Chương 23 - Ác ma cùng Thiên thần đội đồng thời tiến vào
Lý Sơn rảo bước trên con đường nhỏ. Hắn đi vào phía trong một con suối khá lớn, theo sau là Triệu Vô Lệ. Khương Uyển Nhi đang mỉm cười nhìn Lý Sơn. Lý Sơn cảm nhận được thiếu nữ đang vô cùng vui vẻ nhưng cảm giác được trong tim hắn lúc này lại vô cùng nặng nề. Hắn không hiểu tại sao mình lại hành động và suy nhĩ như vậy. Chuyện tình cảm đối với hắn mà nói quá phức tạp, hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ và làm cái gì bây giờ nữa. Lý Sơn gõ gõ trán, bỏ qua suy nghĩ lúc này của mình rôi tiến về phía căn nhà tre nho nhỏ ven suối.
Một thanh y nữ tử đang cầm trong tay một chiếc rỏ bước ra khỏi căn phòng. Một nam nhân đang theo sau nàng. Sau nam nhân đó là một vài vệ binh. Nam nhân thở dài ra một hơi: “Thanh Nhi đã hơn mười năm rồi mà nàng vẫn không tha thứ cho ta sao? Ta... nhưng ngày ngày đều mong nhớ mẹ con nàng a!”
Thanh y thiếu phụ xoay người không thèm để ý nam nhân đang theo mình. Thiếu phụ chỉ lạnh nhạt nói một câu với lão nhân đang đi bên cạnh mình: “Lão lão tiễn khách!?”
Lão nhân bên cạnh thấy vậy thì vô cùng khó xử. Nam tử đang nhìn về phía lão nhân như đang cầu khẩn điều gì đó. Lão nhân liên tục ngấp ngứng miệng không biết trả lời sao. Lão nhân hướng thiếu phụ lên tiếng: “Hoang hậu, hoàng thượng nhưng...”
Lão nhân đang hướng về phía thanh y thiếu phụ như đang xin xỏ điều gì đó. Bất quá thiếu phụ lạnh nhạt ngắt lời: “Lão lão bà không nghe lời của ta sao. Ta nói là tiễn khách!”
Thấy thiếu phụ vô cùng quả quyết, lão nhân thở dài một hơi sau đó hướng về phía nam tử kia ra hiệu. Nam tử kia thở dài một hơi sau đó hắn đi qua Lý Sơn, nhìn hắn một chút rồi rời đi. Lý Sơn nhún nhún vai gãi gãi mũi nhẹ nhàng ngẩng đầu rảo bước tiến về phía trước. Lý Sơn mỉm cười hướng thiếu phụ hỏi: “Bà đã trở lại...?” Thấy thế mấy nữ cũng lên tiếng chào hỏi thiếu phụ và lão nhân.
Thấy Lý Sơn bước đến, “Ân công, cậu đã tỉnh lại rồi sao? Mấy ngày nay cậu làm lão nhân như ta lo lắng quá! Cậu không sao là tốt rồi!” khuôn mặt của lão nhân vô cùng lo lắng giờ trở lên vô cùng vui vẻ nhìn về phía Lý Sơn.Sau đó lão nhân lên tiếng: “Ân công, cậu vào đi, Linh Nhi đã tỉnh lại rồi!” Lão nhân dạng tay ra mời Lý Sơn.
“Cảm ơn cậu...” thanh y thiếu phụ hướng về phía Lý Sơ lên tiếng. Thiếu phụ tiếp tục mở lời: “Nếu như không có cậu thì toàn bộ dân chúng Nam Chiếu đã gặp tại ương rồi!”
“Ha” Lý Sơn nhếch miệng cười, hắn giơ hai ngón tay lên kẹp lại ra hiệu: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!”
Hắn cùng hai thiếu nữ bước vào bên trong. Một căn phòng tinh xảo cùng với cách bày bố vô cùng sang, giản đơn nhưng lại tinh tế. Chính xác là làm cho người ta cảm nhận được cảm giác an nhàn với mùi hương hoa nhè nhẹ. Lý Sơn hơi hơi nghếch cái cắm của hắn rảo bước vào bên trong. Một nữ nhân mặc bạch y quay về phía Lý Sơn với giọng nói vô cùng kinh ngạc: “Là ngươi...? Ngươi đến đây làm gì?”
