Chương 3 - Lãnh Tuyết bái sư
Chương 3: Lãnh Tuyết bái sư
Bên phía Nhất Khương,
Cả hai thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống,
“Không ngờ uy lực của tấm phù này lại lớn đến thế. Tu sĩ thật thú vị ! Ta muốn trở thành tu sĩ.” – Lãnh Tuyết cất giọng.
“Hừ, Tuyết tỷ tát đệ.” – Nhất Khương nũng nĩu giả vờ tức giận.
“Hì, Tỷ xin lỗi! Nhưng không sao rồi!”
“Ồ , tên tiểu tử thật thú vị có thể có được tấm phù này chắc hẳn là thiếu gia một đỉnh cấp gia tộc nào nhỉ?”
Đột nhiên một lão giả lăng không trên trời hạ xuống trước mặt 2 đứa trẻ.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” – Lãnh Tuyết dang tay che chắn trước mặt Nhất Khương.
“Vị tiểu cô nương này, ta chỉ là một lão già đi ngang qua thấy chuyện hiếu kỳ thôi.”
– Lão giả nói xong, nhìn chằm chằm vào Nhất Khương.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy cậu nhóc?”
“Ta không ở gia tộc nào cả, ta chỉ là một người bình thường sống ở gần đây thôi.”
“Thế ai đã hủy diệt hết hai phần khu rừng của ta đây” – Lão giả chỉ tay vào vùng đất bị san bằng.
“Xin thứ lỗi, ta không cố ý”
“Ngươi tốt nhất đừng nên làm gì đến Khương nhi, mẫu thân của Khương nhi rất mạnh đấy!” – Tuyết Lãnh lên tiếng.
“Ồ thế các ngươi sẽ bồi thường cái gì cho ta đây?” – Lão giả đắc ý nói.
“Xin lỗi, ta đây chỉ có một ngọn linh thảo định đem về tặng mẫu thân nên chẳng có gì quý giá cả.” – Nhất Khương nói.
“Ha, chỉ một ngọn nhất cấp linh thảo rác rưởi bồi thường mất mát cho ta? Nếu ngươi có một tấm phù như hệt tấm phù khi nãy thì ta sẽ tha cho người còn không thì đừng trách.” – Lão giả tức giận chuẩn bị động thủ.
“Mẫu thân chỉ đưa ta một tấm để phòng thân thôi!”
“Này! Ngươi tốt nhất nên dừng lại, ỷ lớn hiếp nhỏ. Mẫu thân Khương nhi mà tới thì ngươi không xong đâu!”. – Lãnh Tuyết tức giận chỉ tay về phía lão giả.
“Ta đường đường là Mạnh đại sư Ngũ cấp luyện dược sư lại sợ mẫu thân hắn. Chỉ cần ta lên tiếng, cả trăm cường giả có thể vì ta đan dược mà chiến.Chẳng qua lực lượng tấm phù đó cũng tương đương một kích toàn lực của ta. Còn về mẫu thân hắn tính là cái thá gì” – Lão giả trở nên hống hách cực điểm.
“Ngươi không được nói xấu mẫu thân ta” – Nhất Khương lớn tiếng hét.
“Ha ha, ta sẽ bắt các ngươi về làm tù nhân. Để mẫu thân ngươi đến đây chuộc tội.”
Lão giả đưa tay bắt về phía Lãnh Tuyết.
“Không!!!” – Lãnh Tuyết thét lên, một màn chắn bao phủ xung quanh nàng, lão giả tay vừa chạm tới màn chắn lập tức co lạnh, xuất hiện hiện tướng đóng băng lại
“Không nghĩ tới tại nơi địa phương nhỏ này có thể tìm được Băng Hàn Thánh Thể, dùng ý chí để kích phát thể chất, thế gian này mấy người làm được,ha ha, quyết định vậy.”
Một vệt sáng màu tử kim bay ra đánh về phía lão giả, đẩy lùi lão giả ra.
Hư ảnh hiện lên một nữ tử xinh đẹp tỏa ra quang mang sắc thái, trên tay cầm một đóa tử kim hoa.
“Ha ha, chỉ là một tên Lăng Không cảnh cũng ở trước mặt ta càn quấy.”
“Đệ Ngũ Liên nhất thức: Hình Vũ Hoa.”
Bỗng nhiên các cánh hoa từ đóa tử kim hoa liên tục phát tán ra bao phủ cả khu rừng, sau đó chúng tụ họp lại thành hình chóp to lớn hướng về phía lão giả. Trong hư không một bàn tay thanh mãnh trắng trẻo thò ra đỡ lấy mũi chóp. Các cánh hoa bắt đầu tiêu tán trở về trong tay của nữ tử.
“Xin hỏi là vị tiến bối nào ra tay cứu giúp?” – Nữ tử ngạc nhiên nói.
“Ân, đối với tiểu bối không cần phải điều động sát ý như thế! Ta chỉ là nhìn thấy hài tử mình bị khuất nhục mà thôi!” – Nhu Vân hiện rõ ra thân hình của mình đi tới trước mặt Nhất Khương cùng Lãnh Tuyết.
“Còn ngươi sao còn chưa cút đi!” – Nử tử hướng về phía lão giả.
