ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Trở về qua khứ để yêu anh

Mang cafe vào cho anh, đặt nhẹ lên bàn, cô định đi ra thì anh ngoắc cô lại. Chỉ chờ có vậy, cô hớn hở lao vào lòng anh.

Cô thích hôn và cắn, nhiều lúc làm anh rất bực, nhất là anh đang làm việc, cô bổ nhào đến hôn tới tấp, hôn khắp nơi, vậy là anh lại phải quẳng công việc sang 1 bên, cám dỗ đến như thế ai chịu được. Nói mãi cô cũng ko sửa, thậm chí còn dỗi nên anh chịu thua, như lúc này đây, cô đang tìm cách tách môi anh ra, đừng hòng nhé, dễ vậy à.

Cô ko biết nên phải cư xử thế nào, cô ko được khéo léo cho lắm và đây là lần đầu tiên cô yêu, khi yêu người ta sẽ làm gì, cô có nên tặng hoa cho anh như anh vẫn tặng cho cô ko. Anh ghét những dịp kỉ niệm này kia, vì vậy, bất chợt 1 ngày nào đó trong tuần, anh mang tặng cô bó hoa hồng to tướng, làm nhân viên của cô suýt xoa ghen tị, còn cô tất nhiên hạnh phúc ngập tràn. Cô sẽ nên làm gì đây, cái con kia, phiên bản của cô khi chưa mất trí nhớ, cô ta đã làm gì, để khiến anh yêu cô ta đến vậy. Câu đầu tiên anh hỏi cô sau khi cô lỡ miệng nói yêu anh là có phải cô lấy lại được trí nhớ rồi ko, anh ko biết đã làm cô đau lòng đến thế nào. Đấy là điều anh mong chờ sao, cái con kia quay lại, đó mới là người anh yêu thực sự và luôn mong mỏi cô ta quay về. Anh có yêu cô ko, cô này này, cô thật ấy, hay anh chỉ đang duy trì cuộc hôn nhân của 2 người vì khó phá bỏ nó, vì nghĩ cho Andre, hay vì đang mong cái con kia quay lại, nên anh chịu đựng. Mà cô chẳng hiểu sao cô ta lại có thể hiền lành, nhu mì được, ai cũng khen, hay giống như mẹ cô vẫn bảo "Ko ai dạy thì đời nó dạy" cô ta vì bị cuộc đời cho vài vố ngã dập mặt ra nên thành nhũn như chi chi. Cô thì chẳng được thế, cô ko có nét hấp dẫn trong tính cách, cô biết vậy, bằng chứng là lũ bạn tình của cô chẳng gã nào muốn nâng cấp lên thành bạn trai, dù vẫn gọi điện, nhắn tin liên tục cho cô: "Có rảnh ko?" nhưng quan hệ xong là đường ai nấy đi, đơn giản chỉ là tình dục. Anh đã yêu cô ta, 1 con đàn bà yếu đuối, mềm như cọng bún thiu, sao có thể yêu 1 kẻ cá tính, mạnh mẽ như cô. Biết là rất vô lí khi ghen tức với phiên bản khác của chính mình, như người ta thường nói: " Ko ghen với người đã chết" mà trường hợp này còn hơn thế, cô vẫn tức,đúng là điên rồ. Sao với Andre nói "Mẹ yêu con" dễ đến vậy mà nói "Em yêu anh" cô lại thấy ngại ngại sao ấy, nói ra ngượng hết cả mồm, cứ như vừa làm điều gì sai, điều gì ko đúng với tính cách hay tôn chỉ sống vậy.

Anh yêu cô, yêu rất nhiều, người vợ tuyệt vời của anh. Dù là phiên bản này hay phiên bản kia anh đều thích. Khi cô hiền lành, nhu mì, anh thích dang tay ra ôm cô vào lòng, che chở cho cô khỏi những khó khăn nguy hiểm, còn khi cô mạnh mẽ độc lập như bây giờ, anh lại thích nắm chặt tay cô để cả 2 cùng song hành đi đến hết cuộc đời. Phụ nữ là sinh vật khó hiểu, cô bây giờ ghét cay ghét đắng cô khi chưa mất trí nhớ, vẫn là cô thôi mà, sao lại ghét. Cô thường gọi cô trước đây là "cái con kia" đầy xích mé làm anh vừa bực vừa buồn cười.

Bước đi vội vã cô suýt đập người vào tấm biển quảng cáo, thì 1 cánh tay kéo cô lại, như 1 phản xạ tự nhiên, cô thúc cùi chỏ vào bụng người đàn ông đã giữ cô làm anh ta ôm bụng rên khe khẽ. Chồng cô hiện ra ngay, cười nói với gã kia

-Xin lỗi cậu, vợ tớ bị mất trí nhớ, giờ dữ dằn lắm, ko được như xưa đâu!

-Em có quen với người này sao? Cô hỏi chồng

-Ừ, Charles, thời gian em bị tạm giam, ko có cậu ấy ở bên bảo vệ, chắc em đã bị giết mấy lần rồi.

Cô nói xin lỗi vì đã làm anh ta đau rồi bỏ đi, nếu cứ đứng đó cô sẽ bật khóc trước mặt anh mất. "Dữ dằn" ư, "ko được như xưa" ư, rõ ràng trong mắt anh cô là phiên bản lỗi của chính cô rồi.

2

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.