“Là cô?” Lý Sơn hơi nhếch miệng lên. Hắn thở ra một hơi, khoanh tay lại lắc lắc đầu: “Chà tôi không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây à nha. Điều này có thể gọi là duyên phận không đây, huh!?”
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nhưng trên má thiếu nữ lại thoáng trở lên có chút hồng hào. Một âm thanh khác đánh vỡ cuộc nói huyện của hai người: “Nhị muội có chuyện gì vậy” Tiếp theo đó là hai nữ tử một mặc hồng y, một mặc lam y bước ra phía ngoài. Hai thiếu nữ thấy Lý Sơn thì cũng như bạch y nữ tử kinh ngạc một chút rồi hô lên: “Là ngươi...?”
“Hey” Lý Sơn phẩy đi cánh tay của mình, hắn nhẹ giọng với giọng điệu trêu trọc: “Này, đây là cách các cô chào hỏi bạn cũ như vậy đó sao. Chẳng lẽ các cô không được dạy như thế nào phải lịch sự với khách a, ít ra ta cũng là khách của các cô mà!”
Mấy thiếu nữ nghe thấy thế thì ngay lập tức phản bác: “Ngươi mà là khách sao? Từ bao giờ chúng ta coi ngươi là khách?”
Thanh y thiếu phụ lên tiếng hỏi: “Thanh Nhi xin hỏi, không biết Lý thiếu hiệp đặc tội với tam đại thánh cô việc gì mà tam đại thánh cô đối xử với Lý thiếu hiệp như vậy?”
Lam y nữ tử nghe thấy mấy lời này thì khuôn mặt hơi đỏ lên, ngón tay run run chỉ về phía Lý Sơn: “hắn, hắn...”
Ngay sau đó là một âm thanh cắt ngang lời của lam y nữ tử: “Được rồi tam muội, dù sao việc này cũng đã mười năm rồi. Việc này dừng lại ở đây đi!”
“Nhưng...” Thanh y nữ tử muốn lên tiếng thì bị hồng y nữ tử lườm một cái. Nữ tử im lặng lẽo đeo theo sau hồng y nữ tử.
Khương Uyển Nhi thấy mấy người bộ dạng đều nhìn Lý Sơn với ánh mắt nghi hoặc. Khương Uyển Nhi không kìm được tò mờ lên tiếng: “Phu quân có vẻ phu quân rất quen biết tam đại thánh cô?”
“A, Ha, làm gì có quen biết gì mấy đâu!” Lý Sơn một bộ dạng lắc đầu phủ nhận. Hắn bước về phía phòng Triệu Linh Nhi. Đi qua một bình hoa hắn kéo ra một bông hoa. Lý Sơn đưa nó lên mùi ngửi hít hà vẻ mặt vô cùng biến thái. Thấy mọi người ngừng lại, tam đại thánh cô cũng ngừng lại, quay lại thì thấy hành động bỉ ổi của Lý Sơn lại nhớ đến lần đó không khỏi khuôn mặt trở lên đỏ hồng. Lý Sơn nhếch miệng cười, trong tay hắn là một bông hoa hồng màu đỏ, Lý Sơn nhỏ giọng nói: “Không biết mấy bông hoa này sau mười năm liệu chúng có còn thơm không đây?”
Nhìn thấy Lý Sơn vuốt ve cánh hoa nhè nhẹ, Khương Uyển Nhi một bộ mặt nghi hoặc không hiểu chuyện gì, nàng lên tiếng hỏi: “Phu quân làm sao vậy a? Mấy bông hoa này để mấy ngày là héo sau mười năm làm sao có thể con mùi hương được?”
“Ha” Lý Sơn ngón chỏ hắn vẫy vẫy làm bộ ngước mặt lên giống như cao nhân đạo mạo. Hắn khẽ liếc nhìn tam đại thành cô sau đó quay về phía Khương Uyên Nhỉ mở ra một nụ cười nhẹ nhàng: “Uyển Nhi nàng không biết đó thôi có một số loại hoa sau mười năm không những còn thơm mà con là rất thơm nữa cơ. Có vẻ chúng trở nên đẹp hơn và thơm hơn thì phải...” Lý Sơn hơi nhếch miệng nhìn về phía tam đại thành cô. Tam nữ thấy thế thì bộ mặt trở lên đỏ vô cùng.
