Chương 2 - Cuộc gặp đầu tiên
Cứ như vậy, đến chiều, cô cùng mẹ đi chợ mua về rất nhiều thứ sau đó về phụ mẹ vào bếp nấu nướng một chút, bày biện thật đẹp để đón khách. Đến 6h30, nhà cô Hoa đã đến, mẹ cô vội rửa tay cởi tạp dề ra ngoài mời họ vào nhà, cô thì vẫn mải nấu nướng trong bếp còn đứa em cô thì vẫn bận chơi điện tử chưa xuống.
- Ai da ai da lâu rồi không gặp, bà dạo này khỏe không, cứ phải có tí dịp mình mới mời nhau ăn uống được nhỉ - mẹ cô bắt chuyện với cô Hoa
- Ai da đúng vậy, cũng lâu rồi nhỉ, dạo này tôi bán chạy quá, nhập hàng liên tục, không có thời gian qua nhà bà tâm sự đúng là buồn thật
Lúc này cô cũng xong việc, cô rửa tay cất tạp dề gọi mọi người vào ăn sau đó chạy lên nhà gọi ba và em xuống. Cứ như vậy mọi người đều quây quần bên mâm cơm. Lúc này cô mới có thời gian để ngắm nhìn gương mặt mọi người. Cô Hoa đã thay đổi rất nhiều, đã có dấu hiệu của sự lão hóa rồi, còn chồng cô Hoa thì vẫn như ngày nào chỉ có điều tóc cũng bạc cả rồi. Sau đó cô bắt đầu nhìn đến người con trai được cho là con trai của cô Hoa. Cô đơ người "Sao trên đời lại có người đẹp trai như thế này" cứ vậy cô mải mê ngắm nhìn mà quên mất rằng đang là bữa cơm. Cô lấy lại bình tĩnh cúi xuống gắp thức ăn cho mọi người. Đang ăn thì mẹ cô lại lên tiếng khiến cô ngại ngùng:
- Con trai bà đẹp quá vậy, kiếm ở đâu được chàng trai điển trai như thế này đây, con xem con trai người ta kìa, con có ưng không, hai đứa làm quen nhau đi chứ - mẹ cô đẩy khửu tay cô. Lúc này cô không biết tìm cái lỗ nào mà chui xuống nữa. Người ta đẹp trai như này, mẹ cô lại hỏi cô có ưng không, mẹ cô nên nói là con có xứng không chứ. Với nhan sắc này, cô làm sao dám nghĩ tới chuyện làm quen với người ta. Thế nhưng anh chàng này lại rất thân thiện, chủ động bắt chuyện làm quen trước:
- Xin chào, tôi là Vương Luân, chúng ta từng học cùng trường cấp 3 với nhau, rất vui được làm quen.
Cô thấy vậy thì cũng đáp lễ lại:
- Xin chào, tôi là Hạ Lam.
Khi cô đang không biết nói gì nữa thì cô chợt nhớ ra mình mua đồ về tặng mọi người mà quên mất, cô bèn bảo mọi người đợi một chút sau đó chạy lên trên phòng lấy đồ xuống, cô ôm đống đồ muốn ngã ra đất đến nơi rồi.
- Con có mua một ít quà cho mọi người, ba, mẹ, cô Hoa, chú Vương đợi con một xíu, con xếp lại một tí rồi trao tận tay cho mọi người luôn.
Cô xếp lại đồ cho đúng thứ tự rồi tặng lần lượt cho ba, mẹ, em trai, cô Hoa, chú Vương. Vốn dĩ cô không tính đến việc mẹ sẽ mời cô Hoa đến nhưng may sao cô mua rất nhiều đồ để tặng mặc dù chưa biết sẽ tặng ai, vừa hay vậy là có người để tặng rồi. Bỗng nhiên:
- Thế còn tôi ? - Vương Luân lên tiếng
Lúc này cô mới nhận ra "Thôi xong" lúc cô đem quà xuống tặng cho mọi người nhưng lại quên mất rằng ở đây còn có một người nữa. Cô nghĩ chắc cậu ấy sẽ không hỏi đâu ai ngờ câu ấy lại lên tiếng như này khiến cô thật ngượng ngùng. Cô Hoa thấy thế đã nhắc khéo cậu nhưng dù sao cô cũng rất áy náy nếu không tặng, bèn lấy lí do:
- À nãy tôi hết tay không đem xuống hết được, bây giờ tôi lên lấy, không thể nào không tặng quà cho một người đẹp trai như cậu đúng không? - Sau đó cô chạy thẳng lên phòng đem một hộp caravat, một hộp đồng hồ xuống, hít một hơi thật sâu "Cách để chữa quê là mặt dày" cô nghĩ thầm
- Một người đẹp trai như cậu, dù sao đây cũng là buổi gặp mặt đầu tiên kể từ khi tốt nghiệp cấp 3, tôi phải tặng quà cậu gấp đôi chứ đúng không ? - Sau đó cô liền cười hì hì cho qua chuyện rồi ngồi lại bàn ăn cơm. Cứ như vậy bữa ăn kết thúc, mọi người dời ra bàn uống nước xem TV và trò chuyện với nhau. Cô vì ngại nên ra cửa ngồi hóng gió ai ngờ Vương Luân cũng ra ngồi cùng khiến cô không biết nên làm thế nào. Cậu chủ động ngỏ lời:
- Có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không ?
Dù sao cô sống đến giờ cũng 26 năm rồi, cô không thể tin vào câu nói này được, bèn nhớ đến những hoàn cảnh éo le của các cô gái, nhớ đến mấy anh đẹp trai mà chủ động như này thì là fuckboy, badboy, cô ngơ cả người.
- Fuckboy - Cô vô tình thốt ra câu này khiến cho Vương Luân không hiểu, anh hỏi lại
- Hả ?
Cô bèn lấy lại tinh thần:
- À không có gì, anh đưa máy đây tôi nhập số cho - Cô nghĩ dù sao cũng là con trai của bạn thân mẹ, vẫn nên cho người ta phương thức liên lạc.
4
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
