ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Vẻ đẹp động lòng người

Hai ngày sau, đầu gối của Tô Tiêu Nhân gần như đã khỏi hẳn.

Cảnh vật khắp nơi cũng dần khoác lên mình dáng vẻ đầu hè, cây hoa đào trước cửa sổ đã rụng sạch hoa, làm lộ ra những cành cây muôn hình vạn trạng, những chiếc lá xanh bao lấy những trái đào non xinh xắn.

Ngày hôm qua, Tô Tiêu Nhân đã không nhịn được mà lén hái xuống một trái, ăn vào miệng mới phát hiện vừa đắng vừa chát, nàng phải súc miệng mấy lần bằng nước muối mới đỡ.

Làm cho đám cung nhân buồn cười mà không dám cười, thấy Hướng Vân cười thành tiếng mới lần lượt lên tiếng trêu ghẹo.

Cũng may tính nàng hay quên, sớm đã quên mất tình cảnh xấu hổ hôm qua, vừa tỉnh dậy, ánh mắt đã lộ ra ý cười.

Hướng Vân không có trong phòng, cung nữ Hi Nhân giúp nàng chải đầu, nhìn thấy khóe miệng chủ tử cong lên, nàng ta cười hỏi: "Sao hôm nay Tiểu Thiên Tuế lại vui thế?"

Từ trước đến nay, Tô Tiêu Nhân đều không ra vẻ mình là chủ tử, thấy nàng ta hỏi cũng nghiêm túc trả lời: "Mẫu hội nói hôm nay Hoàng huynh sẽ quay lại kinh thành, lúc nữa ta có thể đến cổng thành đón huynh ấy rồi!"

Hi Nhân trêu chọc nói: "Ồ, chỉ thế thôi sao?"

"Chiều nay Hoàng huynh mới về đến nơi, ta phải đi tìm Ôn Tướng quân chơi." Tô Tiêu Nhân không chút ngại ngùng nói, nàng lục tìm trong hộp đựng trang sức của mình một lúc, miệng lẩm bẩm: "Aizzz, nên đem theo cái gì đến tặng cho Ôn Tướng quân bây giờ..."

Chỉ thấy lúc thì nàng cầm lên một chiếc trâm hồng ngọc, lúc thì lại cầm đôi vòng hoa bằng vàng đặt trên mặt bàn, hoặc là màu sắc tươi sáng, hoặc là kiểu dáng tinh xảo, tóm lại đều là những món đồ mà nàng yêu thích.

Hi Nhân bất đắc dĩ nói: "Tiểu Thiên Tuế, Ôn Tướng quân là nam nhân, nam nhân không cần đến những thứ này."

Tô Tiêu Nhân a lên một tiếng, lộ vẻ hoang mang: "Thế sao? Nhưng khi ta đem tặng cho Hoàng huynh, huynh ấy rất thích mà."

Hi Nhân nhất thời không biết nói gì.

Thái tử điện hạ đã hơn 20 tuổi, sớm đã đến tuổi lập gia thất, nhưng vẫn luôn không có ý định lấy vợ, lập thiếp, đương nhiên cũng sẽ không cần đến đồ của nữ nhân.

Nhưng bởi vì thương yêu người muội muội này, cho nên dù là món quà gì cũng đều yêu thích.

Nàng ta giải thích: "Ôn Tướng quân và Thái tử điện hạ, dù sao cũng không giống nhau."

Mặc dù Tô Tiêu Nhân nghe mà cái hiểu cái không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, khiêm tốn nói: "Vậy ta nên đem theo cái gì đến cho Ôn Tướng quân?"

"Tướng quân là người luyện võ, đao kiếm các loại, không thì đồ ngọc, đồ trang trí, cho dù tặng ai cũng sẽ không thành vấn đề. Ngoài ra, nô tì nhớ, trong kho vẫn còn không ít dược liệu quý hiếm, nếu Ôn Tướng quân có bệnh cũ trong người, thì chúng ta chọn lấy mấy đồ tốt mang đi, cũng có thể thể hiện ý tâm ý của Tiểu Thiên Tuế."

Câu nói dài như thế, Tô Tiêu Nhân phải mất một lúc mới tiêu hóa nổi, ngẩng đầu hỏi: "Hi Nhân, mấy ngày trước không phải đệ đệ của ngươi cũng bị bệnh rồi sao? Hắn ta đã khỏe chưa? Hay là ngươi cũng đem cho hắn ta một ít thuốc bổ đi."

Hi Nhân sửng sốt, chậm rãi cúi đầu, cắm chiếc trâm hoa cuối cùng lên mái tóc nàng: "Đa tạ Tiểu Thiên Tuế đã nhớ đến, ngày hôm trước gia đình đã truyền tin đến, nói rằng đệ đệ nô tì đã khỏe rồi."

