Chương 21 - Lưu Minh Ngọc đáng thương
Sáng hôm sau, tại công ty Ngọc Lôi
Dương Thần có thói quen đi ra ngoài sớm trước ba mươi phút. Sau khi đi ra khu chợ Tây mua đồ ăn sáng xong thì có thể khớp với thời gian đi đường, không bị kẹt xe và có thể đến công ty đúng giờ.
Vừa bước vào phòng Quan hệ xã hội, một đám con gái trang điểm cầu kỳ đã ngẩng cổ nhìn Dương Thần với ánh mắt trông mong, y như cọp mẹ đang đói nhìn một con dê béo mập.
- Anh Dương có thể đoán ra rồi đó, hai ngày nay không được ăn đồ ăn sáng do anh đem đến cảm thấy hơi khó chịu.
- Mau đưa cho tôi chiếc bánh bao đó.
Vài người đẹp đã xách đồ ăn sáng thay cho Dương Thần, điều này khiến Dương Thần cảm thấy rất vui mừng, được một đám con gái với hương thơm ngào ngạt vây quanh, rõ ràng là không phải người đàn ông nào cũng nhận được sự quan tâm đặc biệt như thế này. Tuy rằng tổng giám đốc công ty là Lâm Nhược Khê - vợ của hắn nhưng điều này có vẻ không ảnh hưởng tới việc Dương Thần trêu hoa ghẹo nguyệt.
Sau khi phát hết đồ ăn chuẩn bị ngồi vào chỗ làm việc thì phát hiện hôm nay Lưu Minh Ngọc không có đi làm, nhớ lại chuyện tối hôm kia hắn hơi lo lắng nên quay sang hỏi Trương Thái.
-“Trương Thái, hôm nay Minh Ngọc không đi làm sao?”
-“Chị ấy đi gặp khách hàng rồi, sao anh chưa gì đã nhớ hả?” Trương Thái không quên trêu Dương Thần một câu.
-“Mà cô ấy đi một mình sao.” Dương Thần vẫn hơi lo lắng hỏi tiếp.
-Đừng lo, hôm nay cô ấy đi gặp một nữ giám đốc của một công ty hợp tác với chúng ta đã lâu, hơn nữa còn khá thân thiết với chị Minh Ngọc, hôm nay hình như cô ta còn chọn địa điểm là một suối nước nóng để hai người họ nghỉ dưỡng.
Dương Thần lúc này mới yên tâm hơn, từ sau lần cứu Lưu Minh Ngọc mối quan hệ của hai người càng ngày càng mập mờ. Nhớ đến tối hôm mà hắn cứu Lưu Minh Ngọc khỏi tên Nghiêm Bất Vấn, khi mà hắn ôm cô thì Lưu Minh Ngọc cũng không có phản đối, đặc biệt một cô gái vừa trải qua sợ hãi cùng với việc người yêu trước khi bỏ mặc thì đây là thời điểm Lưu Minh Ngọc cần người an ủi nhất. Nghĩ đến đôi chân dài như người mẫu của Lưu Minh Ngọc thì hắn nghĩ rằng đây là lúc mình nên làm người tốt. Nhưng làm như vậy thì khác gì lợi dụng thời điểm người ta khó khăn, Dương Thần đột nhiên thấy mình có chút bỉ ổi.
====
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Kim Sơn, ngoại ô trung hải nằm trên ngọn núi Kim Sơn.
Lưu Minh Ngọc đang ngồi chờ, trước mặt là một bàn tiệc ngồi bệt kiểu Nhật đơn giản đang dùng dở, hôm nay cô đón tiếp một đối tác đã lâu năm của công ty, chị ta vừa đi ra ngoài nói là trùng hợp có một người bạn ở gần đây nên muốn kéo đến đây giao lưu. Khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt thất thần, hẳn là vừa uống rượu. Hôm nay cô uống nhiều hơn mọi khi để muốn quên đi chuyện buồn, có vẻ tâm trạng của cô hôm nay không được tốt lắm.
Minh Ngọc nhớ lại chuyện hôm qua, vì muốn kiểm chứng lại chuyện Nghiêm Bất Vấn nói về Tề Khải hôm trước nên hôm qua lúc tan làm cô đã tìm đến công ty của Vương Duyệt để xác minh. Hôm trước cô cũng đã gặp lại Vương Duyệt ở nhà hàng khi đang ăn cùng Dương Thần, hai người vốn không ưa gì nhau nên khi gặp nhau đều là xỉa xói châm biếm. Đang định vào trong tìm chỗ làm của cô ta thì đúng lúc này Vương Duyệt từ cửa công ty bước ra, đôi tay Vương Duyệt đang khoác tay một nam nhân cao lớn như là chim nhỏ nép vào người nhìn rất hạnh phúc.
