớn nữa. Thiếu nữ kinh ngạc lên tiếng: "Đồ này có phải là xuất phẩm từ chủ thần?"

"Chủ thần!?" Mấy bộ đội lính đanh thuê kinh ngạc lên tiếng nghi hoặc hỏi về phía thiếu nữ đeo kính. Khuôn mặt nàng xanh xám, nàng hẳn nghe được chủ thần đề kỳ trừ âm điểm tưởng thưởng đi. Thiếu nữ im lặng không biết nói gì.

Lý Sơn nhìn không khí có chút trầm lặng. Hắn hướng về phía mấy binh lính đánh thuê lên tiếng: "À cô ấy đang nói về sản phẩm mới của công ty ấy mà. Đây..." Lý Sơn lấy từ trong túi áo da một đám phún vụ tề ném về phía binh lính đánh thuê lên tiếng: "Cái này dành cho mỗi người coi như quà của công ty đi. Nó có khả năng trị thương rất tốt đấy!" Nghe thấy thế mấy binh lính đánh thuê gật đầu đều nhận lấy.

Thiếu nữ đeo kính nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Lý đại ca!" Nàng bây giờ xưng hô hắn là Lý đại ca không còn là tiểu đệ như trước kia nữa.

Alice nghe trả lời, khuôn mặt ngơ ngẩn, vuốt chiếc nhẫn cưới trên tay, hỏi một cách mê mang: "Cái này là sao?"

James lãnh đạm nói: "Cô chưa kết hôn, cái nhẫn này chỉ dùng để yểm hộ thôi, ngoài ra nó còn là biểu chưng cho thân phận nhân viên an ninh".

Một thanh niên người da trắng điển trai lên tiếng: "Thế Hive là cái gì?" Lý Sơn nhận ra người này không ai khác là Spence tên khốn đã gây ra vụ việc lây lan T-virus ra ngoài

James nói với một lính đánh thuê Kaplan: "Cho họ xem!"

Người này gật đầu, xoay màn hình vi tính về phía mọi người, trên đó hiện ra một bản đồ lập thể của toàn bộ kiến trúc: "Đây là cửa ra vào Hive, Hive là một phòng thí nghiệm mật nằm dưới lòng đất thành phố Racoon, chỗ này là nơi chúng tôi tìm thấy quý vị, chúng ta xùng tàu điện đi từ đó đến đây".

Màn hình liên tục thay đổi các hình lập thể, cuối cùng hiện ra một kiến trúc có hình như một cái tổ ong mật. Thanh niên tiếp tục nói: "Đây là Hive, một căn cứ nghiên cứu tuyệt mật của công ty Umbrella, ở đây có trên 500 nhân viên nghiên cứu, nội dung nghiên cứu rất quan trọng đối với công ty, tuyệt mật, chúng tôi cũng không biết rõ. Còn chúng ta thông qua cảm ứng nhiệt thể hiện trên màn hình".

James liên tục giải thích, còn trên màn hình đã xuất hiện vị trí mọi người đang đứng, hình dáng sân ga lập thể năm trên đỉnh tổ ong, Lý Sơn lại lắc lắc đầu nhếch nhếch miệng lại sắp gặp mấy con zombie, hắn đưa tay lên phẩy phẩy mũi.

"Còn bọn họ là ai?" Alice đột nhiên chỉ về phía đám người Lý Sơn.

Lý Sơn nắm chặt tay thiếu nữ đeo kính. Hắn nhìn thiếu nữ khẽ gật đầu thiếu nữ hấy vậy cũng gật đầu. Nàng có vẻ khá yên tâm. James chỉ vào Lý Sơn nói: "Cậu ta là nhân viên cấp cao được công ty cử tới. Còn họ..." James chỉ vào đám người Trương Kiệt: "Họ là nhân viên bảo vệ Hive, có đăng ký trong danh sách công ty, tuy vậy tôi cho là có sự nhầm lẫn, ngoài gã người da vàng kia có vẻ là chiến binh, còn là đều là phổ thông thị dân."

Spence bỗng nhiên hỏi: "Sao tôi lại mất trí nhớ, không nhớ được gì hết?"

James trả lời: "Hive có hệ thống phòng ngự độc lập do máy tính trung ương Red Queen điều khiển, khi có sự cố hay kẻ địch xâm nhập, nó sẽ phóng ra hơi độc thần kinh khiến mọi người hon mê trong 4h đồng hồ, khi tỉnh lại sẽ có một số tác dụng phụ, mất trí nhớ là một trong số đó."

