ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5 - Có đôi khi vui vẻ chính là đơn giản như vậy

Ngày thứ hai, Kanbaru Shinji ngồi tại trước máy tính trong thư phòng, ngáp một cái.

Nguyên cả đêm cậu đều không ngủ.

Cũng không phải vì đọc sách hay học tập gì mà vì lật xem một vài cuốn truyện kinh dị.

Cậu đang tích lũy thêm kinh nghiệm để sáng tác những truyền thuyết đô thị mới.

Loại tình huống này đã kéo dài hơn nửa tháng nay rồi.

Đây chính là lý do vì sao cậu lúc nào cũng ngủ trong lớp học.

Nhưng thầy cô bạn bè của cậu đều không lấy đó làm kinh ngạc bởi vì từ lúc Kanbaru Shinji học lớp 10 liền cứ như vậy.

Đương nhiên hồi cấp 2, 'cậu' không giống như vậy. Dù sao thì lúc đó, cha 'cậu' vẫn còn sống rất khỏe mạnh.

Sau khi trở thành cô nhi, chủ nhân của thân thể này liền tự sa ngã, mỗi ngày về nhà đều lên mạng chơi game, đến trường chỉ để đi ngủ.

Khi lão sư biết tình huống cũng định hướng dẫn 'cậu' tích cực hướng lên nhưng hiển nhiên hiệu quả không mấy tốt đẹp. Về sau, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài rồi cũng mặc kệ luôn.

Cậu luộc hai quả trứng và đổ một ly sữa bò liền chuẩn bị xong bữa sáng của mình. Ăn xong bữa sáng, Kanbaru Shinji liền lấy cặp sách, chuẩn bị đến trường.

"Onii-chan!"

Vừa mới khóa cửa nhà lại, cậu liền nghe được một âm thanh quen thuộc vang lên.

Cậu quay đầu nhìn lại.

Người tới là một loli 11, 12 tuổi đang nhìn cậu với vẻ mặt có chút thất lạc.

"Buổi sáng tốt lành, Junko."

Kanbaru Shinji mỉm cười, lên tiếng chào hỏi sau đó đưa mắt nhìn phòng bên cạnh liền phát hiện đang có một vài người mặc đồng phục nhân viên chuyển nhà đang bưng đồ vật từ trong phòng ra ngoài.

"Buổi sáng tốt lành, Kanbaru-kun. Không có làm phiền đến em chứ?" Lúc này, có một người phụ nữ vẻ mặt hiền từ đi ra khỏi phòng, nói.

Mặc dù thần sắc của Kojima Naomi còn có chút tiều tụy nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.

"Không đâu, dù sao em cũng định đi học đây mà." Kanbaru Shinji mang theo hiếu kỳ hỏi: "Chị Kojima, hai người muốn dọn đi sao?"

Cách đây một tháng, khi Kanbaru Shinji vừa mới xuyên tới và hơi hiểu rõ thế giới này. Ngay lúc cậu đang phân vân nên sáng tác truyền thuyết đô thị thứ nhất như thế nào thì vừa hay nhà Kojima sát vách đã giúp cậu đưa ra quyết định.

Lúc ấy, hai mẹ con Kojima Naomi vẫn là nạn nhân của bạo lực gia đình.

Lúc đó, mỗi khi cậu trở về nhà đều có thể nhìn thấy biểu tình chết lặng, hai mắt vô thần của Kojma Naomi. Thậm chí có nhiều lúc đối phương đi vứt rác liền sẽ không cẩn thận mà đụng phải vách tường.

Bộ dáng như cái xác không hồn vậy.

Mà Kanbaru Shinji quen biết hai mẹ con này cũng vì mỗi lần chồng cô ấy muốn hành hung người, Kojima Naomi đều sẽ để Junko qua chỗ cậu né tránh một thời gian.

Bởi vì chồng cô ấy vừa nổi cơn điên, liền con gái mình cũng sẽ đánh.

Có một lần, chồng cô ấy đuổi theo ra ngoài, muốn lôi Junko trở về thì đúng lúc cậu định ra ngoài mua đồ ăn.

Nhìn thấy Junko vừa khóc vừa gọi mình, tâm tình cậu liền xuống dốc không phanh. Sau đó, cậu liền đánh đối phương một trận rồi mới báo cảnh sát.

Nhưng đây dù sao cũng là việc của nhà họ, cảnh sát tới cũng chỉ có thể điều giải một chút liền rời đi.

Mấy ngày sau đó, Junko chỉ có thể chạy đến nhà cậu để tránh đi đầu sóng ngọn gió... Cũng là tại buổi tối mấy ngày này, cậu sáng tác ra Con Mắt Trong Khe Hở.

Đương nhiên, cậu không có lập tức làm chồng của Kojima xem bức ảnh kia. Mà phải sau một tuần mới trong lúc lơ đãng khiến cho đối phương trùng hợp nhìn thấy.

Vẻn vẹn chỉ 3 ngày sau liền truyền đến tin chồng của Kojima nhảy lầu tự sát ở công ty.

Không phải tiếp tục chịu đựng chồng bạo hành, Kojima Naomi cũng dần khôi phục sinh khí. Gần nhất còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy đối phương mỉm cười.