Khuôn mặt điềm tĩnh của Minh Ngọc bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi khó kiềm chế được, ánh mắt tập trung trên người đàn ông kia. Dù đã có tâm lý chuẩn bị trước nhưng cô cũng không hề tin tưởng chuyện này là thật
Lúc này Vương Duyệt đi tới gần cùng với nam nhân kia cuối cùng cũng phát hiện Lưu Minh Ngọc đang đứng.
Nam nhân cùng Lưu Minh Ngọc nhìn nhau một lát nam nhân kia dường như cũng sững người trong chốc lát nhưng ngay sau đó ngay lập tức trở lại bình thường, tiếp tục cười đi tiếp.
Vương Duyệt nhìn thấy Lưu Minh Ngọc ngay lập tức như nhìn thấy kẻ thù trừng mắt.
- Chà thì ra Minh Ngọc quả âm hồn không tan.
Lưu Minh Ngọc không nói khóe mắt hơi đỏ lên nước mắt tuôn rơi nhìn nam nhân đứng bên cạnh cô ta.
Vương Duyệt chú ý đến sự khác thường của Lưu Minh Ngọc phát hiện là Lưu Minh Ngọc đang nhìn nam nhân đứng bên cạnh, lập tức đắc ý cười:
- Xem ra cô Lưu rất để mắt tới bạn trai của tôi, thấy thế nào? Có phải rất tuấn tú? Nghĩ lại cũng phải cô Lưu như thế này đã nhiều năm cứ mải bán cái này bán cái kia sợ rằng không tìm được bạn trai rồi nên gặp người nào cũng muốn…thật đáng thương…
Lưu Minh Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ chỉ nhìn nam nhân bên cạnh Vương Duyệt hỏi:
- Tề Khải, về lúc nào vậy?
Nam nhân tên là Tề Khải cười nhẹ nhàng.
- Thực ra một năm trước đã xuất ngũ nhưng ở tỉnh khác công tác làm giám đốc bộ phận cho một công ty, hai tháng trước quay về Trung Hải làm đại diện cho chi nhánh ở đây.
- Một năm trước…
Lưu Minh Ngọc lắc đầu.
- Vì sao vì sao tôi không biết gì cả?
- Cô muốn biết? Tại sao cô lại muốn biết?
Tề Khải cảm thấy đáng cười nhíu mày nói:
- Tuy quan hệ trước đây hồi còn học đại học rất tốt nhưng cũng không đến mức chuyện gì tôi cũng phải báo cáo cô chứ.
Vương Duyệt nhận ra Tề Khải quen biết Lưu Minh Ngọc vội vàng chen lời nói:
- Tề Tề, anh tại sao lại nói chuyện với con hồ ly tinh này chứ em không cho phép hai người ôn chuyện cũ!
Tề Khải vuốt ve cằm của Vương Duyệt.
- Hồ ly? Em mới là con hồ ly lẳng lơ, cô ta chẳng qua chỉ là bạn học cũ. Nói vài câu chuyện mà em ghen cái gì chứ?
- Đáng ghét…
Vương Duyệt vuốt ve tay của Tề Khải vẻ mặt thẹn thùng giống như thiếu nữ thuần khiết.
Lưu Minh Ngọc cắn cắn môi mỏng của mình thở sâu một cái cười sầu thảm nói:
- Bạn học cũ? Không biết năm đó ai lên tàu nói rằng nhất định phải đợi anh ta lại nói nhất định phải trở về đây cùng tôi sống hết kiếp này…Tề Khải anh thật khiến tôi thất vọng…
Tề Khải nhíu mày nói:
- Lưu Minh Ngọc, hồi đại học còn ít tuổi không hiểu chuyện những lời nói tùy tiện cô lại coi là thật, sao có thể vậy được? Tôi thật không tin cô có thật là nhiều năm như vậy không tìm được bạn trai thấu hiểu nỗi cô đơn của mình, bây giờ những cô gái xinh đẹp có cho mình ba bốn bạn trai là rất bình thường, cô đừng trước mặt tôi mà khóc lóc, tôi gặp nhiều rồi không có tác dụng gì đâu.
Lưu Minh Ngọc sắc mặt đỏ lên nghiến răng nói:
- Anh …anh vô liêm sỉ! Hạ lưu!