"Ồ, thế thì tốt."

Tô Tiêu Nhân đưa tay sờ sở đôi bông tai, nghe thấy cung nhân nói bữa sáng đã chuẩn bị xong liền đứng dậy bước đến.

Cung nữ nhìn theo bóng lưng nàng, không nhịn được lấy khuỷu tay khều khều Hi Nhân: "Tiểu Thiên Tuế quả là vị chủ tử tốt, vậy mà vẫn nhớ đến đệ đệ ngươi, Hướng Vân tỷ tỷ cũng đưa thêm bạc cho ngươi."

Hi Vân vẫn còn đang kinh ngạc, bị cung nữ bên cạnh đụng vào mới giật mình, gương mặt lộ ra nụ cười nhạt: "Đúng vậy."

Trong nhà kho của điện Vân An có không ít dược liệu quý hiếm, dù sao thì cơ thể Tô Tiêu Nhân vốn yếu ớt, chỉ sợ đến lúc cần dùng đến lại không có, nên đều chuẩn bị sẵn phòng bất kỳ tình huống nào.

Hai lần trước đến phủ tướng quân chỉ đem theo điểm tâm, quả thật có chút không hợp lễ nghi.

Vì vậy, nàng vừa nhắc đến, Hướng Vân liền gật đầu, đích thân lựa ra một vài món cao cấp đưa đến phủ tướng quân.

Năm lần bảy lượt đến cửa, quản sự khó tránh khỏi tò mò: "Tiểu Thiên Tuế đến thật không đúng lúc, hiện Tướng quân đang ở trong thư phòng bàn bạc công việc cùng người khác rồi, làm phiền người đợi một lát.

Ông ta không ngờ rằng nàng còn đến nữa, lúc này vội vàng sai người ra ngoài mua điểm tâm, chỉ là đi đi lại lại có chút mất sức.

Trên bàn chỉ đặt một ít trái cây, bình thường Tô Tiêu Nhân ăn trái cây đều đã được cung nữ cắt sẵn, cả quả đặt trên bàn như thế, nàng tò mò cầm lên nhìn, sau đó lại đặt về chỗ cũ.

Chiếc ghế bằng gỗ lê không có đệm, nàng ngồi không được bao lâu liền đứng dậy đi lại xung quanh.

Quản sự vốn cảm thấy phủ tướng quân này, mặc dù không thể so sánh với sự xa hoa, tao nhã của những phủ đệ cao quý ngoài kia, nhưng dù sao cũng có phong cách riêng.

Nhưng nhìn dáng vẻ của vị tiểu công chúa trước mắt, thì nhìn thế nào cũng thấy phủ tướng quân lộ rõ sự đơn sơ, nghèo túng, thật là thất lễ với người ta.

Mấy ngày gần đây trời đều rất trong xanh, ánh nắng rực rỡ chiếu vào trong đình viện, rơi trên những thanh đao, kiếm, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tô Tiêu Nhân lập tức bị thu hút, chầm chậm bước vào sân tập võ nhỏ ở đình viện.

Nàng đứng không xa cũng không gần, không dám đứng quá gần hàng vũ khí sắc bén, nhọn hoắt đó, quản sự thấy thế cũng không tiến lên ngăn cản.

"Đây là nơi Tướng quân luyện võ mỗi ngày."

"Tướng quân thường dùng kiếm, nhưng cũng rất giỏi dùng đao."

Tô Tiêu Nhân vừa nghe, ánh mắt lại rơi xuống một đám cỏ dại nhỏ trong góc, giữa những ngọn cỏ màu xanh biếc lộ ra những quả cầu lông hình tròn, cực kỳ thu hút.

Nàng cúi người, ngắt một bông xuống, sau đó từ từ giơ lên.

Nàng không biết loài hoa này tên là gì, nhưng chỉ cần thổi một cái, lập tức sẽ có rất nhiều sợi bông màu trắng bay ra, giống như tuyết vậy.

Cung nhân vội vàng tiến lên, ngắt những bông bồ công anh khác xuống, đợi Tô Tiêu Nhân thổi xong một bông, lại lập tức đưa lên bông khác.

Nàng cầm hai bông một lúc, dùng lực thổi một cái, những sợi bông giống như tuyết bay lên đầy trời, lại bị cơn gió thổi qua cuốn đi theo làn gió.

Ánh mặt trời chiếu vào đình viện, ấm áp bao lấy cơ thể nữ nhân, tựa như phủ lên người nàng một lớp màu vàng nhạt.

Tô Tiêu Nhân ngẩng đầu lên, chiếc eo nhỏ nhắn yêu kều, chân váy thỉnh thoảng bị gió thổi làm lay động, dung mạo xinh đẹp cũng hoàn toàn lộ ra.

