Chương 34
Trở về qua khứ để yêu anh
Bà mẹ giết con được giam lỏng trong 1 tòa lâu đài cổ, có 5 người làm, chia thành 2 nhóm 2 y tá 3 bảo vệ, kiêm nhiệm làm các công việc nhà luôn. Cô ta suốt ngày phải mặc áo trói tay, đêm đến cũng bị cột vào giường bằng dây da khi ngủ, bị cho uống các loại thuốc về thần kinh, cô ta lúc nào cũng mơ mơ tỉnh tỉnh như người cõi trên. Christine, bác sỹ pháp y cũng là bạn của anh sẽ thay thế 1 y tá vào để tiếp cận cô ta, kế hoạch là thế, tuy nhiên, cho tiền để 1 y tá xin nghỉ rồi nhà kia vẫn ko có ý định thuê bù người, buộc lòng Christine phải đầu độc những người sống trong lâu đài. Đấy là sở trường của cô, nghiên cứu các loại thuốc ức chế thần kinh là đam mê với cô. Mọi người chỉ bị nhẹ thôi, nhưng như vậy cũng đủ để nhà chồng cô kia phải thuê thêm người cho đủ quân số, và là người khỏe mạnh để đảm bảo, những người sẵn có vẫn chưa khỏe hẳn, thuê mới cả thì ko chắc chắn, lắm thầy rầy ma, nhỡ tin tức lọt ra thì phiền. Sau khi chơi chiêu Christine được nhận vào làm. Từ từ, cô giảm liều lượng thuốc cho bà mẹ giết con, giảm đột ngột ko tốt cho bệnh nhân. Khi cô ta đã tỉnh táo ở 1 mức độ đủ để nhận biết được xung quanh, Christine nói với cô ta sự thật và nhờ cô ta giúp ra làm chứng. Đương nhiên cô ta nhận lời, cô ta muốn thoát khỏi tình cảnh bi đát đang lâm vào và cũng muốn trả ơn cô, nếu cô ko xuất hiện kịp thời, cô ta đã tự tay giết chết con trai mình. Vậy là đúng vào ngày phiên tòa diễn ra, Christine cho người làm uống 1 liều thuốc ngủ rồi đưa thẳng bà mẹ giết con ra xe bố mẹ cô ta đã chuẩn bị đợi sẵn từ lâu đi đến tòa án. Ko cần nói cũng biết, cô được giải oan, cô được xóa án. Chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc và tự hào về bản thân đến vậy. Vội vàng lao ra cảng, anh lên tàu đi Reunion.
Đáng lẽ phải lên ban giám đốc nhưng thấy cô đang lúi húi gom lá khô ở góc sân, anh tiến về phía cô. Bước rón rén lại đằng sau, anh ôm choàng lấy cô. Bị bất ngờ, cô thúc cho anh 1 cùi chỏ đau điếng. Anh nhăn nhó
-Ở đây em hay bị sàm sỡ lắm đúng ko, nên mới có kiểu phản ứng vừa rồi. Cô ậm ừ cho qua, vồ lầy người ta như thế mà còn to tiếng sừng sộ, đúng là chỉ có anh. Cô hỏi giọng đầy lo lắng
-Mọi chuyện ổn ko anh, sao anh lại ở đây?
Anh ngạc nhiên, phiên tòa diễn ra cả tháng rồi, ngay sau ngày xử án anh đã đánh điện tín ra đảo mà cô vẫn chưa biết tin tức gì sao, cái lũ người làm ăn tắc trách, anh rủa thầm, rồi cười toe toét anh bảo cô
-Về nhà được rồi em!
Nằm ôm chặt cô anh ngắm cô say sưa, giường trên tàu thật hay, bé tí thành thử buộc lòng phải nằm kiểu úp thìa dính chặt vào nhau. Anh nhìn khuôn mặt bầu bầu của cô, bạn anh làm trong ngành mĩ thuật bảo mặt cô là chuẩn tỷ lệ vàng nhưng cô cứ khăng khăng ko phải, đẹp theo quan niệm người châu Á là phải mặt trái xoan còn mặt cô là trái xoan ngang, lệch chuẩn đi đâu rồi ấy chứ. Cô đen đi nhiều, cũng phải thôi, cô sống trên đảo mà còn chưa đen như thổ dân là may, anh mà để cô ở đó thêm vài năm, chắc cô đen như củ súng. Những ngón tay búp măng của cô có cứng cáp hơn, trước đây tay cô mềm như bún vậy, anh chạm vào mà rất ngạc nhiên, tuy nhiên tay cô vẫn chưa bị chai, chứng tỏ cô ko phải làm việc quá vất vả. Nghĩ đến những gian khó mà cô đã phải trải qua, anh đau quặn lòng. Giờ là lúc cô về với anh để anh bù đắp cho cô, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, ko để cô phải đối mặt với bao hiểm nguy nữa.
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