Về phần bi thương vì cái chết của chồng thì có lẽ nếu là lúc trước, cô ấy sẽ có. Nhưng mỗi lần động tay động chân đều sẽ hao mòn tình cảm. Kojima Naomi đã sớm không còn chút tình cảm nào với chồng mình rồi.

"Cảm ơn sự chiếu cố từ trước đến nay của Kanbaru-kun nhé." Kojima Naomi hơi cúi người, hai mắt long lanh có thần, mỉm cười nói: "Chị định mang Junko về quê bởi vì tiền thuê nhà ở khu Meguro có chút đắt."

Kanbaru Shinji nhẹ gật đầu.

Dù sao giá phòng tại khu Meguro ở Tokyo cũng có thể xếp trước năm, hơn nữa, mỗi năm đều đang tại tăng lên.

May mà cha của thân thể này cũng đã sớm giao xong tiền phòng. Bằng không mà nói, đoán chừng cậu cũng phải dọn đi.

"Có cần hỗ trợ không ạ?"

"Không cần đâu. Những nhân viên này cũng đã đầy đủ rồi." Kojima Naomi nhìn cặp sách vác trên vai Kanbaru Shinji, vội vàng nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, em mau đến lớp đi, kẻo trễ! Junko, tới nói lời tạm biệt với anh ấy đi nào."

Junko nhìn Kanbaru Shinji, có chút lưu luyến không rời. Cô bé cũng biết, sau lời tạm biệt này có lẽ mãi mãi cũng không thể gặp lại anh trai trước mắt này nữa. Nghĩ đến đây, cô bé liền dùng ánh mứt ngập nước chăm chú nhìn Kanbaru Shinji, nức nở: "Tạm biệt oniichan."

"Tạm biệt em. Có phiền não gì có thể gọi điện thoại cho anh nha." Kanbaru Shinji mỉm cười, cũng không nói thêm gì, quay người tiến vào thang máy.

Dù sao thì cuộc vui nào cũng phải có lúc tan thôi.

Trong lúc cửa thang máy đóng lại, cậu có thể nghe thấy tiếng khóc lớn của Junko và tiếng an ủi của Kojima Naomi.

Chẳng biết tại sao, tâm tình Kanbaru Shinji lại đột nhiên trở nên vui vẻ.

Trước đó, cậu vẫn luôn thông qua sổ ghi chép quan sát những chuyện xưa của những kẻ bạo lực gia đình kia, lòng đều tràn đầy áp lực.

Nhưng bây giờ, sau khi biết kẻ hành hung chết đi cũng coi như cứu vớt một gia đình, tâm tình của cậu liền tốt hơn rất nhiều.

Có đôi khi vui vẻ chính là đơn giản như vậy.

Về phần Junko, có lẽ khi đối phương về nhà, đến trường mới, nhận biết bạn mới liền sẽ đem cậu quên đi thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kanbaru Shinji không khỏi có chút thất vọng cùng mất mát.

Dù sao lúc cậu mới xuyên qua, chịu đựng áp lực khi cái chết cận kề, cũng chính là Junko khiến cậu có thể hơi chút buông lỏng tinh thần.

Rất nhanh, cậu liền tới trường học.

Giống như thường ngày, vừa vào lớp, cậu liền trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Cậu ngồi ở hàng cuối cùng cho nên lão sư cũng lười đi quản cậu.

Khi ta chìm vào giấc ngủ, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh chóng.

Nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, Kanbaru Shinji liền duỗi lưng, thu thập đồ đạc của mình sau đó mang theo cặp sách rời đi phòng học.

Câu lạc bộ u linh là câu lạc bộ mà chủ nhân trước của thân thể này đã gia nhập vào một năm trước. Sau khi xuyên qua, cậu cũng không có rời khỏi câu lạc bộ này.

Dù sao có một cái phòng trò chơi cỡ nhỏ như thế không thơm sao?

Tại câu lạc bộ cũng có thể thư giãn một tí tinh thần căng cứng của mình.

"Đàn anh này, có thể cho em hỏi chút chuyện được không?"

Vừa mới đi vào căn cứ của các câu lạc bộ, còn chưa kịp lên lầu, cậu liền nghe thấy một âm thanh. Hơi quay đầu nhìn lại, người gọi cậu là một nam sinh khối 10.

Sở dĩ cậu biết học khối mấy là vì ở trường THPT Sakurashu, đồng phục mỗi khối đều có chút khác biệt.

Khuy cài áo của đồng phục nam khối 10 có màu vỏ quýt, khối 11 có màu vàng sáng và khối 12 có màu xanh đậm. Đồng phục nữ thì phân biệt bằng dây lụa đính phía trên.

"Có chuyện gì sao?" Kanbaru Shinji hỏi.

"Xin hỏi, anh biết câu lạc bộ u linh tại tầng mấy không ạ?"

Nghe vậy, cậu liền đánh giá một chút đối phương. Đối phương mang theo kính mắt, khuôn mặt hơi tròng, trong mắt lóe lên vẻ cơ trí.

"Cậu đi theo tôi." Kanbaru Shinji nói thẳng: "Vận khí của cậu đúng là không tệ. Tôi vừa vặn chính là thành viên của câu lạc bộ u linh."

Kamizaki Ama nghe xong không khỏi lộ vẻ kinh hỉ, vội vàng nhanh chân đuổi theo Kanbaru Shinji.

16

1

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.