Một vài sợi bông rơi trên hàng lông mi, nàng lập tức nhắm chặt đôi mắt trong veo lại, hàng lông mi khẽ run.

Mọi người đều giữ im lặng, đột nhiên giống như bừng tỉnh giữa ban ngày, không biết là ai lên tiếng: "Tướng quân đến rồi."

Tô Tiêu Nhân nhìn về một phía khác của đình viện, nở nụ cười ngọt ngào, thoáng chút có thêm vài phần bất phàm: "Ôn Tướng quân."

Nàng ngây người trong chốc lát, sau đó mới nhìn về phía người ở sau lưng Ôn Sơ Thủy.

Tuổi tác người đó cũng xấp xỉ Hoàng huynh, vóc dáng không kém Ôn Tướng quân là bao, chỉ có điều gầy hơn một chút, khí chất lại dịu dàng.

Buộc tóc ngọc quan, gương mặt thư sinh, vốn dĩ còn đang ngây người, bắt gặp ánh mắt đánh giá của Tô Tiêu Nhân, cũng không cảm thấy đường đột, mà ngược lại còn cong môi cười với nàng, lộ ra ý cười thân mật.

Trông cũng tương đối đẹp trai, Tô Tiêu Nhân không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Ôn Sơ Thủy nhàn nhạt nói: "Lưu thúc, tiễn Sở công tử ra về."

Nghe thế, trong lòng Lưu quản sự không khỏi kinh ngạc, mặc dù đây là cách tiếp đón khách cơ bản, nhưng từ trước đến giờ chủ tử nhà ông chưa bao giờ để ý đến những điều này, rõ ràng lúc Sở công tử đến còn tỏ ra phớt lờ, cũng không biết lúc nãy hai người đã nói những gì.

Ông ta gập người hành lễ: "Sở công tử, mời."

Vốn dĩ, Tô Tiêu Nhân còn có chút hứng thú với người nam nhân này, nhưng vừa nghe đến họ Sở, lập tức mím môi, lúc hắn ta đi qua, còn cố hết sức xoay người đi không thèm để ý tới.

Sở Thức Ninh không khỏi bước chậm lại một chút, nhưng cũng không thấy nàng chú ý đến, bước chân gần như dừng lại.

Lưu quản sự lên tiếng: "Sở công tử, mời đi lối này."

Sở Thức Ninh khẽ gật đầu, bước nhanh đến đó, cho đến khi đi qua sảnh trước cũng không nói được câu nào với vị cô nương đó.

Bên ngoài sân tập võ được đặt mấy băng ghế đá lạnh, Ôn Sơ Thủy bước đến đó ngồi xuống, thuận tiện liếc mắt nhìn những đóa hoa trắng mọc dài ở góc bên cạnh đã bị người ta ngắt xuống chỉ còn sót lại hai bông.

Tô Tiêu Nhân bước theo sau, ánh mặt trời rực rỡ rơi trên người nàng cuối cùng cũng bị mái hiên che đi, nhưng khí chất xinh đẹp xen lẫn đơn thuần kia thì khó mà che được.

Nàng ngồi xuống băng ghế đá gần nhất: "Đầu gối của ta vừa khỏi liền lập tức đến tìm ngươi."

Băng ghế không có chỗ dựa, bề mặt cũng không rộng, khoảng cách giữa các băng ghế lại cực kỳ hạn hẹp.

Ôn Sơ Thủy khẽ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng, trên gò má còn có một nốt ruồi nhỏ, nếu không phải làn da của nàng quá trắng, thì tuyệt đối không thể nhìn ra.

Không biết hắn nghĩ đến điều gì, thuận miệng hỏi: "Biết đánh cờ không?"

Tô Tiêu Nhân gật đầu, tự tin đáp: "Biết."

Người hầu quả thật đi vào trong phòng đem bàn cờ đến, đặt vào giữa hai người, lập tức làm lộ ra sự chật chội.

Trên bàn cờ vẫn còn tàn cuộc chưa dứt của lần chơi trước, quân đen, quân trắng giao đấu với nhau, tình thế vô cùng căng go.

Đây là trận cờ lúc nãy hắn đánh với Sở Thức Ninh, vị cháu trai nhà họ Sở này và Hứa Thịnh Trúc là đôi song bích trong kinh thành, quả thực thông minh hơn người, có điều có chút đoan chính, đôn hậu, không giống như đám người nhà họ Sở kia.

Chỉ là khó mà nói rõ được mấy phần là thật mấy phần là giả.

Quân đen, trắng gần như phủ kín bàn cờ, Tô Tiêu Nhân ngây người nhìn.

Ôn Sơ Thủy nhìn nàng: "Sao? Nhìn không hiểu?"

