Chương 7 - Truyền thuyết đô thị thứ hai
Sau một giờ, trong câu lạc bộ tràn đầy vui vẻ cùng hòa thuận.
Mặc dù Kota và Hideki xem Ama là tình địch nhưng dù sao đều còn là học sinh cấp 3, chỉ trò chuyện một chút liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
Mặc dù ngoài miệng bọn họ nói muốn lấy Shinkawa Chie làm nhưng nói cho cùng thì chỉ là thèm thân thể người ta mà thôi. Hiện tại, thấy trúc mã người ta nhập bộ, ý nghĩa kia cũng dần dập tắt.
Dù sao trạch nam thường rất đơn thuần, thiện lương.
Tại bầu không hài hòa này, mấy người rất nhanh trò chuyện rôm rả với nhau.
"Đúng rồi, mọi người biết chuyện ngày hôm qua chưa?" Kamizaki Ami phát hiện Chie không biết nói gì liền vội vàng cầm điện thoại lên nói: "Hôm qua có một nữ sinh nhảy lầu tự sát."
"Đây không phải chuyện bình thường hay sao?"
"Anh nhớ Nhật Bản chúng ta còn giống như có thánh địa tự sát nữa cơ."
"Chuyện này khác." Kamizaki Ama đặt điện thoại lên bàn cho tất cả mọi người xem: "Lúc tự sát, váy và giày của nữ sinh này đều màu đỏ."
"Váyvà giày màu đỏ?"
Mọi người không khỏi có chút hứng thú.
Quần áo màu đỏ rất bình thường nhưng nếu mặc vào lúc tự sát liền không bình thường.
"Xem bài viết trên diễn đàn thì dường như nữ sinh bị bắt nạt, cuối cùng không chịu nổi mới làm ra việc ngốc này."
"Ồ, đúng rồi, nếu anh nhớ không lầm nơi nữ sinh này tự sát hình như là khu Meguro. Mà nhà Shinji cũng ở trong khu Meguro thì phải."
"Đúng là cô ấy tự sát tại khu Meguro. Lúc tớ về nhà có từng đi qua hiện trường."
Lúc này, Kanbaru Shinji vừa hay tháo xuống tai nghe. Cậu đã đánh chữ hơn một giờ rồi nên định nghỉ ngơi một chút thì nghe thấy mọi người đang bàn luận chuyện nữ sinh tự sát kia mới mở miệng tiếp lời.
Nói xong, cậu nhìn thoáng qua ảnh chụp, thản nhiên nói: "Tớ đề nghị mọi người không nên thảo luận những chuyện thế này thì hơn." Thấy mọi người hiếu kỳ nhìn mình, Kanbaru Shinji nói thẳng: "Dù sao thì ai sẽ mặc quần áo như vậy để tự sát cơ chứ? E rằng chỉ có người khi còn sống, nhận lấy tổn thương to lớn về mặt thân thể cùng tinh thần mới sẽ mặc như vậy rồi tự sát."
"Cho nên... Cô ấy mặc như vậy là vì nguyền rủa những kẻ đã tổn thương mình?"
"Không kém bao nhiêu đâu." Kanbaru Shinji gật đầu.
Ở kiếp trước có một người nổi tiếng trên Weibo đã nói về loại vật này.
Đối với ý nghĩ của người tự sát, rất nhiều người đều cảm thấy không thể hiểu nổi. Bọn họ tự hỏi tại sao những người đó không tìm nơi hoang vu mà cứ tìm tới chốn đông người để tự sát?
Những bọn họ không hiểu, có chút người tự sát là vì khi còn sống bị tổn thương. Các loại áp lực bức bách họ chỉ có thể lựa chọn con đường này. Chỉ khi tự sát tại nơi nhiều người mới có thể khiến cho xã hội chú ý.
Người tự sát chờ mong xã hỗi sẽ giúp họ lấy lại công đạo.
Mà những người mặc quần áo giống nữ sinh trong bức ảnh này thường đều mang theo oán hận rất lớn.
Khi còn sống, nữ sinh này không dám làm thế nào nên cô ấy hi vọng sau khi chính mình chết đi có thể hóa thân thành lệ quỷ đi báo thù.
Nếu không vậy thì tại sao phải mặc thành như thế?
Đây cũng là lý do vì sao hôm qua, Kanbaru Shinji không có đứng lại để xem. Bất kể thế nào, thà rằng tin là cóc chứ không thể tin là không.
Dù sao... Sổ ghi chép mà cậu đang nắm giữ trong tay kia không phải liền là đồ vật có thể sáng tạo ra quỷ quái hay sao?
Nghĩ đến đây, cậu nhìn thoáng qua ảnh chụp nữ sinh kia một cái sau đó đứng dậy, nói: "Thời gian không còn sớm nữa nên tớ về nhà đây."
"Đi chung đi."
Rất nhanh, tại cửa trường học, Kanbaru Shinji cùng bốn người còn lại trong câu lạc bộ cáo biệt.
