Chương 104 - Em muốn mạnh lên!
Edit: Cơ Hoàng
Sóng lửa trùng kích Bạo Liệt nhanh chóng đánh gãy xương hàm trên dưới của U Lang Thú, có thể thấy xương hàm của nó bị biến dạng nghiêm trọng, hơn nữa còn nhanh chóng bị lửa nuốt hết.
Ngọn lửa Bạo Liệt không chỉ ngừng lại ở đó, chúng nó cực kỳ bá đạo chui vào trong thực quản của U Lang Thú và lấp kín cái bụng của U Lang Thú, làm bụng của U Lang Thú trương phồng lên như sắp nổ tung.
"Bùm!"
Cuối cùng tiếng nổ tung cũng truyền ra, U Lang Thú hung dữ nhanh chóng biến thành vật chết bị Hỏa Tư – Bạo Liệt nướng cháy, thân thể nặng nề rơi xuống trước mặt Bạch Dương.
Khuôn mặt đang cười gằn của Bạch Dương đột nhiên cứng đờ, trở nên âm trầm đến đáng sợ.
Con U Lang Thú lúc trước của hắn ta có huyết thống rất ưu việt vốn có thể bồi dưỡng thành một sinh vật triệu hoán cực kỳ mạnh mẽ, không ngờ lại bị một học sinh đánh bậy đánh bạ giết chết. Lần trước bị đánh chết là do may mắn, nhưng lần này U Lang Thú bị đánh chết tươi dưới hai loại ma pháp nguyên tố mạnh mẽ của đối phương.
"Tao thừa nhận mày hơn hẳn những học sinh vừa thấy yêu ma đã sợ nhũn chân kia, thực lực không kém một pháp sư thợ săn lão luyện, nhưng mày vẫn phải chết, tao nhất định sẽ dùng thi thể của mày để nuôi con Thú Triệu Hoán tiếp theo của tao!" Bạch Dương ôm lấy ngực, gương mặt tái nhợt kịch liệt nói.
Bạch Dương quá xem thường tên học sinh này, chỉ một đòn Lôi Ấn – Nộ Kích và Hỏa Tư – Bạo Liệt cũng chỉ đủ làm trọng thương U Lang Thú chứ thường thì không thể nào giết chết U Lang Thú ngay được. Nhưng tên học sinh này lại nhét Hỏa Tư vào trong miệng của U Lang Thú, vừa nổ tung đã giết chết U Lang Thú trong nháy mắt, một học sinh không thể nghĩ ra thủ pháp như vậy!
Nhưng U Lang Thú chết thì chết, chỉ cần hắn ta lấy được Địa Thánh Tuyền thì địa vị của hắn ta sẽ khác hẳn, con U Lang Thú nho nhỏ kia sẽ sớm không lọt được vào mắt của vị Đại Triệu Hoán Sư như hắn ta.
"Hai ngươi, giết hắn!" Ánh mắt Bạch Dương trở nên lạnh lẽo, hung hăng nói với hai con Hắc Súc Yêu kia.
Hắc Súc Yêu đang truy đuổi mấy người khác, nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân thì nhanh chóng chuyển hướng sang phía Mạc Phàm.
Hắc Súc Yêu linh hoạt hơn nhiều so với U Lang Thú, bọn nó có thể nhảy lên trên nóc xe, cũng có thể lấy xe cộ làm vật để che chắn để thay đổi vị trí.
Hiển nhiên hai con Hắc Súc Yêu biết cách phối hợp săn giết con mồi, chia thành hai bên tấn công Mạc Phàm. Cho dù Mạc Phàm thi triển ra kỹ năng Lôi Ấn khống chế được một con thì con còn lại cũng sẽ nhào lên cắt đứt cổ họng của Mạc Phàm!
Hai con Hắc Súc Yêu càng ngày càng áp sát, không có Liêm Cốt Thuẫn nên lúc này Mạc Phàm chỉ có đủ thời gian để hoàn thành một Tinh Quỹ ma pháp mà thôi.
Thời gian không cho phép Mạc Phàm suy nghĩ quá nhiều, hắn chỉ ngưng tụ ra một ngọn lửa Hỏa Tư theo bản năng mà thôi.
Có lẽ hiệu quả của Hỏa Tư – Bạo Liệt sẽ giúp hắn tránh thoát được một kiếp nhưng lần sau có đối phó được hai con Hắc Súc Yêu tốc độ cực nhanh này hay không thì chưa nói trước được.
...
...
"Thầy Tiết, phóng thích Quang Diệu!" Cách đó không xa Mục Bạch hô to một câu với Tiết Mộc Sinh.
Tiết Mộc Sinh nhìn liếc qua Mục Bạch thì phát hiện trên tay Mục Bạch có ánh sáng tinh thần màu lam đang nhanh chóng ngưng tụ, Tiết Mộc Sinh có kiến thức rộng rãi nên lập tức hiểu ngay, ông phóng thích ma pháp Quang hệ của mình mà không hề do dự.
Quang Diệu – Thất Minh!
Nếu ánh sáng có cường độ mạnh này được phóng thích ra thì đủ để đốt mù mắt của yêu ma khiến nó mất đi năng lực chiến đấu.
Bạch Dương cảm thấy ánh sáng mạnh xuất hiện, lập tức quay mặt đi chỗ khác, trên mặt hiện lên sự khinh thường.