Khương Uyển Nhi cau mày nghi hoặc: “Phu quân có loại hoa đó sao sao Uyển Nhi không biết nga?” Sau đó thiếu nữ quay sang hỏi mấy người bên cạnh mọi người đều là nghi hoặc. Nhưng phải nói giác quan của phụ nữ rất nhạy rất nhanh họ nhận ra mối quan hệ giữa Lý Sơn và tam đại thánh cô có chút mập mờ.
Lý Sơn nhún vai, hơi nghiệng đầu: “Ai biết chứ?” Hắn quay đầu hướng về phía căn phòng Triệu Linh Nhi bước đi.
Trong phòng Triệu Linh Nhi lúc này đã chờ sẵn một đám người có cả Lý Tiêu Dao, Nguyệt Như, Tấn Nguyên... và vài người khác. Lý Sơn hơi mỉm cươi bước về phía họ. Căn phòng được trang trí vô cùng giản đơn nhưng làm cho người ta lại cảm giác vô cùng thoải mái. Nó tỏa ra mùi hương thơm đúng là phòng của con gái làm cho Lý Sơn không khỏi tinh thần rung lên nhè nhẹ.
“Sư phụ” Lưu Tấn Nguyên cúng kính hướng Lý Sơn lên tiếng.
“Lý biểu đệ” Lý Tiêu Dao vui vẻ vỗ bả vai của Lý Sơn.
Lý Sơn bước đến ngồi sát cạnh giường của Triệu Linh Nhi. Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Linh Nhi hắn không kìm lòng được mà vuốt ve vài phần. Hắn thực sự không hiểu cảm xúc của mình với Triệu Linh Nhi còn là yêu là thích hay là thương hại nữa, còn tình cảm hắn dành cho Minh Yên Vi thực sự là gì đây. Bất cứ nam nhân nào cũng là người tham lam đều muốn lập hậu cùng, hắn tự nhận mình cũng không ngoại lệ. Nhưng kể từ khi hắn yêu Minh Yên Vi, tình cảm đầu đời của hắn làm cho hắn có chút thay đổi bản thân, hắn biết dù hắn yêu người khác nhưng tình cảm đầu vô cùng khó phai. Hắn ghét chính bản thân của mình tại sao hắn không phải là nam nhân đa tình tại sao hắn là kẻ chung tình đây. Nếu như hắn là kẻ đa tinh giờ đây hắn không phải là khổ như thế này. Vì cái gì ông trời sinh ra hắn lại để cho trái tim hắn là một kẻ chung tinh chứ. Hắn không muốn phụ bất cứ người con gái nào nhưng hắn biết trái tim của hắn một khi yêu ai sẽ toàn diện yêu người đó. Với Linh Nhi là thích còn là có chút yêu, với Uyển Nhi có lẽ là có chút thích và phần lớn là thương.
Dù sao ở chủ thần không gian thì thân thể bất quá là một cái túi da bạn có thể thay đổi hình dang bất cứ khi nào. Nam nhân đều tham lam muốn có nhiều mỹ nữ bên cạnh mình nhưng nếu như họ vào chủ thần không gian thì Lý Sơn đảm bảo họ sẽ ngay sau đó thay đổi lại cảm quan của mình. Ban đầu xinh đẹp là nam nhân ai cũng thích nhưng sau một thời gian quen biết sẽ thấy nhìn nhiều xinh đẹp đến đâu cũng trở thành bình thường. Lý Sơn cũng là như vậy.
Lý Sơn nhẹ nhàng nắm tay của Triệu Linh Nhi, hắn xo nhẹ bàn tay của nàng áp lên má của hắn. Hắn không hiểu lúc này mình nghĩ gì nữa. Hắn chỉ muốn thay đổi vận mạng của Triệu Linh Nhi để cho kịch tình không diễn ra giống như trong phim mà thôi ai ngờ mọi thứ lại thành ra thế này. Một tay nhẹ nhàng sờ lên ngực trái Lý Sơn lúc này đầu óc trống rỗng hắn cũng không hiểu hắn đang suy nghĩ gì nữa. Bất chợt một cánh tay nhẹ nhàng chạm lên má của hắn.
