ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41 - Nửa Đêm Có Khách Ghé Thăm (2)

Lizz nghe cậu nói vậy thì trong lòng vui muốn chết.

“Đừng nói thế chứ, Matthew! Tôi thấy cậu vừa mắt hơn thằng nhóc thối nhà tôi nhiều.

Thế này đi, ngày mai cậu đến chỗ tôi nhận văn bản phê duyệt, muốn trồng cái gì trên mảnh đất của lãnh chúa đại nhân thì cứ trồng cái nấy!”

Matthew kinh ngạc: “Không cần xét duyệt luôn ạ?”

Lizz xua tay: “Thủ tục hành chính thôi mà, lãnh chúa không can thiệp vào chuyện chính sự đâu. Mấy ngày nay ngài ấy bận chăm sóc con gái mất rồi. Tính ra tôi vẫn có quyền lợi này mà!

Chỉ cần cậu đừng biến mảnh đất kia thành bãi tha ma thì làm gì cũng được!”

Matthew mừng rỡ.

Thế là cậu lại nịnh bợ Lizz thêm vài câu.

Dỗ cho quý bà trung niên này cười nghiêng ngả.

Đợi đến khuya lắc khuya lơ.

Sau khi Matthew ra khỏi tòa thị chính và đưa Lizz về nhà.

Cậu chẳng những được nhận văn bản phê duyệt sớm mà còn nộp đơn, xin được một khoản trợ cấp trồng cây.

Số tiền này khoảng 200 đồng vàng.

Được lấy ra từ quỹ đen của lãnh chúa Blutfahne.

Trải nghiệm này làm Matthew ngộ ra rất nhiều điều.

Thiên ngôn vạn ngữ hợp lại thành một câu: “Mẹ của Brad tuyệt cà là vời!”

Lại một đêm nữa.

Tầng hầm.

“Paige, lấy tôi tách cà phê!” Matthew hô mấy tiếng cũng không nhận được hồi âm.

Cậu chàng đành phải tự đứng dậy, đi làm.

“Giờ này rồi, chắc cô nàng không chạy đi ngồi xổm dưới cửa sổ nhà người ta nghe lén nữa đâu nhỉ?”

Mùi cafe thơm nồng cuốn bớt một phần cơn buồn ngủ.

Matthew càu nhàu vài câu.

Sự chú ý của cậu lại lần nữa va vào quyển sách pháp thuật trước mặt.

[Giáng Kiếm Sét nhập môn: dẫn dắt bạn qua nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu]

Thế nhưng không chờ cậu nhìn lâu.

Chiếc chuông đồng nhỏ treo trên sợi dây mảnh đã kêu vang, leng ca leng keng.

Có ai đó đang rung chuông bên ngoài hàng rào.

Nửa đêm có khách ghé thăm?

Matthew cau mày.

Matthew đẩy cửa nhìn ra ngoài.

Phía ngoài hàng rào, có bóng người nhỏ xinh đang đứng đó.

Đêm nay không trăng, Matthew chỉ có thể lờ mờ trông thấy đối phương mặc chiếc áo choàng mỏng màu đỏ thẫm, bất an nhìn ngó xung quanh.

“Siv à?”

Ngọn Lửa Pháp Sư sáng lên. Matthew bước đến, nhìn thấy một khuôn mặt bé xíu, trắng nõn.

Chính là thiếu nữ mấy hôm trước đã được cậu cứu về từ doanh địa của Tà Thuật Sư.

Không biết có phải vì vội vàng chạy sang đây hay không mà mặt Siv đỏ bừng, đáy mắt cũng nhàn nhạt hơi sương.

“Suỵt! Matthew, em lén chạy đến á!”

Giọng nói của Siv hơi run: “Ừm, thầy có tiện cho em ghé vào một lát không ạ?”

Matthew thuận tay mở cửa: “Đương nhiên là được rồi. Nhưng em làm thế này không hay lắm đâu nhỉ?”

Ý cậu là Siv vừa bị bắt cóc. Vấn đề an toàn của cô đã suýt thì kéo đứt bao nhiêu sợi dây thần kinh từ trên xuống dưới phủ lãnh chúa. Nếu giờ mà có người phát hiện cô nàng lẻn ra ngoài, chỉ e lại khó tránh khỏi một trận gióng trống khua chiêng.

“Yên tâm đi ạ! Em không phải thiếu nữ nổi loạn không hiểu chuyện.”

Siv vừa đi vào trong vừa cởi mũ áo choàng xuống: “Em nhân lúc nhóm thị nữ ngủ mê rồi mới lén chạy đến, trong phòng ngủ còn có ảnh phản chiếu của em đánh yểm trợ rồi ạ. Với lại em cũng không định đi quá lâu. Lần trước làm mọi người lo lắng như thế, em đã áy náy lắm rồi.”

Matthew gật đầu.

Cậu dẫn thiếu nữ vào nhà, ngồi trong phòng khách.

“Em muốn uống cà phê không? Hay là sữa bò?” Paige biến đâu mất dạng, Matthew chỉ có thể tự mình đón tiếp.

Siv mỉm cười: “Sữa bò đi ạ, buổi tối uống cà phê sẽ bị mất ngủ. Mấy hôm nay giấc ngủ của em vốn đã chập chờn rồi ạ”

Một lát sau.

Thiếu nữ cầm cốc sữa bò nóng hổi còn bốc khói, thổi nhẹ mấy hơi.

Matthew im lặng ngồi trước mặt cô.

Bầu không khí có hơi lúng túng, xấu hổ.

“Úi, nóng quá đi...” Siv nhấp một ngụm sữa bò rồi lè lưỡi.

“Matthew, em cố ý đến để cảm ơn thầy ạ.”

Matthew tỉnh bơ quan sát đối phương.

Siv đặt cốc sữa bò xuống, hơi buồn cười nói: “Làm ơn đi ạ, thầy tưởng tất cả mọi người đều tin chuyện ma quỷ do Brad bịa ra chắc? Ít nhất thì em biết: ân nhân cứu mạng của mình không phải đại nhân vật hư vô hão huyền nào đó của thành Mỏm Đá Trắng mà chính là thầy.”

Matthew ngẫm nghĩ: “Lúc đó em tỉnh rồi à?”

Siv đỏ mặt gật đầu: “Từ đầu đến cuối em đều tỉnh ạ. Chẳng qua là tên Tà Thuật Sư kia đã cho em ngửi một loại thuốc bột, nó làm ý thức luôn tỉnh táo nhưng lại không thể khống chế được cơ thể thôi ạ.”

Nói đến đây cô thở dài thườn thượt, trên mặt lộ rõ vẻ vừa nghĩ đến đã thấy sợ: “Nói thật thì thầy Matthew, nếu không nhờ thầy, em thật sự không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Thầy đã cứu mạng em nhưng em lại không biết phải cảm ơn thầy thế nào.

Mấy ngày nay bị bọn họ nhốt ở trong nhà, em toàn thức trắng đêm thôi. Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu em lại hiện ra gương mặt của tên Tà Thuật Sư kia. Chỉ khi nghĩ đến thầy, lòng em mới cảm thấy yên bình hơn một chút.”

2

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.