Chương 118 - Dũng sĩ Bác thành
Edit: Cơ Hoàng
Đưa Tâm Hạ ra khu vực quảng trường, Mạc Phàm vừa liếc mắt đã thấy mấy con Hắc Súc Yêu đang kêu gào đau đớn.
Hình như có ba con trong đó bị bọn yêu ma khác gặm, thân thể bị cắn đứt mấy chỗ. Mặc dù mấy con may mắn sống sót còn lại đã chạy trốn tới nơi khác, nhưng ở trong mắt loài yêu ma khác thì loại yêu ma bị thương như chúng nó còn thơm ngon hơn nhân loại. Có lẽ bọn nó đi không được bao xa cũng sẽ bị loài khác ăn thịt.
Yêu ma ngoài thế giới hoang dã vốn phải chém giết lẫn nhau, hơn nữa trong cơ thể yêu ma còn ẩn chứa một nguồn năng lượng giống như ma thạch, thậm chí có rất nhiều yêu ma ra tay đánh nhau, tranh chấp một mất một còn chỉ vì thi thể của một sinh vật cấp cao hơn.
"Chúng ta chỉ cần đi qua cây cầu Gia Mỹ này là đường trở về kết giới sẽ an toàn hơn rất nhiều." Mạc Phàm nói với Tâm Hạ.
"Vâng." Tâm Hạ gật đầu, nhưng vẻ mặt lại lo lắng.
Mạc Phàm khẽ mỉm cười, nói với Tâm Hạ: "Em yên tâm đi, chúng ta sẽ không gặp phải yêu ma đâu."
Tâm Hạ khó hiểu nhìn Mạc Phàm.
Rõ ràng ở xung quanh có rất nhiều yêu ma, tại sao anh ấy lại nói sẽ không gặp con yêu ma nào? Trấn an như vậy có miễn cưỡng quá không?
...
Mạc Phàm đưa Tâm Hạ chạy về phía đường lớn.
Hắn lúc thì chạy lúc thì ngừng, có lúc lại tăng, có lúc thì dừng lại tìm kiếm nơi ẩn nấp...
Mà những hành động trông có vẻ khó hiểu này của hắn lại tránh né được đám yêu ma đang lảng vảng gần đó, điều này khiến Tâm Hạ cảm thấy như có người đang lợi dụng bản đồ vệ tinh để chỉ dẫn cho Mạc Phàm.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, dọc đường đi không có một chút trở ngại nào. Thỉnh thoảng có mấy con yêu ma từ khu vực bên cạnh chạy qua, nhưng sau khi thấy hai người thì lại chạy đường vòng như đang kiêng kị chuyện gì đó.
Tất cả những chuyện này đều không qua khỏi đôi mắt của Tâm Hạ, sau khi im lặng thật lâu, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Mạc Phàm ca ca, hình như bọn nó rất sợ anh thì phải?"
Mặc dù những con yêu ma đi lẻ kia trông thấy bọn họ, nhưng tất cả đều cố ý tránh khỏi hai người, chuyện này không phù hợp với tính cách gặp con người là xông lên của yêu ma. Hơn nữa Tâm Hạ còn nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của bọn nó khi gặp hai người.
"Đó là vì bọn nó không ngu, bọn nó nhận thấy hơi thở trên người anh mạnh hơn bọn nó." Mạc Phàm cười nói.
"Hơi thở mạnh hơn bọn nó sao?" Tâm Hạ cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó cô đã nhận ra được điều gì đó, nở nụ cười động lòng người và nói: "Mạc Phàm ca ca đã là... pháp sư trung giai rồi sao?"
"Đúng vậy, ha ha ha, nếu mấy con yêu ma kia không đi theo đoàn thì bọn nó tới trước mặt anh chẳng khác nào tự tìm đường chết!" Mạc Phàm cười không thấy mặt trời đâu.
Sơ giai và trung giai khác nhau như một trời một vực., lúc trước hắn tiến vào quảng trường mua sắm phải cẩn thận từng li từng tí, thận trọng từng bước, sợ sẽ chọc phải một con yêu ma nào đó.
Còn bây giờ dù Mạc Phàm đi nghênh ngang trước mặt thì chưa chắc bọn nó đã dám ra tay với hắn. Nếu dám ra tay chỉ cần một chiêu thôi là bọn nó bốc hơi ngay lập tức.
Dĩ nhiên Mạc Phàm cũng sẽ không tự gây phiền phức cho mình.
Thực tế thì hắn chưa thể luyện thành các kỹ năng ma pháp trung giai, hắn phóng thích được ma pháp trung giai là nhờ bốn cái Tinh Đồ Chi Thư mà cô Đường Nguyệt xinh đẹp cho.
Lúc trước Mạc Phàm đã sử dụng hết hai cái rồi, bây giờ trên tay hắn chỉ còn hai cái Tinh Đồ Chi Thư, nói cách khác là hắn chỉ sử dụng được kỹ năng trung giai thêm hai lần nữa mà thôi. Hơn nữa mỗi lần sử dụng đều tiêu hao rất nhiều ma năng, vậy nên Mạc Phàm cũng không dại mà trêu chọc chúng nó.
"Thì ra là vậy, có phải năng lực cảm nhận của Mạc Phàm ca ca cũng mạnh hơn nhiều rồi đúng không?" Tâm Hạ vui mừng hỏi.