“Lý đại ca” một âm thanh nữ nhân nhỏ giọng gọi Lý Sơn tỉnh lại.
Lý Sơn mỉm cười: “Linh Nhi muội đã tỉnh rồi!” Mọi người hiện này không còn một ai chỉ còn riêng Lý Sơn cùng với Triệu Linh Nhi. Hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ nhàng lên đôi má của Linh Nhi. Đôi má trắng nõn của nàng làm tinh thần của Lý Sơn run lên. Hắn cô gắng thanh tỉnh mình có lẽ lúc này không nên nghĩ đến chuyện đó. Ngày mai vẫn còn một trận chiến, Lý Sơn nhất định phải đánh thắng nếu không hắn cũng chả thể bảo vệ được cái gì. Hắn giờ có chút sợ, sợ phải đối mặt với Linh Nhi, sợ phải đối mặt với trận chiến ngày mai, chính xác là hắn sợ chết...
“Xin lỗi Lý đại ca, Linh Nhi đã làm anh lo lắng!” Triệu Linh Nhi nhẹ nhàng sờ lên má của hắn.
Lý Sơn mim cười: “Không sao, chỉ cần muội an toàn. Mọi chuyện với huynh đều là tốt hêt a!” Lý Sơn đôi mắt chăm chú nhin vào Triệu Linh Nhi. Hắn không nhịn được lại dùng ngon chỏ quệt lên mũi của nàng.
Linh Nhi hơi chút đỏ mặt hướng Lý Sơn lên tiếng: “Lý đại ca!?”
...
Mặt trời đã mọc, Lý Sơn trong tay cầm trong tay ngũ hành linh châu. Xương kỳ lần và trứng phượng hoàng sau khi sử dụng đã tiêu thất. Lý Sơn ngước nhìn về phía mắt trời đang mọc. Hắn nhìn lên màn hình của đồng hồ chủ thần: “Sau khi thiên thần tiểu đội và ác ma tiểu đội tiến vào phim kinh khủng phiến mở ra nhiệm vụ bảo vệ ngũ hành linh châu. Nhiệm vụ bảo vệ ngũ hành linh châu trong vòng mười ngày. Thành công bảo vệ mỗi viên ngũ hành linh châu mỗi đội viên đạt được một chi tiết cấp D 1000 điểm thưởng, mất một viên linh châu khấu trừ một chi tiết cấp C 2000 điểm thưởng. Giữ được toàn bộ ngũ hành linh châu đạt được một chi tiết cấp B 5000 điểm thưởng. Sau mười ngày hoàn thành nhiệm vụ tự động trở về chủ thần không gian. Nếu sau mười ngày có ba viên linh chậu bị mât nhiệm vụ tính là thất bại toàn đội viên mạt sát”
Hắn nhỏ giọng lên tiếng: “Đám người Tần đại thúc an bài tốt chứ?”
Từ trong lùm cây một bóng nhỏ bước ra, người này nhẹ nhàng tiến đến cạnh Lý Sơn lên tiếng: “Yên tâm đi họ đều được ta an bài tốt rồi. Họ ở một trạch viện vô cùng bí mật và họ đang được người Hồ bảo vệ. Dù sao ngươi cũng là người có ơn với cả nước Nam Chiêu mà!” Nói xong thiếu nữ nhìn về phía Lý Sơn, thiếu nữ hơi cau mày lên tiếng: “Ngươi có nhiều tâm sự!? Có phải là muốn biết vì sao ta giấu người ta là một tinh thần lực giả?”
Lý Sơn lắc lắc đầu, hắn khoanh tay ngước nhìn về phia Triệu Vô Lệ sau đó ngoảnh hướng về phía mặt trời, hắn không thèm quay đầu lại lên tiếng: “Không phải!? Mặc dù ngươi dấu ta rất nhiều bí mật. Trong trận trở lại Resident Evil 3 nếu như ta không cảm giác được sai thì rất nhiều lần cô lộ ra sát khí của minh với ta. Mỗi người có một bí mật riêng ta không trách cô, chắc chắn cô có uẩn khúc riêng...”
