ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Vạn năm tìm nhân duyên.

Ta tỉnh lại trong bệnh viện. Vết thương ở bụng mất máu quá nhiều, bác sĩ nói mạng ta lớn quá Diêm Vương không dám nhận. Hắn dĩ nhiên không dám! Người đàn ông mặc bộ vest đen đứng dựa lưng bên của sổ phòng bệnh kia là Lam Tử Kỳ, con rể kim quy mơ ước của mẹ ta. Hắn theo đuổi ta hơn một năm nay, dùng đủ loại mánh khóe để lấy lòng cha mẹ ta. Một người vừa giàu, vừa biết điều như vậy cha mẹ ta không ưng mới lạ. Mẹ ta mặt tươi như hoa nói với hắn “ Tử Kỳ à, cháu đến đây thăm Tiếu Tiếu nó rất vui…”. “ Con không hề vui mẹ đừng nói thay lời con!” ta cắt ngang lời mẹ, mẹ ta vẫn không bỏ cuộc “ Con xem, đứa nhỏ này mắc cỡ đó con đừng để bụng lời nó nói”. “Mẹ, đừng làm vậy nữa, con không bao giờ kết giao cùng anh ta, mẹ đừng tự ý quyết định hay nói thay lời con…”Mẹ ta nghe vậy liền nổi đóa “Mày nói thử mẹ nghe Tử Kỳ có gì không tốt à? Hay mẹ lo cho mày vậy là sai? Người ta cha mẹ đặt đâu con ngồi đó còn mày nhìn mày xem?”

Ta cũng không chịu nhường, cãi qua cãi lại một hồi, mẹ nghẹn họng bỏ ra ngoài. Mẹ cố ý để ta và hắn ở riêng tạo cơ hội giúp hắn. Ta nhìn Lam Tử Kỳ một hồi rồi nhàn nhạt nói:

- Ta nghĩ ngươi cũng đã rõ, ta là ai? Ngươi cho rằng dung cha mẹ ta để tiếp cận, một lần nữa dùng nam nhân kế với ta. Ngươi quá coi thường sự vô tình của ta rồi!

- Tiếu Tiếu, tám vạn năm qua đi, tôi cứ nghĩ cô sẽ ko tỉnh dậy chứ! Con mẹ nó, cô luôn tỉnh dậy khi tôi sắp đạt được mục tiêu thống trị tam giới. Hắn nói, chẳng qua cô chưa đủ yêu Mạc Tà,

Triệu Ka cho nên mới dễ dàng vì chúng sinh mà giết hắn.

- Ah? Nếu lần nữa sảy ra sự việc như vậy, ta nhất định vẫn giết hắn! Còn ngươi, hãy nhớ một điều, ta sinh ra để bảo vệ tam giới. Cho dù bao lâu, nếu có kẻ làm loạn ta sẽ lại xuất hiện.

Sau đó, Lam Tử Kỳ bỏ đi. Mẹ ta lại đi vào, ta liền nói thẳng với bà:

- Mẹ, con nói lần cuối cùng với mẹ, con và Lam Tử Kỳ không bao giờ kết giao với nhau. Mẹ cũng đừng mang cái suy nghĩ phong kiến cha mẹ đặt đâu con ngồi đó ra áp dụng với con. Cho dù cha mẹ có khóc có nháo đến đòi sống đòi chết cong cũng sẽ không đồng ý.

- Mày nói cái gì? Mày đủ lông đủ cánh thì không thèm nghe lời cha mẹ nữa à? Được, coi như mẹ mày đẻ mày không công. Mẹ ta gào lên.

- Có không công hay không mẹ còn nói? Trên đời có cha mẹ nào hết lần này đến lần khác đánh bạc đổ nợ rồi tìm đến con cái bât trả nợ như cha mẹ không? Mua nhà hiếu kính hai người lại mang đi cầm cố chơi bạc giờ còn than khóc đẻ con không công à?

Hoàn cảnh của ta bây giờ là như vậy đấy, không thể “tiếu tiếu” được mà. Ta được ra viện đã là một tuần sau. Ta phải đến công ty làm việc, thân thể này không được ăn sẽ chết đói đấy. Ta nhớ thân thể của ta mấy ngàn năm trước quá! Nghe nói Tổng công ty đã điều động giám đốc chi nhánh mới. Thư Họa đồng nghiệp kiêm bạn nhậu của ta vồn vã thăm hỏi, cô ấy nói có việc gì cứ giao cô ấy làm giúp, ta chưa khỏe hẳn không nên làm việc quá sức, còn tốt bụng nhắc ta báo danh với giám đốc mới nhận chức.

Đứng trước cửa phòng GD trong ngực ta trỗi dậy cảm giác đằng sau cánh cửa kia là chàng,. Một giọng nói vang lên:

-Vào đi!

Người kia vẫn không hề ngẩng đầu lên nhìn ta cặm cụi đọc. Ta đứng tần ngần ở cửa nhìn vào, không phải chàng, cảm giác đó tan biến khi cadnh cửa mở ra.

-Đóng cửa vào đi! Anh ta nói, nhưng không hề ngẩng lên.

Ta quay người đưa tay khép cánh cửa lại. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, ta liền bị ép sát dựa người lên cửa.

-Em có biết anh đợi quá lâu rồi không? Đôi môi mỏng kề sát vành tai ta nỉ non từng chữ, một tay ôm eo ta, một tay lần vào trong chân váy ta mà tìm kiếm, đừng nói em quên với anh. Anh nhớ em phát điên rồi.

-Hơn tám vạn năm thôi, chỉ như ngủ một giấc. Ta đè nén run rẩy trong lòng mà nói, tay anh hư quá rồi!

12

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.