Chương 117 - Hệ Chữa Trị thần kỳ
Edit: Cơ Hoàng
Mạc Phàm bế Tâm Hạ lên xe lăn, rồi đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Diệp Tâm Hạ thận trọng phát hiện ra chuyện này, hỏi thăm: "Anh sao vậy?"
"Anh không sao, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một chút thôi..." Mạc Phàm lắc đầu.
Mà nhắc mới nhớ, từ lúc vào Địa Thánh Tuyền tới giờ hắn chưa nghỉ ngơi một lúc nào, trên người có nhiều vết thương chưa kịp xử lý, tinh thần cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Hắn muốn dẫn Tâm Hạ rời khỏi đây, nhưng với trạng thái này thì không thể phóng thích được ma pháp trung giai tiêu hao nhiều ma năng, điều này khiến Mạc Phàm rất lo.
"Tay anh anh vẫn chảy máu kìa, anh mất nhiều máu quá rồi." Diệp Tâm Hạ nhanh chóng phát hiện trên cánh tay Mạc Phàm có một vết thương rất dài, khiến cô nhìn thấy cũng phải giật mình.
Vết thương chỉ được băng bó một cách sơ sài nên không thể ngăn được máu tràn ra bên ngoài.
"À! Do vừa nãy anh đối phó với đám Hắc Súc Yêu..." Bây giờ Mạc Phàm mới nhớ tới chuyện này, đồng thời cảm thấy chỗ vết thương hơi đau.
"Để em." Diệp Tâm Hạ đặt cánh tay bị thương của Mạc Phàm lên trên đùi mình.
Tuy cách một lớp váy nhưng Mạc Phàm vẫn cảm nhận được sự mềm mịn từ đôi chân của cô, ngón tay hắn giả vờ vô tình chạm vào thì thấy đùi của cô cực kỳ đàn hồi. Giờ hắn đã quên sạch mấy cái đau đớn hay mất máu gì đó rồi.
Chân của Diệp Tâm Hạ không có bệnh tật gì, cũng không phải là bị cụt đứt như mọi người hay lầm tưởng. Lúc cô ngồi, chân của cô trông không khác gì chân của các cô gái bình thường, thậm chí lúc mặc váy, chân của cô giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp. Hơn nữa, da thịt còn trắng nõn như tuyết, trơn bóng như ngọc khiến ai cũng phải si mê.
Có lẽ do đôi chân này quá hoàn mỹ nên Thượng đế mới đoạt đi thứ quan trọng nhất của nó, nó không có sức lực, đôi chân này không hề có một chút sức lực nào cả. Dù cô có thể bước đi, nhưng chỉ mới bước được vài bước thì đã thở hồng hộc...
Tâm Hạ đã từng đi bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần nhưng bác sĩ cũng đành bó tay. Còn về chuyện tại sao cô không đến bệnh viện đắt tiền để kiểm tra, lý do là cô cũng không có đủ tiền, nên chỉ có thể trì hoãn như vậy.
Lúc Mạc Phàm đang lén lút hưởng thụ cảm giác sung sướng này thì đột nhiên một nguồn năng lượng kỳ lạ chậm rãi xuất hiện ở trên người Diệp Tâm Hạ...
Ánh sáng màu trắng sữa thánh khiết xuất hiện trên đầu ngón tay trắng nõn của Diệp Tâm Hạ, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, vừa giống như nước nhưng lại mềm mại lượn lờ. Nguồn năng lượng màu trắng thuần khiết này từ từ ngưng tụ trong lòng bàn tay của cô...
Diệp Tâm Hạ nhắm đôi mắt xinh đẹp của mình lại rồi đặt bàn tay bé nhỏ lên vết thương thật dài trên cánh tay Mạc Phàm.
Không lâu sau một cảm giác ngứa ngáy truyền tới, Mạc Phàm nhìn thấy miệng vết thương của mình đang được dòng năng lượng màu trắng sữa này chữa trị. Chúng nó giống như những Tinh Linh sinh mệnh hoạt bát có thể lấp kín phần da thịt bị mất, mạch máu bị vỡ ra cũng nhanh chóng được nối liền, giống như bổ sung một loại năng lượng giúp Mạc Phàm duy trì cơ năng của cơ thể.
"Đây là..." Mạc Phàm thấy vậy thì ngây người.
Hắn nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay mình đang khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, vết thương khép lại ở khuỷu tay trước sau đó lan dần tới bả vai.
Cảm giác này... Nếu vết thương là một dây khóa thì quá trình chữa trị giống như có một người đang từ từ kéo khóa lại, một lúc sau thì vết sẹo cũng biến mất và thay vào đó là da thịt đầy đủ!
Đây chính là hệ Chữa Trị!
Đây là năng lực của hệ Chữa Trị!
Khuôn mặt Mạc Phàm tràn đầy vẻ khó tin, nhìn chằm chằm vào Diệp Tâm Hạ đang nhắm chặt hai mắt. Dáng vẻ chăm chú của cô khiến tâm trạng của hắn chấn động như sóng lớn.