Tề Khải không hài lòng lạnh lùng nói:
- Lưu Minh Ngọc tuy chúng ta là bạn cũ, tôi với cô vốn dĩ chẳng có gì cả, hồi học đại học cũng chỉ là thân thiết một chút, tôi cùng lắm là nắm tay cô, giữa chúng ta đến hôn cũng chưa từng có, càng không nói đến đụng tới người cô. Cô vẫn muốn giữ tôi trong bàn tay cô, vẫn đợi tôi trở về cưới cô làm vợ, cô cũng quá ngây thơ rồi đấy.
- Đúng thế đúng thế.
Vương Duyệt đã như hiểu ra mọi chuyện tiếp tục cười nhạo Lưu Minh Ngọc nói:
- Tôi còn tưởng cô có quan hệ gì với Tề Khải của tôi cơ chứ, chỉ là quan hệ nắm tay còn muốn Tề Khải yêu cô, Lưu Minh Ngọc cô thật là mặt dày quá đấy! Tề Khải bây giờ chỉ yêu mình tôi, bà cô già như cô cút ngay đi!
Lưu Minh Ngọc nuốt nước mắt cười lạnh nói:
- Tề Khải, anh thật có mắt nhìn người, là tôi đã nhìn lầm người, có điều mắt anh cũng dường như không tốt lắm có thể yêu Vương Duyệt loại người đã từng qua tay cả nghìn đàn ông cũng coi là báo ứng cho anh!
Minh Ngọc nghĩ lại mình đúng là mềm lòng đáng nhẽ phải đánh cho tên khốn Tề Khải kia một trận mới được, chửi mắng như vậy là quá nhẹ nhàng với hắn. Đêm qua cô đã khóc rất nhiều nhưng không phải khóc vì tên đàn ông bội bạc kia mà khóc cho những năm thanh xuân chờ đợi trong hoài phí. Nếu không phải cô bản tính phóng khoáng, chỉ sợ nếu là người khác e rằng giờ phút này đã nghĩ nhảy lầu tự sát.
Một lát sau, tiếng cửa phòng mở ra đánh thức cô trở về thực tại, nữ giám đốc kia đã quay trở lại.
-“Tiểu Ngọc Ngọc xin lỗi đã để cô phải chờ, tôi đi đón một người bạn đến đây”
-Không sao đâu chị Tiếu Ngôn, vậy người bạn của chị đâu?
Vị nữ giám đốc này tên Tiếu Ngôn, chỉ hơn cô hai tuổi hai người biết nhau cũng đã nhiều năm, tính cách khá tương đồng nên rất thân thiết, bình thường không có công việc cũng có thể gặp nhau. Lần trước vì không thể hợp tác được với Minh Việt nên hôm nay tổng giám đốc muốn quay lại xem các đối tác cũ có thể hợp tác không.
Minh Ngọc vừa hỏi xong thì một bóng người tóc dài bước vào khiến cô phải giật mình.
Hôm nay đi đến Lưu Minh Ngọc tại nhà khu nghỉ dưỡng đón tiếp, từ sáng tới giờ cô cùng Tiếu Ngôn nói chuyện uống không ít rượu lúc này mắt cô đã có chút mơ màng. Nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông bước vào cô đã tỉnh lên không ít, hắn ta là Nghiêm Bất Vấn.
Sáng nay Lưu Minh Ngọc dành trọn vẹn bận rộn nửa giờ, sửa soạn trang điểm, dù sao tất cả phụ nữ đều thích mình làm điệu, vốn là bình thường đã xinh đẹp, trải qua chú tâm đến cách ăn mặc thì Lưu Minh Ngọc càng thêm vô cùng xuất chúng, lúc này cặp mắt của Nghiêm Bất Vấn không chớp mắt nhìn về phía trên người Lưu Minh Ngọc.
Lúc này dưới sự kích thích rượu cồn, gò má trắng nõn ửng hồng của Lưu Minh Ngọc, lộ ra nét đẹp mê người, lúc này bị ánh mắt lang sói của Nghiêm Bất Vấn cảm thấy có chút bối rối, tức giận.
– Này, chủ tịch Nghiêm, đừng nhìn người ta nữa, anh xem cô ấy đã sợ rồi kìa, để tôi giới thiệu một chút đây là Lưu Minh Ngọc bạn của tôi hiện tại đang công tác ở Ngọc Lôi, còn giới thiệu với Minh Ngọc đây là chủ tịch của tập đoàn Minh Việt đó, có phải cảm thấy rất trẻ không ! Hihi !
