Chương 3 - Điều tra 1
Không mất quá lâu để chúng tôi bay vào đất liền, máy bay đáp xuống một bãi đáp của tổ chức, tôi bước ra vươn vai hít một hơi thật sâu sẵn sàng cho nhiệm vụ, tôi tạm biệt bác phi công và lên đường đến địa điểm đã được chỉ định. Tới nơi hiện trường xung quanh căn nhà đã bị phong tỏa lại gần đó còn có vài người đừng canh gác, trong đó nổi bật nhất phải nó tới người đàn ông bận đồ vest đang liên tục xem đồng hồ và không ngừng tỏ ra khó chịu thỉnh thoảng còn nói thầm gì đó, tôi lại gần nói ra mật hiệu để xác nhận đồng nghiệp thì người ấy nhìn tôi bực bội hỏi:
-Cuối cùng cũng tới, làm cái quái gì mà lâu thế hả?!
-Dạ do em cũng mới chỉ được giao nhiệm vụ cách đây vài tiếng thôi!
-Hừ, mà có thằng Biên ở đó không?
-Dạ không ạ, nay anh ấy có việc nên giao lại cho em
-Vậy à, chán thật! Thôi được rồi tôi tên Sơn, theo tôi
-Dạ còn em là Phong!
Anh ta vừa nói vừa kéo tôi vô hiện trường, phía trong nó tệ hơn những gì tôi tưởng, các vệt máu dính đầy trên các vách tường, dưới sàn và cả trên đều xuất hiện các vết cào dài sâu ước chừng phải sâu cỡ 20 cm. Đi tới phòng khách đúng như trong tài liệu ghi rõ, hai cái xác với phần đầu bị biến dạng xoắn lại trong khi não lại bị nổ từ phía trong, hai cái xác ngồi trên ghế hướng về phía ti vi, nhìn sơ bộ thì rất có thể họ bị giết mà chẳng kịp biết chuyện gì diễn ra nữa cơ
-Cậu có đọc bản báo cáo chưa?
-Dạ rồi nhưng chỉ đọc lướt qua thôi
-Haiz, lần đầu tiên chúng tôi phát hiện ra họ thì trong họ đã như vậy rồi mà cậu xem về mấy cái xác bị vá lại chưa?
-Rồi ạ có gì đặc biệt ở chúng ư?
-Đúng vậy, đây là vụ thứ tư trong tháng rồi. Các lần trước khi đội của tôi điều tra các hiện trường trước thì không có gì xảy ra hết nhưng lần này thì chúng tôi bất ngờ bị bọn đó tấn công
-Tấn công sao?
-Ừ! Hậu quả là hai nhân viên an ninh hy sinh và một pháp y hôn mê tới giờ cũng là ba ngày rồi
Tôi nghe mà rợn người, chúng tấn công người khác sao? Vậy nói về mặt lý thuyết thì chúng vẫn chưa chết chứ đúng không,
-Nói vậy các lần trước chúng chỉ đứng yên đấy thôi hả?
-Có thể nói là vậy vì khi xem các đoạn ghi lại với tốc độ nhanh thì chúng vẫn di chuyển nhưng rất chậm và đặc biệt là bọn nó biết hít thở
-Sao có thể chứ, chẳng phải chúng là xác chết sao?
-Đúng là không có dấu hiệu của sự sống nhưng chúng vẫn thở và chúng tôi vẫn đang nghi ngờ rằng đấy là cách bọn nó dùng để xác định nạn nhân
Tôi bất ngờ với điều ấy vì thế quái nào mà việc thở lại có thể là cách thức săn mồi được chứ? Điều nay là quá phi lý
-Giờ cũng chưa thể xác định rõ được phải chờ chúng tôi nghiên cứu xong đã
-Khoan đã mấy anh đem nó về khu nghiên cứu á?!
-Ừ, bọn nó khỏe như voi ấy có ăn đạn cũng chẳng hề hấn nên chúng tôi đành phải khống chế chúng và đem về nghiên cứu
Đang nói thì từ trong góc khuất có tiếng động kì lạ như có cái gì đó vừa rơi xuống, chúng tôi quay sang nhìn về hướng đó đầy cảnh giác, ngay lúc chúng tôi vừa định tiến tới thì tiếng bước chân vôi vã của ai đó chạy đi như thể đang rất sợ hãi bọn tôi vậy. Như đã hiểu ý nhau chúng tôi liền rút súng ra và từ từ phía đó, chiếu đèn vô một bóng đen liền lặp tức lướt qua, theo phản xạ tôi hét lên và bắn vài viên cảnh cáo nhưng tên đó vẫn không ngừng mà chạy hẳn vào góc khuất cuối hành lang, chúng tôi thận trọng đến gần chỗ ấy, chỉ còn cách chỗ đó một ngả rẽ tôi hồi hộp không thôi vì không biết phía bên kia sẽ là sinh vật gớm ghiếc nào đang chờ chúng tôi. Hít thật sâu tôi lao vào, rọi thẳng vào sinh vật ấy thì nó bắt đầu phát ra những tiếng kêu như tiếng khóc vậy, tôi chậm rãi đưa ánh đèn cao lên hóa ra đó là một bé gái đang sợ hãi, nó co người run lên lại toàn thân bần bật, gương mặt thì ướt đẫm nước mắt nhìn tôi đầy hoảng sợ, con bé cố gắng cầu xin tôi trong cơn hoảng loạng tột cùng
-Con xin chú mà! Đừng làm con đau! Con xin chú!