Tô Tiêu Nhân nhéo ngón tay, ngượng ngùng nói: "Ta nhìn không hiểu, thường ngày ta chơi cờ hình như cũng không dùng đến nhiều quân cờ thế."

Hướng Vân lên tiếng nói: "Tiểu Thiên Tuế chỉ học chơi cờ caro."

Ôn Sơ Thủy khẽ cười, hắn đưa tay dọn bàn cờ: "Vậy thì chơi cờ caro, ngươi đi trước."

Tô Tiêu Nhân học chơi cờ từ chỗ Hoàng huynh, đương nhiên cực kỳ cao hứng cầm quân cờ lên, đặt vào vị trí chính giữa bàn cờ.

Dường như Ôn Sơ Thủy đang nghĩ đến chuyện khác, không chút để tâm đến bàn cơ, chỉ liếc mắt nhìn bàn cờ mấy cái, liền đặt quân cờ một cách quyết đoán.

Tô Tiêu Nhân day day mũi, cẩn thận đặt một cái bẫy, nhưng gương mặt không nhịn được lộ ra vẻ khẩn trương.

Ngón tay dài của Ôn Sơ Thủy vừa hạ xuống, nhìn thấy chuẩn bị rơi vào bẫy của nàng, thì những khớp xương cong cong đó đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Hắn liếc mắt nhìn tiểu cô nương trước mắt vì quá khẩn trương mà hai gò má ửng hồng, liền phát hiện ra cạm bẫy trong bàn cờ.

Ngón tay quẹo một cái liền thoát khỏi cái bẫy, Tô Tiêu Nhân lập tức tỏ ra chán nản, hai búi tóc trên đầu nàng cũng theo đó mà hạ thấp xuống, chỉ thiếu một hơi thở dài.

Những suy nghĩ phức tạp trong đầu Ôn Sơ Thủy bất giác tan đi một nửa, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút buồn cười.

Tay vừa hạ xuống, biết rõ là không đúng, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào miệng bẫy.

Tô Tiêu Nhân nhất thời không phản ứng lại, nửa khắc sau mới hạ quân cờ của mình xuống, khóe mắt cong lên, giọng nói lộ ra vẻ đắc ý: "Ta thắng rồi!"

Nàng đưa tay vỗ ngực: "Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị ngươi nhìn thấu rồi."

Khóe môi Ôn Sơ Thủy cong lên, lộ ra ý cười, cũng không còn nhớ đến câu chuyện vừa nói với Sở Thức Ninh nữa.

Người hầu trong phủ đi ra ngoài mua điểm tâm đã quay về, nhất thời không biết nên để ở đâu.

Ôn Sơ Thủy đặt quân cờ vào trong lọ đựng, điểm tâm liền được đặt lên trên bàn cờ, thỉnh thoảng một vài mảnh vụn rơi xuống cũng không lấy làm để ý.

"Ta đi rửa tay rồi quay lại."

Tô Tiêu Nhân ngoan ngoãn đi theo người hầu đi rửa tay.

Lưu quản sự cảm thấy có chút kỳ lạ, Tướng quân là người luyện võ, không có hứng thú với mấy thể lọai phong nhã như cầm kỳ thi họa, mà chỉ yêu thích mỗi chơi cờ.

Mặc dù trong phủ không thiếu gì mấy bàn cờ, nhưng bằng lòng dùng để đặt điểm tâm cho Tiểu Thiên Tuế thì rõ ràng có chút đặc biệt.

Ôn Sơ Thủy lấy một miếng bánh, lười biếng hỏi: "Phía bên Triệu Trình Nhạc thế nào rồi?"

"Đại khái tối nay là có thể ra tay."

Hắn cười nhẹ một tiếng, thong thả ăn miếng bánh.

Lưu quản sự không nhịn được nghĩ, Tướng quân muốn ra tay với vị cháu đích tôn mới thăng chức của nhà họ Triệu kia, là vì chuyện Tiểu Thiên Tuế bị phạt quỳ ở cung Viên Phúc sao?"

Ôn Sơ Thủy nhìn vẻ mặt như còn có điều gì muốn nói của Lưu quản sự: "Còn có chuyện gì sao?"

Lưu quản sự chần chừ nói: "Trước lúc rời đi, Sở công tỷ có hỏi thăm thân phận của Tiểu Thiên Tuế."

"Ông nói với hắn rồi sao?"

"Không, dù sao Tiểu Thiên Tuế cũng lén ra ngoài, nên nô tài không dám nhiều lời, liền lấp liếm cho qua."

"Ừ." Ngón tay cái của Ôn Sơ Thủy vân vê miếng bánh ngọt còn xót lại, đột nhiên nói: "Đi kiếm một người đầu bếp làm bánh ngọt về phủ."

Lưu quản sự có chút sửng sốt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đáp: "Vâng."

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.