Tiếu Ngôn nhìn Lưu Minh Ngọc thì đỏ mặt thì nghĩ cô đang thẹn thùng chứ không phải tức giận cười hì hì giới thiệu hai người với nhau.
-Tiếu Ngôn à, tôi và Minh Ngọc cũng là chỗ quen biết, trước kia từng hợp tác làm ăn
– Tốt rồi, tốt rồi, đã quen biết nhau, nên mời rượu thôi, Minh Ngọc, mời giám đốc Nghiêm ngồi xuống uống một ly đi, đương nhiên em là phụ nữ, nhưng nếu làm thân thiết được với giám đốc thì sẽ giúp được em rất nhiều đấy, không phải em đang muốn tìm người để hợp tác sao
Tiếu Ngôn nhiệt tình nói với Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc nhìn Bất Vấn gật đầu một cái không biết nói gì, cô cảm thấy Bất Vấn ở đây chắc chắn có chuyện chẳng lành. Ngay lập tức cô cảm thấy nên đề phòng thì tốt hơn, Minh Ngọc hơi cúi đầu xuống cầm điện thoại để dưới gầm bàn rồi nhanh nhắn tin cho Dương Thần.
– Đến đây Minh Ngọc, cứ ngẩng đầu lên, chị muốn giới thiệu em với chủ tịch, không có gì mà ngại, ngoài giờ làm việc tất cả là bạn bè mà !
Lưu Minh Ngọc nhắn tin xong thì vội cất luôn điện thoại vì không muốn họ để ý. Nhưng cô không biết rằng khi vừa cất điện thoại thì màn hình hiển thị không thể gửi được tin nhắn. Bấn Vấn nhìn hành động của cô thì biết vừa rồi cô đã làm gì, không ngoài dự kiến từ trước đó hắn đã dùng máy phá sóng khu vực xung quanh đây, tình cảnh lúc này giống như chỉ có Minh Ngọc đơn độc trong hang sói.
-Minh Ngọc à, thật trùng hợp lại gặp em ở đây.
Nghiêm Bất Vấn ngồi xuống bên cạnh cô nâng ly rượu lên nói tiếp.
-Minh Ngọc à lần trước thực sự xin lỗi em, lúc đó anh không kìm chế được nên mới mất bình tĩnh như vậy, chén rượu này để anh chuộc tội.
Bất Vấn đưa chén rượu lên uống hết sạch.
Minh Ngọc không thèm để ý đến hắn lúc này cô chỉ muốn nhanh rời khỏi đây.
-Giám đốc Nghiêm chuyện lần trước tôi cũng đã quên, ngài không cần bận tâm, sau này ngài cũng đừng làm những chuyện như vậy nữa. Lần trước tôi đã nói rất rõ rồi.
-Được anh sẽ không làm em khó xử nữa vậy hôm nay chúng ta ăn uống trò chuyện như những người bạn được không
Minh Ngọc thấy hắn nói vậy cũng không tiện từ chối, tiếp theo hai người cụm ly uống tiếp
Lưu Minh Ngọc biết rõ uống nhiều quá sẽ say, đối với tình cảnh hiện tại cũng không tốt lắm, nhưng cô cũng tin tưởng sau khi Dương Thần nhận được tin nhắn lập tức sẽ tới, không hiểu sao cô có sự tin tưởng tuyệt đối với người đồng nghiệp này sau những lần được hắn giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Lưu Minh Ngọc bưng ly rượu lên uống tiếp với Bất Vấn sau đó nói:
– Giám đốc Nghiêm, sau này có cơ hội hợp tác mong anh giúp đỡ nhiều hơn!
Lần bắt tay này hắn cũng rất nhanh rồi rụt về, không hề có ý định khinh nhờn.
Trải qua chuyện bị Tề Khải bỏ rơi Lưu Minh Ngọc cảm thấy tên Nghiêm Bất Vấn này tuy hắn rất đáng ghét nhưng ít nhất hắn cũng yêu thích nên mới tán tỉnh mình giai như đỉa.
Bất Vấn đưa tay ra cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Lưu Minh Ngọc nói:
– Minh Ngọc, về sau nhất định chúng ta sẽ hợp tác thành công, sau này em có việc gì cần giúp đỡ cứ mở miệng là được !
– Vâng cám ơn giám đốc Nghiêm!
Lưu Minh Ngọc phát hiện ánh mắt Bất Vấn nhìn mình có điểm là lạ, có chút hương vị đắm đuối ngọt ngào. Cô biết người này chắc chắn vẫn chưa từ bỏ ý định nhưng biểu hiện hắn lịch sự cũng không thể nói người ta.