Ánh sáng này không có sức sát thương gì, chỉ cần không nhìn thẳng vào thì chẳng mấy chốc thị giác cũng sẽ khôi phục lại. Còn hai con Hắc Súc Yêu của hắn thì đừng đùa, mặc dù bọn nó là sinh vật bóng đêm nhưng bọn nó lại không có mắt, sẽ không bị ảnh hưởng bởi hiệu quả chói mù của ánh sáng này.
"Ô Băng Trảm!"
Một giọng nói bỗng xuất hiện ở sau lưng Bạch Dương, một giây sau thì một sự lạnh lẽo nhanh chóng truyền tới từ sau cổ của hắn ta.
Trong ánh sáng chói lọi màu trắng sữa, một thanh kiếm đen nhánh sắc bén đột nhiên xuất hiện không một tiếng động. Nó lộ ra sự sắc bén như băng, tỏa hơi lạnh đến thấu xương, cứ thế xé rách không khí rồi chém về phía Bạch Dương.
Thật ra Bạch Dương cũng rất thông minh, khi không có một sinh vật triệu hoán nào đứng bên cạnh bảo vệ thì hắn đã nhanh chóng núp đằng sau một chiếc xe hơi, có thể tránh được ám toán của các học sinh khác. Nhưng thanh Băng Kiếm màu đen này lại không thèm để ý phía trước có vật cản gì, chém chiếc xe hơi kia thành hai đoạn rồi chém nghiêng vào vai Bạch Dương!
Mũi kiếm tràn ngập sức mạnh này đã chém từ vai trái lên đến cổ của Bạch Dương ra làm đôi.
Không có bất cứ một giọt máu nào chảy ra, bởi vì đã có một tầng sương lạnh xuất hiện nhanh chóng bao bọc lên vết thương của hắn ta. Bạch Dương từ từ ngã xuống đất, ngửa mặt lên nhìn trời với vẻ khó tin.
Một pháp sư có thể khống chế ba sinh vật triệu hoán như hắn ta lại bị giết chết bởi một học sinh chỉ một năm trước vừa nhìn thấy yêu ma đã sợ tè ra quần sao?
Trảm Ma cụ, tại sao một học sinh còn chưa tốt nghiệp lại có một cái Ma cụ đắt giá, lại còn ra tay bất ngờ như vậy, bất ngờ tới nỗi hắn ta không kịp sử dụng Ma cụ phòng ngự của mình.
Ánh sáng Quang Diệu của Tiết Mộc Sinh cũng dần phai nhạt, Mạc Phàm đứng trong ánh sáng có hơi chói mắt đó thì thấy hai con Hắc Súc Yêu đột nhiên bất động.
Hai con Hắc Súc Yêu đứng tại chỗ đau đớn vặn vẹo thân thể như bị ai đó bóp chặt cổ họng, ngạc nhiên hơn là cơ thể đen thui của bọn nó cũng đang từ từ tan chảy như chạm phải thứ gì đó có nhiệt độ cao.
Chỉ trong vòng năm giây ngắn ngủi thì hai con Hắc Súc Yêu muốn lấy mạng Mạc Phàm đã biến thành bãi nước mủ màu đen đang nổi bọt khí cực kỳ buồn nôn.
"Hắc Súc Yêu có liên kết với linh hồn của chủ nhân, chủ nhân chết thì bọn chúng cũng bị hủy diệt theo, vậy chúng là những con chó dữ hại người trung thành nhất của Hắc Giáo Đình." Tiết Mộc Sinh lau mồ hôi trên trán, chậm rãi nói.
Những người khác từ đằng xa lục đục đi tới, bọn họ nhìn lướt qua thi thể của Bạch Dương rồi lại nhìn sang hai bãi nước mủ màu đen, vẻ mặt hiện lên sự mệt mỏi.
Có lẽ khi tiêu diệt yêu ma bọn họ còn có thể phối hợp ăn ý đánh mấy đòn, nhưng sau khi trải qua chuyện huấn luyện viên Bạch Dương phản bội thì bọn họ cần có cái nhìn mới về tình người, không biết tới khi nào bọn họ mới thích ứng được với chuyện này.
"Hôm sinh nhật tròn mười tám tuổi, chú của tôi có tặng tôi một cái Trảm Ma cụ, cuối cùng cũng phát huy công dụng." Mục Bạch thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, cười khổ nói.
[1]Trảm Ma cụ: Ma cụ tấn công có hình thái vũ khí như kiếm, đao, thương, v.v...
Trảm Ma cụ là ma cụ tấn công điển hình, sau khi kích hoạt có thể bùng nổ ra một lần chém rất uy lực nhưng tiêu hao khá nhiều ma năng, đồng thời Trảm Ma cụ cũng đắt hơn nhiều so với Khải Ma cụ, ngay cả pháp sư có tiền còn chưa chắc đã mua được chứ đừng nói tới người thường.
Bạch Dương không ngờ bên trong đám học sinh này lại có Trảm Ma cụ, dù sao thì cũng không có gia tộc nào sẽ giao một Ma cụ quý giá như vậy cho một học sinh còn chưa tốt nghiệp.
Không cần biết thế nào nhưng lần này Trảm Ma cụ của Mục Bạch đã cứu sống mọi người, nếu không thì mọi người cũng khó mà đối phó được với hai con Hắc Súc Yêu có tốc độ cực nhanh kia.
17
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