Nghe thấy Lý Sơn nói như vậy thi khuôn mặt của Triệu Vô Lệ trở lên trắng bạch. Hai hàm răng hơi cắn vào nhau, người nàng khẽ run. Thiếu nữ ngước nhìn về phía Lý Sơn như muốn nói gì đó sau nang lại không dám mở miệng. Thiếu nữ hai tay nắm chặt sau đó nàn thở dài một cái: “Lý Sơn hãy cho ta một chút thời gian ta không biết chuyện này kể ra với ngươi liệu ngươi có tin được không. Nhưng ta chỉ nói với ngươi một điều thực sự tên thật của ta không phải là Triệu Vô Lệ!”
Lý Sơn thở ra một hơi. Hắn biết nữ nhân này đang cố gắng dầu diếm hắn điều gì đó. Nhưng hắn không quá quản nàng. Ngay tại Resident Evil 1 thực lực của hắn vô cùng nhỏ bé nhưng hắn không thể hiểu nàng tại sao lại không giết hắn. Với thực lực của nàng đáng lẽ rất dễ dàng giết hắn mới đúng nhừng là nàng không có giết hắn. Dù sao chung đụng một khoảng thời gian không phải là ngắn Lý Sơn cũng không phải là không có cảm tình với nàng. Bất quá hắn vẫn còn trong giai đoạn thất tình nên cực kỳ rối bời chỉ có như vậy mà thôi.
Tại một khu đồi núi khá lớn tại nước Nam Chiếu một đám người đột nhiên xuất hiện. Có tất cả mười sáu người tất cả.. Trong đó hai người rất quen mặt, hai người này có khuôn mặt cực kỳ giống Alice chỉ là mái tóc của hai thiếu nữ có màu đen, có thể là họ sử dụng thuốc nhuộm. Một thanh niên tráng hán có mái tóc màu vàng nhạt lên tiếng: “No.1 và No.2 hai người mau dùng tinh thần lực quét xem toàn bộ khu vực mà chúng ta đang đứng...”
Mọi người trong đoàn đều nhìn về phía đồng hồ của mình: “Trong vòng mười ngày lấy được hai viên linh châu trong ngũ hành linh châu. Lấy được mỗi một viên linh châu đạt được một chi tiết cấp D 1000 điểm thưởng thành công thu thập toàn bộ linh châu mỗi đội viên đạt được môt chi tiết cấp B 5000 điểm thưởng. Nhiệm vụ thất bại toàn bộ đội viên mạt sát” Sau đó là đồng hồ ghi chép về việc chiến đấu đoàn đội.
Ở cánh đó mấy trăm dặm một thanh niên giống hệt Lý Sơn. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía đồng hồ xem xét nhiệm vụ mà chủ thần đề ra: “Trong vòng mười ngày lấy được hai viên linh châu trong ngũ hành linh châu. Lấy được mỗi một viên linh châu đạt được một chi tiết cấp D 1000 điểm thưởng thành công thu thập toàn bộ linh châu mỗi đội viên đạt được môt chi tiết cấp B 5000 điểm thưởng. Nhiệm vụ thất bại toàn bộ đội viên mạt sát” Hắn nhếch miệng cười nhỏ: “Mạt sát ta ư?”
Thanh niên hơi ngước nhìn lên về phía bầu trời nhỏ giọng nói: “Ô hô, gì thế này hai người của thiên thần đội đang dò xét đội của ta thì phải a. A, a, thêm một người của Trung Châu đội a, thêm một cái vệ tình nữa thì phải. Ngoài ra còn có một người khác đây a...” thanh niên ngước đầu lên mỉm cười. Hắn dơ một bán tay lên sau đó nắm chặt bàn tay lại nhỏ giọng nói: “Thống trị” cả người hắn một màn ánh sáng nhu hòa phát ra.
“Ộc...” Hai Alice của thiên thần đội hộc ra một bụm máu. Khuôn mặt trắng bệch.
“Ộc” Triệu Vô Lệ của Trung Châu đội cũng phun ra một bụng máu.
Ở một động cốc là hai người một nam một nữ đang nhíu mày nhìn vào màn hình máy tình đen kịt. Chính xác là cả một khu vực lấy trung tâm nam tử kia ban kính là hai dặm hoàn toàn không thu được hình ảnh gì. Hồng y thiếu nữ nhíu mày: “Đây là chuyện gì xảy ra!?”