“Hai vị tiền bối độ lượng tha cho tiểu nhân, nếu sau này có việc cần cứ tìm đến tiểu nhân , tiểu nhân xin cáo lui!” – Hắn ném lệnh bài cho Nhất Khương và rời đi, dần biến mất khỏi tầm mất mọi người.
“Nhiều lời!” – Nử tử thầm mắng.
“Không sao rồi chúng ta đi về thôi!” – Vân Nhu dắt tay hai đứa trẻ.
“Tiền bối khoan đi đã! Tại hạ là Khuyết Liên Linh, ta muốn nhận tiểu cô nương kia làm đồ đệ, đưa về Cổ Khuyết tộc!” – Nữ tử khẩn trương chỉ vào Lãnh Tuyết.
“Băng Hàn Thánh Thể có thể nói là trăm vạn người khó gặp. Với lại khi thức tỉnh mỗi một thời gian sẽ bùng phát băng hàn khiến mười dặm ngoài sẽ đông cứng chủ thể cũng sẽ chịu tác động theo. Kể cả cảnh giới bây giờ của ta cũng chỉ áp chế được 10 năm. Vì vậy, muốn gặp Băng Hàn Thánh Thể người khó như lên trời. Người vì sao muốn nhận Tuyết nhi làm đồ đệ?” – Nhu Vân nghiêm túc nói.
“Không giấu gì tiền bối, ta có áp chế băng hàn cổ vật” – Nữ tử đưa tay ra tử kim liên hoa.
“ Đây là Ngũ Hỏa Liên Hoa, nguồn gốc từ một đóa hoa sen dung nhập 5 loại dị hỏa mà vẫn sống sót, dị hỏa là trời đất sinh ra vô cùng hiếm có, mà lại là 5 cái cùng dung nhập vào một cái hoa sen. Đây là truyền thừa từ tổ tiên tại hạ xuống. Chỉ có những người sở hửu thuộc tính băng từ hoàng thể trở lên mới có thể phát huy hết khả năng của liên hoa này.”
“Ngươi không sợ ta giết rồi cướp của ngươi?”
“Truyền thừa tổ tiên mong tìm người thích hợp kế thừa đóa liên hoa này. Chí ít tiền bối cũng là Địa Hoàng cảnh nên dù tiền bối có muốn giết ta ta cũng cam lòng chỉ mong liên hoa này đến tay cô nương đó.”
“Hảo một cô nương tốt, sau này ngươi gọi ta Vân nương là được. Còn việc muốn nhận Tuyết nhi làm đồ để thì phải xem ngươi lấy lòng nàng.”
“Đa tạ.”
Liên Linh nhìn sang Tuyết nhi nhẹ nhàng hỏi:
“Tiểu cô nương, khi nãy ta nghe cô nói muốn trở thành tu sĩ, cô có muốn trở thành đồ đệ của ta?”
“Ta muốn tu tiên nhưng ta lại không muốn xa phụ mẫu, không muốn xa Vân nương, không muốn xa Khương nhi!”.
“Không sao, ta mỗi năm sẽ đưa người về đây gặp lại họ chỉ cần ngươi tu hành cho tốt là được!”
“Có thật không?”
Liên Linh lấy ra đóa trâm cài tóc của mình đưa ra trước mặt Tuyết nhi
“Thật! Người xem này ta tặng ngươi đóa trâm này. Đây là kỷ vật của thúc thúc ta để lại cho ta có thể giúp ngươi bảo hộ dưới một kích của Nhân Hoàng Cảnh cường giả.”
“Cảm ơn Linh tỷ tỷ!” – Tuyết nhi hớn hở.
“Không phải Linh tỷ tỷ mà là sư tôn”
“Ngươi thật xinh đẹp! Ta muốn gọi ngươi tỷ tỷ!”
“Được rồi! Ba ngày sau ta đến đón ngươi!”
Trong khoảng thời gian ba ngày, Lãnh Tuyết thông tri với phụ mẫu, trong lòng họ cảm thấy buồn vui lẫn lộn nhưng vì tương lai con cái nên chấp nhận. Lãnh Tuyết cùng gia đình hai bên ăn uống thỏa thích như mở tiệc cũng xem như lời tạm biệt họ.
Trong gian phòng của Nhu Vân
“Mẫu thân! Con muốn tu luyện!” – Nhất Khương ngồi trước Nhu Vân nài nỉ.
“Không được! Con chưa đủ tuổi.” – Nhu Vân kiên quyết đáp.
“Con muốn tu luyện giống Tuyết tỷ! Muốn trở nên thật mạnh mẽ!”
“Tuyết tỷ rất đặc biệt nên có thể tu luyện rất sớm. Riêng thể chất của con rất yếu thêm tuổi còn nhỏ nên hiện giờ chưa thể tu luyện. ”
“Nhưng ...”
“Con của ta! Tu luyện không phải là muốn trở nên mạnh hơn là được. Tu luyện cần có ý chí cần có sự kiên định tâm tính đủ sâu mới có thể bước vào con đường này. Đây ta muốn con học hết đống này rồi sau này nói tiếp.” – Nhu Vân xoa đầu an ủi Nhất Khương rồi đưa cho hắn rất nhiều cuốn ghi chép.
“Ân, thưa mẹ”
9
1
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