"Ừ, nếu yêu ma ở xung quanh có động tĩnh gì, cho dù bọn nó có cách xa chúng ta hai con phố thì anh cũng cảm nhận được." Mạc Phàm nói.
Pháp sư trung giai đã có năng lực cảm nhận bằng ý niệm như thế này, năng lực cảm nhận không chỉ nhanh chóng nhận biết được khu vực xung quanh có động tĩnh khác thường mà còn nhanh chóng ngửi thấy sóng năng lượng dao động ở gần đó.
Nếu có người muốn đánh lén mà ở trong phạm vi cảm nhận của pháp sư trung giai thì vị pháp sư trung giai đó có thể phản ứng ngay lập tức.
Nó mạnh hơn nhiều so với pháp sư sơ giai!
Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt Tâm Hạ, mặt cô đỏ bừng lên vì hưng phấn, cực kỳ đáng yêu, khiến người khác nhìn chỉ muốn hôn một cái.
Tâm Hạ đang định mở miệng nói thì đột nhiên phát hiện Mạc Phàm nhíu mày, trông rất nghiêm túc.
"Sao thế anh?" Tâm Hạ nhỏ giọng hỏi.
"Mẹ kiếp, chẳng lẽ bọn yêu ma tổ chức thành đoàn tới làm phiền thật à? Chúng ta trốn trước đã." Mạc Phàm mắng.
Mạc Phàm vội vàng đưa Tâm Hạ chạy sang hành lang bên cạnh.
Tâm Hạ còn chưa kịp nói gì đã bị Mạc Phàm bế lên, hai người nhanh chóng chạy lên đỉnh tòa nhà.
Nếu bình thường thì chắc chắn Mạc Phàm sẽ ngửi lấy ngửi để mùi thơm đặc trưng trên người Tâm Hạ, tiện thể sờ mó vòng eo nhỏ của cô một chút. Nhưng lúc này Mạc Phàm không dám suy nghĩ bậy bạ, hắn cảm nhận được có một đàn yêu ma đang ở gần đây.
Tốc độ di chuyển của bọn yêu ma này rất nhanh, Mạc Phàm vừa chạy lên tầng hai thì đã nghe thấy những tiếng "ầm ầm" vang dội truyền ra từ con phố.
Mạc Phàm bế Tâm hạ chạy một hơi lên tầng năm, thông qua cửa sổ trên tầng năm, hắn thấy có vô số yêu ma ở con phố gần đó!
Độc Nhãn Ma Lang, Cự Nhãn Tinh Thử, đám yêu ma dữ tợn này nhanh chóng lấp đầy đường phố giống như thủy triều, hình như bọn nó đang điên cuồng đuổi theo thứ gì đó.
Diệp Tâm Hạ bị Mạc Phàm ôm chặt, không dám thở mạnh.
Cô cũng cảm thấy hơi thở của bọn yêu ma gần đây như cuồng phong, nếu hai người bọn họ mà bị phát hiện thì dù là pháp sư trung giai cũng sẽ bị thủy triều yêu ma này nuốt sống.
"Là các huấn luyện viên!" Cuối cùng thì Mạc Phàm cũng nhìn thấy rõ đám người đang chạy trốn trên phố.
Trên đường phố thật dài, huấn luyện viên La Vân Ba đang dùng Phong Quỹ chạy như bay đồng thời kéo theo một người chạy đằng sau là nữ huấn luyện viên Phan Lệ Quân.
Mà pháp sư quân đội còn lại cũng đang bỏ mạng chạy trốn trên một con đường khác, kéo đội trưởng Từ Đại Hoang của đội Săn Yêu Thành Phố chạy trốn.
Từ nơi này Mạc Phàm có thể thấy trường trung học nữ sinh Minh Văn, phát hiện trường trung học nữ sinh Minh Văn xuất hiện sự đổ vỡ, đặc biệt là khu vực căn tin và sân huấn luyện đã biến mất, trở thành một cái hố khổng lồ.
"Bọn họ thành công rồi!" Mạc Phàm vui mừng như điên.
Lối vào của đám yêu ma ở khu vực Minh Văn này vô cùng lớn, nếu phá hủy được nó thì gần như đã ngăn cản được đại quân yêu ma tấn công. Bọn họ thành công, coi như Bác thành đã được bảo vệ!
Vậy còn quan quân họ Trình đâu?
Mạc Phàm nhanh chóng nhận ra không thấy quan quân họ Trình đâu nữa, dường như cả đội chỉ còn lại bốn người đang bị bầy yêu ma điên cuồng đuổi theo. Hơn nữa La Vân Ba và Phan Lệ Quân đã bị yêu ma chặn hết mọi lối thoát rồi, không bao lâu nữa sẽ bị bầy yêu ma này nuốt mất.
Bọn họ chết hết rồi sao?
Trên mặt Mạc Phàm hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Quả nhiên đây là một nhiệm vụ có đi mà không có về, ngay cả pháp sư trung giai như quan quân họ Trình còn chôn thân ở đây.
"Tâm Hạ, chúng ta đi lên đỉnh..." Mạc Phàm bế Tâm hạ chạy lên đỉnh tòa nhà này.
Bọn họ đều là dũng sĩ của Bác thành, bất luận thế nào Mạc Phàm cũng không thể thấy chết mà không cứu được!
16
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