Thnh niên lúc này trong tay lơ lửng một chiếc nhân màu trắng hư bạch ngọc. Chiếc nhẫn lơ lưng trong tay thanh niên. Ngoài hai người bên cạnh hắn ra còn toàn bộ mười hai người khác đều nhìn về phía chiếc nhẫn với vẻ thèm thuồng vô cùng, nhìn nó có vẻ như chí bảo vậy. Thanh niên nhếch miệng nhìn về phía mấy người lớn giọng nói: “Yên tâm đi nếu các ngươi đi theo ta ta sẽ không bạc đãi bất cứ ai đâu!”
“Đội ngũ bị giết một người, điểm số của tiểu đôi Ác Ma là âm 1, điểm thưởng âm 2000, khi phim kết thúc, những ai không đủ điểm sẽ bị mạt sát.”
“Đội ngũ bị giết một người, điểm số của tiểu đôi Ác Ma là âm 2, điểm thưởng âm 4000, khi phim kết thúc, những ai không đủ điểm sẽ bị mạt sát.”
Hai âm thanh lạnh lùng vang lên làm cho toàn bộ Thiên Thần đội và Trung Chậu đội chấn kinh nhưng với ác ma đội họ lại coi như không thấy gì. Ngay sau đó từ phía sau hai thanh niên bước ra hướng nam nhân kia với bộ mặt vô cùng lịnh lọt. Hai tên này đều hướng nam nhân kia sùng bái hắn, hai thanh niên đều giống như chó ngoan đang vẫy đuôi vỗ mông ngựa hắn vậy: “Đội trưởng chúng ta đã xử lý hai tên đó rồi!”
Thanh niên đứng đó phẩy phẩy tay sau đó chỉ vào một hán nhân tầm ngoài ba mươi tuổi người da trắng, hắn nhếch miệng cười: “Hắn mới là đội trưởng a không phải là ta!”
Hai thanh niên bộ dạng nịnh nọt, mở miệng cười: “Lý đại ca, đại ca noi gì vậy!? Đại ca là vẫn mãi là đội trưởng trong lòng của bọn tiểu đệ hơn nữa cũng là đội trưởng của tất cả mọi người” sau đó hai thanh niên hướng về phía mấy người lên tiếng: “Đúng vậy không mọi người!” Nghe thấy thế mấy người đều gật đầu đồng ý.
Thanh niên mặc một bộ áo bào đen trong gió bên cạnh hắn là hai người Lý Sơn vô cùng quen thuộc Vergil và Tiểu Hồng.Thanh niên nắm chặt chiếc nhẫn trong trong tay mình, hắn nhếch miệng ngước nhìn về phía sau một chút. Cái nơi mà hai thanh niên nịnh nọt hắn bước ra. Thanh niên khẽ lẩm bẩm: “Ta ghét nhất là mấy tên Trung Quốc hay có tật tự sướng dân tộc thái quá. Gặp mấy tên đó là y như rằng ta muốn cho chúng vài kiếm” thanh niên hơi lắc đầu ngước nhìn lên bầu trời: “Chúng ta đã gặp lại nhau bản thể chính của ta. Ta muốn biết ngươi thực lực người đến cỡ nào rồi, liệu có thể chống lại ánh sáng tâm linh của ta trong bao lâu đây huh?”
Lý Sơn kinh ngạc nhìn về phía Triệu Vô Lệ. Hắn nhanh chóng ôm lấy Triệu Vô Lệ vào lòng. Trên miệng và mũi của Triệu Vô lệ chảy ra một dòng máu đỏ. Lý Sơn liên tục hỏi: “Vô Lệ, Vô Lệ, cô làm sao vậy?” Lúc này Triệu Vô Lệ đã rơi vào hôn mê không nghe được Lý Sơn gọi. Lý Sơn kinh ngạc bắt đầu dùng tinh thần lực quét xem. Xuất hiện trong phương viên mấy trăm dặm là một khu vực toàn màu đen. Lý Sơn hơi nhíu mày thì bất chợt một âm thanh vang lên bên tai hắn.