Nhưng chưa đi được vài phút, cậu liền phát hiện tại một hẻm nhỏ có ba học sinh mặc đồng phục khối 12 đang vây quanh một học sinh khối 10.
Thấy thế, Kanbaru Shinji quay người đi vào hẻm nhỏ.
Ba học sinh khối 12 kia nghiêng người nhìn lại không khỏi biến sắc: "Kanbaru?!"
"Hisaike, lại tại bắt nạt người khác sao?" Kanbaru Shinji buông cặp sách xuống đất, hoạt động một chút cơ bắp, mỉm cười: "Thêm một người nữa được không?"
Thấy thế, Hisaike Kenji, cũng chính là học sinh dẫn đầu liền biến sắc, hừ lạnh một tiếng, hận trừng Kanbaru Shinji một cái rồi lôi kéo hai tùy tùng của mình rời đi "Chúng ta đi."
Khi cậu ta đi ngang người, Kanbaru Shinji hơi xê dịch bước chân, va một phát vào người Hisaike Kenji xém chút liền đem đối phương đụng đến ngã ngửa.
Nhìn vẻ khiêu khích trên mặt Kanbaru Shinji, Hisaike Kenji vốn định mở mồm mắng chửi nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Hai cái tùy tùng bên cạnh đều yên lặng, không dám nói gì thêm.
Bọn họ đã sớm đánh nhau vô số lần với Kanbaru Shinji và cũng tiến vào phòng chăm sóc sức khỏe rất nhiều lần.
Tại trong trường THPT Sakurashu, Kanbaru Shinji vẫn rất nổi danh... Lúc 'cậu' mới nhập học liền bị ba người này chặn trong hẻm nhỏ đòi tiền.
Kết quả là 'Kanbaru Shinji' một đánh ba, trực tiếp đánh bọn họ vào bệnh viện. Đương nhiên, 'Kanbaru Shinji' cũng bị thương không nhẹ.
Lúc ấy, cha 'cậu' mới mất nên tâm tình của 'cậu' rất trầm trọng.
Có người tìm tới cửa cho 'cậu' đánh. 'cậu' liền đánh. Chỉ là mực dù 'cậu' hay rèn luyện nhưng nói cho cùng vẫn là người bình thường. Một đánh ba đã là cực hạn của 'cậu'.
Sau lần đó, Hisaike Kenji lại tìm tới mấy người giỏi đánh nhau đến chặn 'Kanbaru Shinji' mấy lần. Nhưng mỗi lần, trước khi ngã xuống, 'Kanbaru Shinji' đều có thể lôi kéo thêm mấy người làm đệm lưng.
Dần dà, bọn họ cảm thấy 'Kanbaru Shinji' là cái xương cứng nên không còn tới quấy rối 'cậu' nữa.
Thậm chí có người còn nể phục 'Kanbaru Shinji', nghĩ kéo 'cậu' vào bang nhưng kết quả là bị 'cậu' đánh quay đầu trở về.
Cho nên đám học sinh cá biệt ở Sakurashu đều cho rằng 'cậu' là một tên điên.
Lúc mới xuyên qua, lúc tiếp nhận ký ức, Kanbaru Shinji vẫn rất bội phục chủ nhân trước của thân thể này.
Sau đó, vì uy hiếp một tháng tuổi thọ viết trên sổ ghi chép cho nên cậu cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Mà đánh nhau có đôi khi cũng là một loại biện pháp làm dịu áp lực. Cho nên, một tháng qua, Kanbaru Shinji không ít khi dễ đám học sinh cá biệt này.
Thấy Hisaike Kenji nhịn cơn tức xuống, Kanbaru Shinji nhếch miệng: "Không thú vị."
Ba người kia rời đi rồi nên Kanbaru Shinji cũng mang theo cặp sách, trực tiếp rời đi. Từ đầu đến cuối, cậu đều không có xem qua học sinh bị bắt nạt kia.
"Cám ơn..." Lúc Koyama Tsutomu ngẩng đầu thì người đều đã đi hết.
Cậu chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng rời đi của Kanbaru Shinji.
Khi Kanbaru Shinji ngồi lên xe điện đi tới khu Meguro thì cũng đã đem chuyện này ném ra sau đầu rồi.
Hoặc là nói, trong đầu cậu đã bị việc khác chiếm chỗ rồi.
Về đến nhà, Kanbaru Shinji liền đi vào thư phòng, bật máy tính lên, xem chút tin tức về nữ sinh mặc váy và giày đỏ tự sát hôm qua.
Vốn dĩ Kanbaru Shinji còn không biết nên sáng tác truyền thuyết đô thị thứ hai như thế.
Nhưng lúc ở câu lạc bộ, cậu đã bắt đầu có chút manh mối. Trên đường về nhà, cậu cũng suy nghĩ rõ ràng.
Kanbaru Shinji mở ra sổ ghi chép.
Cậu lật đến trang giấy trống, cầm bút lên, trực tiếp bắt đầu sáng tác.
"Lúc nửa đêm không giờ ngày 8 tháng 4 năm 2020,..."
17
1
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