Spence lại hỏi: "Mất trí nhớ trong bao lâu?"

James hơi ngoảnh đầu lại tiếp tục nhìn về phía trước: "Tùy từng người, từ một giờ đến một tuần."

Một thanh niên người da trắng tóc đen trong đám lính đánh thuê đang bị còng tay lên tiếng: "Ý ông là Hive bị tấn công, trong đó có bọn khủng bố?"

James không ngoảnh đầu lại vẫn tiếp tục nhìn về phía trước: "Có lẽ còn tệ hơn."

Lý Sơn thầm nói trong lòng: "Matthew Anderson huh!?"

Lúc bấy giờ một nữ dung binh lên tiếng: "Cửa đã mở thưa sếp, có thể tiến vào"

James nhìn đám người Trương Kiệt một cái rồi thở dài một hơi.Cánh cửa từ từ mở ra, bên trong tối om, James ra lệnh:"J-D!"

Người lính đánh thuê đeo lên kính hồng ngoại bắt đầu tiến vào bên trong, James chần chừ một lúc rồi nói: "Trương Kiệt!"

Trương Kiệt cũng im lặng bắt đầu rương súng lên nghênh ngang tiến vào, Lý Sơn hắn lắc đầu dù sao có chuẩn bị trước một bộ phim kinh dị đúng là lợi thế. Rất nhanh, Trương Kiệt bật đèn lên, cả khu vực dần dần sáng lên, qua các khung cửa sổ có thể nhìn thấy trời xanh, đường phố. Lính đánh thuê và mọi người tiến vào, một lính đánh thuê nữ xem xét máy móc rồi nói: "Khu vực an toàn, độc khi đã tan."

"An toàn cái khỉ mốc" Lý Sơn thầm mắng trong lòng bất quá với bộ phim kinh dị dễ dàng như thế này hắn không khó khăn lắm để vượt qua. Chính xác mà nói là dễ dàng mới đúng.

Matthew sờ sờ cánh cửa xổ đột nhiên nói: "Những trang trí này dùng để cải thiện môi trường làm việc dưới lòng đất, không ai thích suốt ngày đối mặt với không khí âm lạnh của bê tông cốt thép cả. Nhìn thấy ánh sáng mặt trời, họ sẽ có cảm giác đang ở trên mặt đất"

Nam tử mặc bộ quần áo văn phòng chần chừ một lúc rồi chìa tay ra: "Trịnh Xá..ừm.. có lẽ là bảo vệ ở đây"

Matthew do không có trong danh sách nhân viên nên ngay từ đầu bị lính đanh thuê còng tay, cười khổ nói: "Bị còng nên không bắt tay bạn được, còn tên thì.. hình như cũng quên mất rồi."

Một bên, James và lính đánh thuê mở cửa thang máy nhưng bên trong tối mò, một lính đánh thuê bẻ đèn huỳnh quang ném xuống, một lúc sau mới thấy thang máy đã bị đứt cáp bên dưới, người bên trong chắc chắn toi mạng hết rồi. Người lính đánh thuê nói với James: " Sếp, xem ra chúng ta phải đi cầu thang bộ thôi".

Mặt của James của vẻ tái đi, quay lại nói: "Tiếp tục đi cầu thang bộ, trong mười phút đến tầng đáy, mọi người đều phải đi theo!"

Nghe thấy vậy đám người Trương Kiệt khuôn mặt trở lên tái nhợt. Lý Sơn nhỏ giọng hướng thiếu nữ nói: "Chân cô vẫn còn chưa khỏi lát nữa hãy để tôi giúp!"

Thiếu nữ đeo kính vô cùng ngượng ngùng nhưng hiên nay tình trạng thang lầu đã không phải là vẫn đề mà nàng có thể tự chạy được. Lý Sơn lúc này lại phải bế nàng lên bắt đầu chạy xuống thang lầu. Hắn rất nhanh vượt qua mấy người chạy lên ngang người Trương Kiệt. Trương KIệt lúc này híp mắt lại nhìn về phía Lý Sơn trong ánh mắt có chút châm học hiển nhiên là đối với thiếu nữ đeo kính rồi. Thiếu nữ đeo kính lúc này khuôn mắt trở lên đỏ ửng không biết nói gì chỉ cúi đầu thấp xuống, có phần hơi tựa vào ngực Lý Sơn.

86

3

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.