“Ha, thì ra là bản thể của ta a” Một âm thanh lạnh lùng cao ngạo vang lên trong đầu Lý Sơn kèm theo đó là một chút mỉa mai châm chọc: “Thế nào cô bé đó không sao chứ?”
Lý Sơn cau mày quay sang đáp lời: “Vô Lệ trở thành như vậy là do ngươi làm?”
Âm thanh kia lạnh lùng mang chút châm chọc: “Không sai! A, a, bất quá ta cũng ra tay như vậy là có phân tấc rồi nha. Mặc dù cô ta tinh thần lực rất mạnh, còn có niệm động lực nữa. Nếu là tinh thần lực bình thường chắc chắn đã bị ta chấn cho tử vong. Tinh thần lực cô ta quả là không tệ ha” Âm thanh kia vô cùng cao ngạo: “Đến đây đi bản thể của ta, với thực lực tuyệt đối ta xem ngươi có thể làm gì ta a!”
Lý Sơn cắn cắn đôi môi. Hắn dùng tinh thần lực liên lạc với đám người Vergil và Tiểu Hồng. Lý Sơn lên tiếng hỏi: “Tiểu Hồng chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Hồng thở ra một hơi vô cùng lo lắng: “Ta không biết thiếu gia. Vệ tinh đều hoạt động bình thường. Riêng khu vực đứng của ác ma đội là chúng ta không dò xét được. Không phải do thiết bị” Tiểu Hồng cau mày: “Nó giống như một khu vực lãnh thổ bất khả xâm phạm vậy...” Tiểu Hồng có chút kinh ngạc nhìn về phía màn hình hiển thị nàng nhưng chưa gặp tình trạng này bao giờ.
“Được rồi mau bắn tín hiệu chúng ta sẽ gặp thiên thân đội sơm nhất!” Lý Sơn vô cùng lo lắng. Hắn không biết thực lực của sao chép thể của mình như thế nào. Nhưng hắn đảm bảo thực lực của sao chép của hắn đến ít nhất là trung kỳ cấp bốn cơ nhân tỏa có khi là cao cấp. Đến lúc đó đừng nói là trung châu và thiên thần đội liên kết có khi thêm vài đội nữa chưa chắc đã là đối thú của sao chép thể Lý Sơn. Vì Lý Sơn không ai hiểu rõ mình hơn chính hắn.
Bên thiên thần đội. Thanh niên to cao là đội trưởng của thiên thần đội há hốc mồn lơn tiếng hỏi: “Nelo chuyện gì vậy?”
Thanh niên da trắng Nelo đang xem xét mấy tinh thần lực giả Alice. Sau khi hắn quan sát sau khuôn mặt hắn trở lên trắng bệch. Hắn run lẩy bẩy lên tiếng: “Đội trưởng hai người nhân tạo của chúng ta đã tử vong. Họ bị một luồng niệm lực đánh cực mạnh vào bộ não dẫn đến bộ não bị tê liệt mà tử vong?”
Nghe thấy thế toàn bộ Thiên Thần đội khuôn mặt xám xịt. Ngay sau đó họ nghe thấy một âm thanh nổ lớn. Một tên lửa được phóng lên trong không trung xuất hiện một dòng ký hiệu: “ATTX35ZZ3456”. Trong tay thanh niên xuất hiện một cái máy tính nhỏ, hắn lẩm bẩm: “Khu vực XX cách đây khá là xa đây không ngờ Trung Châu đội lại muốn gặp chúng ta sớm như vậy!” Hắn quay ra nói với mọi người: “Toàn bộ chuẩn bị rời khỏi nơi này!”
Lý Sơn để cho đám người Tiểu Hồng đi trước nắm mọi thứ. Hắn nhưng không dám sử dụng tinh thần lực quét xem. Với thực lực của sao chép thể, thông qua tinh thần lực quét xem rất có thể sẽ cảm nhận được vị trí của hắn. Hắn lúc này đang trải rộng tinh thần lực ra khắp mọi nơi lấy tinh thần lực che dấu mà rời đi. Hắn có chút sợ hãi trước thực lực của sao chép thể. Hắn nhanh chóng an bài mọi việc ngay cả việc liên lạc với thiên thần tiểu đội thông qua tinh thần lực cũng không kịp. Phải nói hắn cũng không muốn thiên thần đội biết hắn là một tinh thần lực giả có niệm động lực mạnh mẽ.