Tôi quay sang nhìn anh Sơn, ảnh cũng bất ngờ về điều này vì bởi lẽ đôi anh đã kiểm tra rất kĩ ngôi nhà và đảm bảo rằng là không ai còn sống trong đây cả. Tôi liền cất khẩu súng của mình và cố hết sự xoa dịu con bé
-Anh không có làm hại em đâu lại đây
-Chú nói dối! Chú cũng giống như bọn chúng thôi đúng không?! Điều lừa dối người khác thôi!
Con bé hét thẳng vào mắt tôi khiên tôi có phần bất ngờ, rốt cuộc là con bé đã thấy những gì mà lại ra như thế này? Trong lúc tôi còn đang không biết xử lý như nào thì anh Sơn đã đẩy tôi và đến gần con bé không chần chừ anh ẵm nó lên mặc con bé phản kháng dùng thủ thuật đánh ngất nó. Xong việc anh quay sang nói với tôi:
-Đây có thể là nhân chứng cho vụ này nên chúng ta phải đem nó về thẩm vấn, vậy cậu có tính về với tôi không?
-Dạ có chứ
-Thôi nhìn cậu là tôi biết rồi, đi đâu thì đi mấy khi được ra ngoài đâu mà
-Ơ không, em cũng không có dự định đó ạ- Tôi ngạc nhiên trả lời
-Không cần chối tôi làm đây được mười năm rồi đấy, vậy cậu không đi đúng không chắc nha?
-Dạ không! Cảm ơn anh, em đi ngay!
Nói vậy thôi chứ lâu mới có dịp mà làm sao tôi cưỡng lại được, tôi liền phóng nhanh ra ngoài trong đầu đã lên hàng tá thứ dự định làm trong ngày, ôi bao nhiêu thứ nào là đi công viên giải trí chơi vài trò trong đó, rồi đi xem phim xong thì kiếm quán nào ấy ăn. Càng nghĩ càng phấn khích, tôi liền tới nơi đầu tiên trong danh sách là khu vui chơi, tôi cứ chơi trò này đến trò khác đến khi mệt rồi thì tôi mua một cây kẹo bông gòn và ngồi nghỉ tại ghế đá, để xem coi còn bao nhiêu trò nữa ta chơi thêm đu quay đi rồi đi xem phim thì quá là hợp lý, nghĩ tới thôi tôi đã cười khoái chí đưa cây kẹo bông gòn lên cắn, một tiếng “cạch” phát ra đó là thứ tiếng từ hai hàm răng của tôi chạm vào nhau. Tôi bất ngờ nhìn cây kẹo, nó sớm đã bốc hơi chẳng còn miếng nào, quái gì vậy tôi chưa ăn miếng nào mà, đang bâng khuâng nó đã đi đâu thì một giọng nói quen thuộc cất lên
-Cái này ngon ấy chứ! Này người mua cho ta cây nữa đi
Tôi quay sang hóa ra là SCP953, tưởng gì hết hồn mà khoan 953? Sao cô ấy lại ở đây? Tôi nhảy dựng dậy sợ hãi hỏi
-Sao cô ra ngoài được hay vậy?
-À nay mấy con chó bị gì ấy ra ngoài cổng chẳng thấy đâu. Mà này người có nói chuyện hôm qua cho ai không đấy?
-Không tôi chẳng nói cho ai cả tôi hứa đấy!
-Vậy thì tốt, này dẫn ta đi chơi đi, ta hứa nếu ngươi chịu làm theo những gì ta yêu cầu thì ta sẽ không cho mấy người ở đây đi chết đâu
Này cái này hơi quá đáng rồi đấy, tôi đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình mà, bỗng từ bộ đàm của tôi phát ra âm thanh cảnh báo “ chú ý 953 đã thoát khỏi khu quản thúc, đề nghị các nhân viên của tổ chức tìm kiềm và thông báo vị trí cho tổng bộ” tôi liền nhất bộ đàm lên định trả lời thì một tiếng soạt nghe qua tai cái bộ đàm chia làm nhiều mảnh. Tôi hoảng sợ nhìn cô ấy, vẻ mặt nãy còn hiền lành và có đôi phần dễ thương giờ đã ngập tràn sát khí đủ khiến tay chân tôi run lên
-Thế giờ người chọn đi
-Vâng vâng, chị muốn chơi gì ạ
-Thế thì tốt, ta muốn chơi cái kia
Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào khu vực nhà mà! Ủa không còn trò khác chơi hả? Sao lại là cái đó, 953 còn không để tôi suy nghĩ là đã kéo tôi đi đến đó
8
2
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