20 phút sau.
Lúc này Lưu Minh Ngọc thực sự đã say, mắt nhìn cái gì hơi cũng mơ hồ, thân thể ngồi không vững, không hiểu sao mà bấy giờ Dương Thần vẫn chưa đến nơi. Mấy lần cô muốn xin về nhưng Nghiêm Bất Vấn cùng Tiếu Ngôn liên tục đòi giữ cô lại không còn cách nào khác đành uống đến mức này. Cô thật sự nhịn không được, toàn thân mềm yếu nằm gục ở trên bàn, nhưng tâm trí vẫn còn có chút thanh tỉnh, mình gục xuống bàn nghỉ ngơi một chút đợi Dương Thần đến đón.
Bất Vấn ngồi bên cạnh thấy vậy nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Lưu Minh Ngọc:
-Minh Ngọc say rồi sao, để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi một chút rồi đưa em về
Không biết là cố tình hay là vô tình, bàn tay trong lúc vô tình liền vỗ vào ngay phía sau cái nịt vú của cô, bàn tay còn dừng lại ngay vị trí đó trong giây lát, Lưu Minh Ngọc cảm thấy ngón tay Nghiêm Bất Vấn khều nhẹ qua một cái ở ngay lưng mình. Minh Ngọc cảm thấy bàn tay hắn như có lửa nóng chạm vào khiến cô thể cô khẽ rùng mình.
Nhưng lúc này cơ thể phản ứng chậm chạp do say rượu, chỉ biết nói kháng nghị:
-Không cần lát nữa có người đến đón em rồi.
Nhưng vừa nói xong thì cô lại gục xuống bàn. Bấn Vấn thấy vậy thì nói với Tiếu Ngôn
– Ừm… tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, chị về phòng nghỉ ngơi đi để tôi đưa Minh Ngọc về.
-“Được vậy tôi xin phép đi nghỉ, chủ tịch giúp tôi chăm sóc cho Minh Ngọc” Tiếu Ngôn cũng không hề biết Bất Vấn muốn làm gì, chỉ biết đột nhiên gần đây Minh Việt đầu tư rất nhiều tiền vào công ty cô, cô cảm thấy được quen biết với một vị chủ tịch lớn như Bất Vấn là do hắn nhìn thấy năng lực của cô.
Nghiêm Bất Vấn thấy cũng nói:
– Chị đi trước đi, yên tâm ở chỗ này để tôi lo.
Nghiêm Bất Vấn nhìn xem Lưu Minh Ngọc đã gục xuống bàn, mái tóc gợi cảm phiêu dật tản mát ra, một nữa mái tóc che lại nửa bên gò má đang ửng đỏ,hắncó chút rung động hai vai, nhìn Lưu Minh Ngọc cái lưng gập xuống lả lướt đường cong, không khỏi phát ra một tiếng cảm thán: “Thật là xinh đẹp ”
Lưu Minh Ngọc làm cho Nghiêm Bất Vấn tâm trí rối loạn, dáng người thướt tha, mặt trái xoan xinh xắn , cặp môi đỏ mọng gợi cảm mê người, cổ trắng nõn, bộ ngực nhô thật cao, với cái cổ áo lúc này do gục xuống hở ra loáng thoáng có thể nhìn thấy được một đôi bầu vú sống động, eo nhỏ như rắn nước, bờ mông tròn vo to lớn, chính giữa cái mu âm hộ nhô ra khu vực tam giác càng mang cho người ta mơ màng vô tận.
– Minh Ngọc ! Minh Ngọc, để anh đưa em đi nghỉ ngơi đã, mọi người đều về rồi…!
Nhìn ngắm Lưu Minh Ngọc, Nghiêm Bất Vấn ngẩn người thêm vài phút đồng hồ mới sực tỉnh lại, hắn ta nhẹ nhàng vỗ bờ vai của cô, muốn đánh thức dậy để tiễn đưa Lưu Minh Ngọc về phòng nghỉ. Hôm nay đơn thuần hắn chỉ mời rượu Minh Ngọc không hề có chút thủ đoạn thuốc mê gì hết bởi hắn biết hôm nay cô không thể chạy thoát được, cho dù say hay tỉnh cũng vậy mà đã thế thì tỉnh táo chơi vẫn cảm xúc hơn.
– Ư..hừm… Ồ! Dương Thần anh đến rồi à…!
Lưu Minh Ngọc lúc này cơ thể đã men say, có chút mơ màng không rõ nói ngay sau đó như muốn đứng lên để đi về.
383
11
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