Tại Ác ma tiểu đội, hắc bào thanh niên mỉm cười nhìn về bầu trời: “A, a, ký hiệu random khu vực. Hẳn là bản thể ra muốn giấu việc mình là tinh thần lực giả với thiên thần đội đây mà. Tính, ta xem họ cùng với nhau bay ra được trò gì đây ha!” Sau đó hắn quay về phía một thiếu nữ tuổi khá nhỏ chỉ tầm mười năm tuổi. Thiếu nữ da trắng tóc dài thướt tha, đôi môi đỏ mọng chính xác là một la lỵ ngực bự. Nếu như là một quái thúc thúc rất thích đè nàng xuống mà ba ba ba đến khi nàng cầu xin tha thì mới thôi. Hắc bào thanh niên nhếch miệng hướng về phía thiếu nữ nói: “Nhan Mỹ có vẻ như người tên Triệu Vô Lệ có nét gì đó rất giống ngươi a. Khồng biết hai người có quan hệ gì không a!” Thanh niên khi nói nhưng lời này hắn ngước nhìn qua thiếu nữ. Thiếu nữ sắc mặt không biến đổi nhưng thanh niên rất nhanh hắn cảm nhận được trong một thoáng đôi mắt của thiếu nữ thay đổi. Thanh niên hơi cúi đầu mỉm cười: “A, a, hai người dù sao cũng cùng là sát thú mà” hắn gõ gõ trán của mình: “mà ta có nhìn nhầm không nhỉ hai bộ pháp của hai người rất giống nhau...”
Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch. Nàng hơi thở ra: “Lý Sơn ta... Ngươi đã biết được những gì... Quả thực ta...”
Thanh niên lắc lắc đầu: “Chẳng qua cũng là biết chút ít mà thôi! A, a...” Hắn cười cười, nụ cười có chút gượng gạo: “Vậy là câu nói ‘Em yêu anh’ hóa ra tất cả chỉ là giả dối thôi sao? Hahaha, tất cả chỉ là giả dối, huh!?”
Thiếu nữ khuôn mắt khẽ biến sắc, nàng hơi cúi đầu xuống trên mắt trở lên hồng. Hai hàng lệ chảy ra. Thiếu nữ hướng hắc bào thành niên lên tiếng: “không phải, Lý Sơn không phải như vậy đâu... Ngươi... ngươi hay để ta giải thích được không, hãy cho ta giải thích được không?”
“Ha, đến giờ cô vẫn muốn lừa dối tôi ư?” hắc bao thanh niên phất tay: “A, a, ta phải gọi cô là Nhan Mỹ hay là Ny Khôn đây huh? Hahaha, Có lẽ ngay lúc lần đầu ta được sao chép vào ác ma đội hẳn cô muốn giết ta đi. Nếu như với 50000 điểm thưởng ta không trở lên mạnh mẽ rất có thể là chết dưới tay cô đi” hắc bào thanh niên lắc lắc đầu: “Nhiều lần cô muốn đi với ta làm nhiệm vụ ẩn có phải là muốn tìm cơ hội giết ta phải không?”
“Đúng là lúc đó ta muốn giết ngươi nhưng...” Thiếu nữ ngập ngừng hướng hắc bào thanh niên muốn giải thích ngay sau đó âm thanh cắt ngang thiếu nữ.
“Đủ rồi!” Thanh niên gằn giọng lên tiếng: “Ta đã chờ rất lâu cô nói với ta tất cả nhưng...” thanh niên cúi đầu suy nhĩ sau đó mở miệng nói: “Vậy được cô muốn được ta tha thứ phải không. Vậy đi giết người tên là Triệu Vô Lệ đó đi ta sẽ tha thứ tất cả cho cô...”
“Ta...” Thiếu nữ ngấp ngưng nhưng không có trả lời.
Thanh niên khoanh tay lắc đầu. Sau đó quay hướng sáng Vergil và Tiểu Hồng lên tiếng: “Hai người truy tìm bọn họ giúp ta . Ta nhưng là muốn sớm tìm ra họ. Không đùa bỡn hai đội này một chút sao mọi việc có thể trở nên thú vị được chứ hả...?”
77
3
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