Thiếu chút nữa thì hắn quên mất Tâm Hạ là một pháp sư hệ Chữa Trị, em ấy là người duy nhất trong Bác thành thức tỉnh hệ Chữa Trị!
Trong lần thức tỉnh đầu tiên thì hầu hết mọi người đều thức tỉnh bảy hệ ma pháp lớn thuộc loại nguyên tố như Phong, Hỏa, Thủy, Băng, Lôi, Quang, Thổ, nhưng cũng sẽ có một số trường hợp đặc biệt thức tỉnh các hệ ma pháp khác như: Bạch ma pháp, Hắc ma pháp, Thứ Nguyên ma pháp trong lần thức tỉnh đầu tiên.
Hệ Chữa Trị là một hệ thuộc Bạch ma pháp, thường thì chỉ trong hàng pháp sư trung giai mới tìm được pháp sư hệ Chữa Trị, còn người thức tỉnh lần đầu tiên là hệ Chữa Trị như Tâm Hạ thì cực kỳ ít!
Sau khi vết thương được chữa khỏi thì cảm giác choáng váng lúc trước cũng biến mất, hiển nhiên là ma pháp hệ Chữa Trị không chỉ có tác dụng làm lành vết thương mà còn bổ sung lượng máu hắn đã mất.
Điều này làm Mạc Phàm rất vui... Không ngờ Tâm Hạ đáng yêu của hắn còn có sức mạnh lạ thường tới như vậy. Nếu ở trong kết giới an toàn thì Diệp Tâm Hạ sẽ trở thành một đối tượng chạm vào bỏng tay ngay, dù sao thì bất kỳ phương pháp y học nào cũng không mạnh bằng kỹ năng có thể làm vết thương khép lại này của Diệp Tâm Hạ!
"Tâm Hạ, hiệu quả chữa trị của em mạnh đến mức nào? Nếu có người bị cắt cổ mà em lập tức phóng thích ma pháp chữa trị thì có cứu sống được người đó không?" Mạc Phàm hơi kích động hỏi.
Diệp Tâm Hạ lắc đầu nói: "Nếu sinh mệnh đã trôi đi rồi thì có chữa trị cũng không có tác dụng."
"À ừm... hế này cũng tốt lắm rồi." Mạc Phàm gật đầu.
Hầu hết các pháp sư thợ săn lão làng thường xuyên chiến đấu với yêu ma đều hiểu thứ thực sự giết chết con người không phải một đòn chí mạng của yêu ma, mà là do vô số vết thương tích lũy trên người.
Vết thương sẽ chảy máu, cảm nhiễm và chuyển biến xấu, nếu không xử lý kịp thời thì sinh mạng của con người cũng sẽ từ từ trôi đi. Hành trang của phần lớn thợ săn lão làng ngoài lương khô và nước ra thì chủ yếu là thuốc, nhưng tiếc là hiệu quả của thuốc quá chậm chạp, hoàn toàn không theo kịp tốc độ bị thương của các pháp sư lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu...
Nếu trong đội ngũ có một vị pháp sư Chữa Trị thì vấn đề vừa nêu sẽ được giải quyết hoàn toàn, thậm chí có lúc còn tiện dụng hơn ma pháp của các hệ phòng ngự. Các pháp sư Chữa Trị có thể giảm thấp tỉ lệ tử vong xuống, đặc biệt là với các đội ngũ đi dã ngoại đường xa.
"Vẫn còn vết thương khác nữa." Diệp Tâm Hạ tỉ mỉ kiểm tra thân thể Mạc Phàm.
Bàn tay nho nhỏ của Diệp Tâm Hạ chỉ quét qua, chưa chạm vào da thịt Mạc Phàm nhưng tất cả vết thương nhỏ đã khép lại chỉ trong nháy mắt, bao gồm cả vết máu ứ đọng, vết thương do va chạm, vết thương hở... Nó quá thần kỳ khiến Mạc Phàm cũng muốn có năng lực như thế này.
Chỉ một lúc sau thì cơ thể Mạc Phàm đã hoàn hảo như lúc đầu, mặc dù quần áo rách rưới nhưng không thể tìm thấy các vết thương đó, thậm chí cũng không tìm thấy nổi một vết sẹo.
"Ha ha, không ngờ Tâm Hạ của anh lại lợi hại như vậy. Em nói xem, nếu chúng ta mở một bệnh viện chỉnh hình không để lại sẹo thì không biết sẽ kiếm lời được bao nhiêu tiền…" Mạc Phàm không nhịn được nói.
Diệp Tâm Hạ liếc mắt đe dọa hắn một cái.
Mạc Phàm cũng cảm thấy mình làm như vậy quá không có tiền đồ, dù sao thì bây giờ cả hai người đều là những pháp sư thần thánh rồi.
...
Không còn vết thương gây trở ngại nữa, Mạc Phàm cảm thấy cơ thể rất thoải mái.
Mạc Phàm thử tập trung tinh thần thì vui mừng phát hiện ra ma năng trong Tinh Vân của mình đã được khôi phục một chút!
Nói như vậy thì hắn có thể triển khai kỹ năng ma pháp trung giai rồi, bọn yêu ma ngoài kia đừng hòng mà ngăn cản được hắn!
15
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
